"Anh Cố, tôi còn một chuyện muốn nói với anh."
Cố Tây Châu cũng đáp lại ánh mắt Vãn Tri Ý, anh nhìn cô chăm chú, miệng thì nói: "Không cần phải dùng kính ngữ với tôi, dù sao cô cũng là bạn của Tiểu Hoan."
"Được! Là thế này, hôm trước tôi có nhặt được một chiếc kẹp áo, đang đắn đo không biết là của ai thì tra thấy giá trị của nó trên mạng. Tôi mạo muội nghĩ vật giá trị như này người bình thường không thể nào dùng được, nếu là của anh thì phiền anh báo trợ lý đến gặp tôi sau giờ tan làm."
"Ừ, là của tôi."
Vãn Tri Ý chỉnh lại áo sơ-mi rồi lùi lại giữ khoảng cách nhất định: "Vậy đồ đã thay xong rồi, tôi không làm lỡ dở thời gian tiếp khách của anh, tôi đi trước."
"Khoan đã."
Vãn Tri Ý dừng lại, khẽ cười: "Còn chuyện gì sao?" Cô đã chọn góc độ xoay người hoàn hảo nhất để khoe ra đường cong cơ thể và góc cạnh sườn mặt xinh đẹp.
Cố Tây Châu chú ý đến gót chân lấp lo sau đôi giày cao gót của cô, đã bị ma sát đến tứa máu, ấy vậy mà cô gái này vẫn thản nhiên như không.
Anh cầm lấy lọ thuốc cao Bạch Dược Vân Nam để bôi các vết thương do bỏng hay xây xước lên, giơ ra: "Tôi nghe Tiểu Hoan nói ngày kia nó rủ cô đi leo núi, bôi cái này vào chân sẽ nhanh lành."
Vãn Tri Ý hơi cứng người, nhưng cô khôi phục tâm trạng rất nhanh, quay lại nhận lấy lọ thuốc, cảm ơn rồi lui ra khép cửa lại.
Đúng là Thời Niếp Hoan có hẹn Vãn Tri Ý đi leo núi, nhưng cô còn chưa trả lời lại. Lúc này, Vãn Tri Ý vừa đi vừa tìm lại tin nhắn bị trôi.
Thời Niếp Hoan - 10:05 AM: "Tri Ý, ngày mai có muốn đi leo núi vận động gân cốt chút không?"
Thời Niếp Hoan - 06:09 PM: Không rảnh sao?
Vãn Tri Ý nhập tin nhắn rồi gửi đi.
Vãn Tri Ý - 11:54 PM: Đi làm thêm, giờ mới tan, ngày kia rảnh.
Nhắn xong Vãn Tri Ý cất điện thoại vào túi, nhưng chính lúc này trước mắt cô tối sầm, chân đang bước đi bỗng lảo đảo. Vãn Tri Ý chỉ cảm thấy bản thân như kẻ mù đang bước trên một bàn xoay, cô loạng choạng lùi lại, cảm nhận có một thanh chắn ngang chạm vào chân, sau đó cô mất đà ngã ngửa ra sau.
Tõm!
Vãn Tri Ý rơi xuống hồ sen. Nước lạnh như băng vây quanh người cô, cảm giác tê buốt khiến các khớp xương như hoá đá, tới sức lực để vùng vẫy cô còn chẳng có.
Rất nhanh, Vãn Tri Ý mất đi ý thức.
Khi cô tỉnh lại đã thấy cái trần trắng xoá cùng mùi thuốc khử trùng của bệnh viện.
"Ơn trời, cậu tỉnh rồi!"
Là giọng của Trì Bích.
Vãn Tri Ý ôm cái đầu đau như búa bổ ngồi dậy, hỏi cô bạn.
"Cậu sốt 39 độ rưỡi, rồi còn ngã xuống hồ sen giữa trời đông, nhặt về nửa cái mạng là may mắn lắm rồi."
Vãn Tri Ý cười khổ, khó khăn lắm mới có cơ hội hẹn gặp lần nữa để trả cài áo, thế mà lại bị phá hỏng phút cuối.
"Là tên họ Cố kia cứu cậu đấy! Anh ta đang đi xuống tầng 1 thì thấy cậu ngã khỏi lan can cầu, bèn nhảy xuống vớt cậu lên, kết quả cũng bị nhiễm lạnh, đang truyền nước ở khu VVIP."
"Cố Tây Châu cứu tớ?"
Trì Bích gật đầu.
Vãn Tri Ý bỗng lại thấy pha ngã xuống hồ sen này của cô rất đáng, nhưng ý nghĩ đó không thể để Trì Bích biết được.
"Chết tiệt, cậu đang nghĩ cậu thành ra thế này cũng đáng phải không? Tri Ý, cậu muốn trả thù đến phát điên rồi ư?"
Vãn Tri Ý cúi đầu nhìn bàn tay cắm kim truyền của mình, cười khổ: "Nếu không có thù hận, đâu thể chống đỡ để tớ kiên trì đến hôm nay? Dựa vào đâu mà mẹ con tớ phải khăn gói ra đi, còn người phụ nữ kia có thể ngủ yên ổn trong lầu vàng gác ngọc? Dựa vào đâu Hứa Phù Tang có thể tu hú chiếm tổ?"
"Cậu..."
"Trì Bích, tớ không còn đường lui nữa rồi, tớ chỉ muốn đòi lại những gì là mồ hồi xương máu của mẹ."
Nói xong, Vãn Tri Ý nhắm mắt nằm xuống giường, quay lưng ra ngoài.
Trì Bích đứng im một hồi, nhìn bờ vai gầy gò của cô bạn thân, thở dài: "Để tớ đi hỏi cụ thể xem Cố Tây Châu ở phòng nào, chỉ sợ hạ sốt anh ta sẽ ra viện ngay, cậu tranh thủ vậy."
Tiếng đóng cửa vang lên, từ khoé mắt Vãn Tri Ý chảy ra một hàng lệ, lăn ngang qua sống mũi cao thẳng của cô, chảy vào mắt bên kia, cảm giác cay xè...
Vãn Tri Ý nhớ lại cái đêm mưa của nhiều năm về trước, khi cô còn học cấp 3. Khi vừa tan học về đến nhà, cô thấy mẹ xách vali lớn nhỏ đi từ trên tầng xuống, tuyên bố đoạn tuyệt quan hệ vợ chồng với bố. Sau đó mẹ đưa cô về ở với ông ngoại.
Rồi sau đó nghe tin bố lấy vợ mới, tuyên bố với bên ngoài rằng đại tiểu thư của nhà họ Hứa tên là Hứa Phù Tang.
Lại sau đó, công ty của ông ngoại bị đối thủ chơi xấu, mẹ vì thế mà lao đao xoay sở, cuối cùng sinh ra tâm bệnh, không lâu sau đã...
Hứa Phù Tang...
Hứa Vĩnh Dật...
Ôn Nhã Bích...
Vãn Tri Ý cô đã thề sẽ khiến bọn họ phải cúi đầu, phải nuốt không trôi cục tức, cũng phải ngoan ngoãn trả lại những gì thuộc về mẹ cô.
Tất nhiên, để làm được điều đó, cô chỉ có thể ôm chắc cây đại thụ Cố Tây Châu.