Giấc Mộng Thanh Xuân

Chương 28: Hoạt động nhóm báo tường



Chủ nhật tôi thức dậy rất sớm, sớm tới mức làm bố mẹ tôi bất ngờ mà cười đùa nói "hôm nay chắc là trời mưa to rồi". Bởi vì vào ngày chủ nhật tôi thường ngủ nướng rất lâu, có hôm 7 rưỡi 8 giờ mới dậy. Tuy nhiên những lúc đi học thì tôi luôn dậy sớm vào khoảng 5 đến 6 giờ để thay quần áo và ăn sáng, còn soạn sách thì tôi soạn trước từ tối hôm qua. Nhiều khi làm xong sớm còn phải ngồi chờ đến giờ đi học.

Nhưng hôm nay thì tôi phải đến nhà lớp trưởng để cùng các bạn nghĩ ra ý tưởng viết báo tường và tôi dậy sớm cũng là muốn tìm thêm một chút thông tin trên mạng, như các đoạn thơ hay các bản nhạc viết về nội dung ca ngợi thầy cô để chép ra vở rồi mang đến cho mọi người tham khảo. Còn về mẩu chuyện hôm qua viết, sau nhiều lần được thầy chỉnh sửa thì tôi cũng hoàn thành nó. Hy vọng có bàn tay của thầy vào thì mọi người sẽ thích.

Trước khi đến nhà lớp trưởng, tôi sẽ phải đi rủ Thanh Linh trước. Cũng bởi chưa từng vào nhà lớp trưởng bao giờ nên tôi không biết nhà bạn ấy ở đâu. Tôi được Thanh Linh đưa đi trên một con ngõ khá ngoằn ngoèo, các ngôi nhà xây san sát nhau làm cho con đường vốn thẳng phải trở nên khúc khuỷu. Thật may cho tôi là không có khúc cua nào trên đoạn đường đó, nếu không thì một người mù đường như tôi chắc chắn sẽ bị lạc trong một con ngõ cho mà xem. Chỉ là nhiều lần phải rẽ sang bên này rồi rẽ sang bên kia để tránh những ngôi nhà có trên mặt đường làm tôi muốn hoa hết cả mắt. Đường trong ngõ còn vô cùng hẹp, ô tô bốn chỗ để ở đó cùng làm chắn hết cả đường đi chỉ đủ xe máy và xe đạp không chở hàng đi qua.

Nhà lớp trưởng ở sâu bên trong ngõ, phải đi một đoạn đường khá dài mới đến được nhà bạn ấy. Tôi cùng Thanh Linh đứng đợi ngoài cổng chờ bạn ra mở cổng, trong khi chờ tôi thuận tiện nhìn qua ngôi nhà của lớp trưởng. Nhà bạn ấy thuộc dạng nhà hai tầng khá phổ biến ở nông thôn, nhà mái ngói không quá lớn. Tuy nhiên so với nhà của tôi thì nhà bạn ấy lớn hơn, vì nhà tôi là nhà cấp 4 chỉ có 5 phòng. Còn nhà lớp trưởng vừa có thêm tầng trên vừa kéo dài về đằng sau nên trông lớn hơn khá nhiều. Căn nhà chỉ có trát xi măng và không sơn tường, nhìn không được đẹp mắt khá là cũ kỹ. Trước nhà bạn ấy có một khoảng sân không quá lớn được lát gạch vuông màu đỏ.

Chúng tôi được lớp trưởng dẫn đường lên phòng, trước đó phải đi qua phòng khách. Căn phòng cũng chỉ trát xi măng được bày trí đơn giản và mộc mạc, trong nhà có một bộ bàn ghế gỗ cũng đơn giản không kém cùng với chiếc tủ gỗ dài màu nâu đỏ để TV. Phía sau tủ là cầu thang dẫn lên tầng, tuy nhiên nếu đi thẳng còn có thể đi sâu vào trong. Có lẽ trong đó là nhà bếp hoặc nhà vệ sinh nhưng tôi không đi vào đó. Chúng tôi được dẫn lên trên tầng, trên tầng chỉ có hai phòng đóng cửa kín. Phòng của lớp trưởng nằm ngay sát cầu thang.

Căn phòng không quá lớn, vào trong phòng thứ tôi thấy đầu tiên là chiếc bàn gỗ hình chữ nhật với độ lớn vừa phải. Và đương nhiên không thể thiếu giường và tủ quần áo, tủ quần áo thì được để ở dưới đuôi giường. Vì không có kệ sách nên tất cả vở và sách giáo khoa của bạn ấy được sắp xếp gọn gàng để trên mặt bàn.

Bàn học của lớp trưởng không được lớn nên bạn ấy trải chiếu ở dưới đất cho mọi người ngồi. Cả ba người chúng tôi vừa ngồi xuống chưa nói được vài ba câu thì Hữu Minh đến. Cậu ta mang sẵn một tờ giấy lớn màu trắng khổ A0, thêm vài tờ giấy màu và bút màu để vẽ.

"Có ai nghĩ ra được ý tưởng nào chưa?" Hữu Minh hỏi mọi người trong lúc để gọn đồ đạc sang một bên.

"Tao xem trên mạng có mấy kiểu này cũng đẹp lắm. Lại còn đơn giản nữa." Lớp trưởng mở điện thoại ra cho mọi người xem những bức ảnh bạn ấy đã lưu về.

"Uhm... nhìn cũng được đấy. Nhưng để tao tìm thêm vài kiểu nữa xem có đẹp hơn không." Hữu Minh chỉ nhìn lướt qua rồi quay ra mở điện thoại của mình lên để tìm kiếm.

"Tao thấy ảnh thứ hai cũng đẹp mà, trang trí đơn giản dễ làm nữa." Thanh Linh lên tiếng.

Nghe vậy tôi cười trêu chọc nói "Mày thì cái gì cũng đẹp."

"Thì tao nói đúng mà." Thanh Linh vừa nói vừa vỗ mạnh vào vai của tôi.

"Mày tìm được bài văn hay bản nhạc nào hay chưa?"

"Tao á..." Thanh Linh cố tình kéo dài chữ ra rồi nói một câu "Tất nhiên là chưa rồi. Mấy hôm nay tao phải ra ruộng nên không có thời gian."

Nhà của Thanh Linh có một ruộng rau nên thi thoảng vào buổi chiều bạn ấy phải ra ruộng tưới rau và làm cỏ. Đa số bạn học lớp tôi trong nhà đều làm nghề, không phải trồng rau trồng lúa thì cũng làm bún hoặc làm đậu nên các bạn thường xuyên phải ở nhà phụ giúp gia đình. Tôi lại may mắn hơn một chút, tôi không cần phụ giúp gì vì bố mẹ tôi đều đi làm tự do.

"Còn mày có tìm được gì không?" Tôi chỉ chờ câu nói này của Thanh Linh, thật khó để tự mình mở lời. Tôi sợ mình bị giống như lớp trưởng không được chấp nhận.

"Tao có tìm được mấy bài thơ với đoạn văn. Tao còn viết một mẩu truyện ngắn nữa, mọi người đọc thử xem có dùng được không?" Tôi nói xong không quên mở quyển vở mình mang ra cho cả nhóm cùng xem.

Lớp trưởng trả lời đầu tiên "Truyện này mày viết về thầy mình à? Tao sợ thầy không cho." "Tao thấy cũng hay nhưng không biết thầy có cho dán vào hay không?" Hữu Minh tỏ vẻ hài lòng với mẩu chuyện của tôi. Nhưng có vẻ cái bóng nghiêm khắc của thầy vẫn quá lớn đã khắc sâu vào tâm trí của mọi người làm cho ai cũng phải thận trọng không dám làm liều.

"Tao thấy chắc là thầy không bận tâm đâu." Thanh Linh chỉ tiện mồm nói một câu nhưng lại nói đúng sự thật. Thầy ấy thực sự không để tâm, chỉ là tôi không thể nói rằng người giúp tôi sửa là thầy. Như vậy sẽ gây ra nhiều hiểu lầm không nên.

"Cứ để đấy đã, mai thử hỏi thầy xem." Hữu Minh có vẻ khá thích mẩu truyện này của tôi, nếu là bình thường chắc chắn cậu ta sẽ bỏ luôn mà không bận tâm đến.

Dường như tôi đã thành công rồi, mọi người không chê bai truyện mà tôi viết. Tôi còn tưởng nó bị sẽ bị vứt một xó nữa chứ. Tuy nhiên tôi cũng không quá vui mừng, bởi vì nó không do một mình tôi viết. Tôi nói điều này ra không phải muốn phủ nhận công lao của thầy mà nhờ thầy ấy tôi mới nhận ra mình còn quá nhiều khiếm khuyết. Nếu không nhờ thầy chỉ cho tôi những chỗ bị sai thì bây giờ sẽ chẳng có ai bận tâm đến nó đâu.

Để nhanh chóng bắt đầu, mọi người mỗi người một cái điện thoại lên mạng tìm kiếm mẫu báo tường đẹp. Thấy hình nào nhìn đẹp mắt liền mang ra cho mọi người cùng xem, cứ một lúc lại có người giơ điện thoại ra. Nhưng vẫn chưa chọn được mẫu nào, có mẫu nhìn rườm rà quá, mẫu khác thì nhiều chữ quá, còn có mẫu nhìn đẹp thì Hữu Minh lại nói khó vẽ. Khoảng một tiếng sau thì cả nhóm mới đồng lòng nhất trí chọn mẫu số hai mà lớp trưởng đưa ra lúc đầu.

Thật sự mà nói chúng tôi đã lãng phí rất nhiều thời gian mà không có ích gì, ngay từ đầu không ai có ý kiến gì với mẫu đó. Chỉ là Hữu Minh vẫn chưa hài lòng, cậu ta tìm rất lâu cũng không thấy mẫu nào ưng ý cho nên phải nghe theo ý của mọi người.

Mẫu này thiết kế không quá nhiều chi tiết. Nó được vẽ hình một người đang lái đò bằng mực đen ở trên đầu tờ giấy, phía dưới viết tiêu đề "Người lái đò" bằng kiểu chữ thư pháp, có chút cầu kì nhưng Hữu Minh nói rằng có thể viết được. Kế tiếp chỉ là vẽ trang trí những bông hoa sen ngoài viền giấy và viết thêm một vài câu chúc ngày 20/11 sao cho đẹp mắt. Còn lại chỉ là cắt giấy viết nội dung và dán vào là xong. Tất nhiên là chúng tôi sẽ phải sáng tạo thêm, chép y nguyên như vậy không được hay cho lắm. Dễ bị nhìn ra là lấy trên mạng.

Quyết định xong, cả nhóm bắt đầu làm. Về phần vẽ đương nhiên sẽ thuộc về Hữu Minh, Thanh Linh hỗ trợ viết những câu chúc trên tờ báo tường. Còn lớp trưởng thì viết nội dung vào mảnh giấy màu do tôi đã cắt sẵn để dán vào báo. Viết được một lúc mọi người lại nghĩ nên trang trí thêm phụ kiện để tờ báo thêm sinh động hơn. Vì tôi chỉ ngồi cắt giấy nên được sai đi mua, tiền mua là thầy đã trích ra từ quỹ lớp và đưa cho Hữu Minh phụ trách.

Tôi đạp xe ra ngoài đầu ngõ, lúc đến tôi nhớ rằng mình đã đi qua một quán tạp hóa. Có lẽ ở đó sẽ có đồ mà tôi cần. Đoạn đường từ đầu ngõ đến đó không quá xa. Tôi đi qua một bãi đất trống, đi qua vài căn nhà thì đến quán tạp hóa đang nằm bên vệ đường. Quán rộng rãi thoáng mát như một siêu thị thu nhỏ, quan trọng hơn là nó có đầy đủ những đồ mà tôi cần. Tôi không cần phải đi tìm ở những quán khác nữa.

Trên đường trở về nhà lớp trưởng, đi qua bãi đất trống. Tôi nhìn thấy có nhóm người trạc tuổi mình đang đá bóng ở đó và còn nhìn thấy cả liên đội trưởng. Anh ấy đang làm thủ môn, tôi cố tình đạp xe chậm lại với hy vọng anh sẽ nhìn thấy mình. Nhưng có lẽ vì anh ấy đang tập trung với trận đấu nên không nhìn thấy tôi và hơn hết là một vài người cũng đang đứng xem có thể đã chắn tầm nhìn của anh.

Tôi cứ như vậy chầm chậm đi qua, vừa đi tôi vừa ngẫm lại hình ảnh, bóng dáng, cách ăn mặc của anh ngày hôm nay. Nó hoàn toàn trái ngược khi gặp anh ấy ở trường, tôi đã quen nhìn thấy anh ấy mặc áo đồng phục trắng tinh cùng với quần tây màu đen. Còn bây giờ, anh ấy đang mặc trên mình bộ quần áo đá bóng. Áo phông màu xanh dương kết hợp với quần đùi đồng màu, trông vừa năng động vừa phá cách. Hình ảnh trưởng thành dịu dàng hằng ngày như bị biến mất, anh ấy chạy trên sân cầm quả bóng ném ra xa mạnh mẽ lại dứt khoát. Mọi người thích anh cũng là điều đương nhiên, cách anh ấy bắt bóng rồi đá bóng cho đồng đội nhìn chuyên nghiệp cuốn hút vô cùng. Nếu không có việc chắc chắn tôi sẽ dừng lại để xem nhưng tôi phải mang đồ về cho nhóm của tôi tiếp tục làm. Và tôi còn nhìn thấy lớp trưởng của lớp anh, Minh Nguyệt đang đứng đó. Hai người này có vẻ rất thân thiết, lần trước cũng là Minh Nguyệt thay anh ấy đưa thư cho tôi. Tuy không biết họ có quan hệ gì nhưng tôi nghĩ mình không nên xen vào.

Tôi và cả nhóm cùng làm đến gần trưa thì ai về nhà nấy. Thành quả thì chưa đâu vào đâu, có chỗ thiếu có chỗ sai. Phải sửa đi sửa lại không biết bao nhiêu lần, sau đó còn gắn thêm ruy băng nhưng nhìn không được đẹp nên lại gỡ bỏ. Còn có giấy cắt ra viết nội dung bị sai cũng phải xé đi viết lại từ đầu, lớp trưởng đã rất cẩn thận nắn nót viết từng chữ một nhưng đôi khi vẫn bị sai chính tả hay viết thiếu vài chữ. Tôi cắt xong cũng ngồi viết cùng lớp trưởng, lần này viết tôi còn nắn nót hơn khi luyện chữ ở nhà thầy. Tôi viết rất chậm bởi vì tôi hay viết bị thiếu chữ nên phải đọc thật kỹ rồi mới viết vào, viết xong tôi lại kiểm tra lần nữa. Thế mà không hiểu sao vẫn có lần tôi bị viết sai.

Lớp trưởng thấy tôi viết sai còn đùa nói "Hay để tao cấp cho mày một cái kính nha."

"Thế cũng được nhưng mày đang đeo kính kìa." Lời này là đang nhắc nhở bạn ấy đeo kính rồi mà vẫn viết sai.

Lớp trưởng không trả lời mà đẩy nhẹ vào vai của tôi. Khi đó tôi vừa cười vừa tiếp tục viết, rất ít khi tôi cười đùa với bạn bè trong lớp. Mỗi lần bị bắt nạt cảm xúc của tôi đều tụt dốc không phanh, cho nên tôi không còn tâm trạng để trò chuyện với mọi người như không có gì xảy ra. Lần này viết báo tường đều là những bạn chưa từng chế nhạo hay bắt nạt tôi nên tôi cũng dễ thở hơn khi làm chung với họ.

Nhưng mà với những gì đang diễn ra tôi không nghĩ lớp mình năm nay sẽ đạt giải đâu, nhìn kết quả chưa đâu vào đâu ai cũng chán nản mà thở dài. Để được giải khuyến khích dường như lại khó hơn rồi.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv