Điều đầu tiên Hàn Tri Ngôn làm khi xuất hiện là đến trước mặt Vãn Tri Ý, lo lắng: "Tri Ý, em không sao chứ?"
Vãn Tri Y khá bất ngờ khi thấy Hàn Tri Ngôn ở đây, cô nhìn sang Trì Bích, Trì Bích bèn giơ điện thoại trong tay lên, ghé vào tai cô: "Hề Mộng Dao kiếm chuyện với cậu cùng vì Hàn Tri Ngôn mà ra. Tìm người tháo chuông phải kiếm người buộc chuông, thế nên tớ đã gọi anh ta tới... bằng điện thoại của cậu."
Vãn Tri Y hiểu ra, cô lúc này mới lắc đầu đáp lại Hàn Tri Ngôn: "Tôi không sao."
"Tôi xin lỗi, lại là tôi gây phiền phức cho em rồi. Em và bạn em ra ngoài đợi tôi, chuyện ở đây để tôi giải quyết."
Vãn Tri Ý cũng không muốn đôi co thêm, tâm trạng cô vốn đã rất tệ, không còn tâm trí nghĩ chuyện khác, cô khoác tay Trì Bích, đi ra ngoài.
Ra đến bên ngoài, gió thối làm đầu óc tỉnh táo, Trì Bích khép chặt vạt áo, đưa tay vỗ ngực: "Dọa chết tớ rồi, ban nãy may mà Sở Yến Tuy xuất hiện, nếu không cái chai đó đâm vào cổ cậu ta thì rắc rối to."
Vãn Tri Ý không hề trách Trì Bích đã tự ý gọi Hàn Tri Ngôn đến, trái lại còn thấy áy náy vì gây ra phiền phức: "Xin lỗi, ban nãy cậu sợ lắm phải không?" Cô cũng không ngờ lại có lúc mình mất kiểm soát như vậy
"Sợ thì không sợ, chỉ lo cậu xảy ra chuyện thôi."
Vãn Tri Ý không nói gì nữa, đứng bên ngoài thấy hơi buồn chán, cô bèn hỏi Trì Bích: "Trì Bích, cậu có mang theo thuốc lá nữ không?"
"Có."
"Cho tớ một điếu đi."
Trời đã sang tháng 12, gió lạnh buốt, cuốn mấy lọn tóc của Vãn Tri Ý bay lên, che đi tầm nhìn. Cô miệng ngậm điếu thuốc, tay đưa lên vén tóc, rồi ngửa cổ nhìn lên bầu trời sao trên cao, sau đó thở ra một làn khói, muộn phiền cũng như thế theo đó tan biến.
Người qua đường ai cũng ngoái lại nhìn, có lẽ vì dáng vẻ khi hút thuốc của cô không những không phản cảm, còn đem lại cảm giác quyến rũ phóng túng khó nói nên lời.
Bỗng, điếu thuốc trên tay bị ai đó cướp mất, giẫm nát dưới chân.
"Dì Lan mà thấy em hút thuốc, dì sẽ buồn."
Vãn Tri Y ngoảnh sang nhìn, là Sở Yến Tuy.
Cô nhíu mày, người đàn ông này quản thật nhiều, anh có còn là gì của cô nữa đâu.
"Không cần anh lo."
Sở Yến Tuy nhíu mày, vẻ mặt lạnh tanh: "Vậy em cứ dày vò thân xác mình đi."
Dứt lời bèn lên xe bỏ đi.
Vãn Tri Ý nhìn điếu thuốc bị giẫm nát, cuối cùng chẳng còn tâm trạng hút nữa.
Đối diện bên đường, ở chếch quán bar Sweetie một đoạn, có đỗ một chiếc xe, sắc đen như hòa vào màn đêm. Cố Tây Châu ngồi trên ghế lái, anh nhìn thấy Vãn Tri Y hút thuốc, nhưng đèn trong xe quá tối, không đủ sáng để nhìn rõ biểu cảm trên khuôn mặt người đàn ông.
Trì Bích là người đầu tiên phát hiện ra chiếc xe, cô huých vai bạn mình: "Tri Ý, kia có phải là Cố Tây Châu không?
Hình như đến cùng Hàn Tri Ngôn."
Vãn Tri Ý ngoảnh đầu nhìn một cái, sau đó lại quay đi.
"Lúc hao tâm tốn trí tìm cách tiếp cận thì khó gặp, đến lúc mắt nhìn thấy phiền lại đâu đâu cũng thấy." Cô bâng quơ nói một câu, lấy chân giẫm lên điếu thuốc dưới đất: "Trì Bích, tớ làm như thế có phải rất vô liêm sỉ không?"
Là bạn thân tất nhiên sẽ luôn đứng về phía nhau, Trì Bích cũng rít nốt một hơi cuối cùng rồi dập tắt thuốc, khoác vai Vãn Tri Ý: "Đừng nghĩ linh tinh, đó chẳng qua do Ôn Uyển ép cậu thôi. Tri Ý của tớ là tốt nhất, ngược lại, tên Cố Tây Châu đó mới là đồ có mắt như mù. Đã lớn hơn cậu gần một giáp, trâu già gặm cỏ non còn làm giá. Anh ta không xem Tri Ý của chúng ta là ai, tuổi đương tươi đẹp, ngoài anh ta ra còn vô số đàn ông khác xếp hàng chờ cậu ngã vào vòng tay nữa kìa."
Vãn Tri Ý quả thực không thích người có tâm tư thâm trầm khó đoán như Cố Tây Châu, nếu đổi lại là trước kia, khi gia đình cô còn chưa sa sút, gặp phải Cố Tây Châu cô sẽ tình nguyện đi đường vòng.
Chí là...
Cố Tây Châu cũng có ưu điểm của anh.
Một người đàn ông rất tuân thủ tính nguyên tắc, phù hợp để làm chồng. Cô gái nào sau này lấy anh cũng chẳng lo giữ chồng. Bởi vì, đến một người như cô anh còn lạnh lùng từ chối, vậy thì sau này sẽ dứt khoát tránh xa phụ nữ.
Tóm lại, sẽ không ngoại tình, không phản bội nửa kia.
Nhưng cũng không chỉ có vậy.
Ở bên Cố Tây Châu, Vãn Tri Ý thấy rất an toàn, cô thậm chí còn bắt đầu nảy sinh ý định ích kỷ, muốn anh vĩnh viễn thuộc về mình.
Chỉ một lát sau, Hàn Tri Ngôn đã ra ngoài.
"Tri Y, tôi giải quyết xong rồi, Hề Mộng Dao đảm bảo sau này sẽ không gây chuyện với em nữa. Nếu cô ta không giữ lời, em cứ gọi thẳng cho tôi."
Cách giải quyết của Hàn Tri Ngôn là đe dọa, đe dọa sẽ hủy hoại hết sự nghiệp hiện tại của Hề Mộng Dao, cho cô ta cuốn xéo ra đường làm ăn mày. Đối phương quả nhiên sợ hãi khóc lóc, thể thốt sẽ tránh xa Vãn Tri Ý.
Vãn Tri Ý gật đầu: "Cảm ơn anh."
"Cần tôi đưa hai em về không?"
Vãn Tri Y nhìn chiếc xe bên đường một lần nữa, lắc đầu: "Không cần phiền..." - "Cẩn thận!"
Trong lúc cô mải nói, không để ý bản thân đang đứng sát lề đường, có một chiếc xe đua phóng nhanh, ở khúc cua không điều khiển tốt tay lái, chiếc xe đã phi đến sát lề đường. Hàn Tri Ngôn thấy vậy, vội vàng lao đến kéo cô vào lòng mình, đồng thời hét lên.
Chiếc xe rồ gao lao vút đi.
Vãn Tri Ý đứng vững lại, lập tức lui về sau.
"Cảm ơn anh, tạm biệt."
Cô nói xong bèn kéo tay Trì Bích leo lên xe taxi.
Xe đã đi xa, Hàn Tri Ngôn vẫn đứng ở lề đường, ban nãy lúc anh ôm lấy Vãn Tri Ý, trong tim bỗng dâng lên một cảm giác ngứa ngáy khó hiểu, giống như kiểu... muốn bảo vệ cô trọn đời, cảm giác này anh chưa từng tìm thấy ở bất cứ cô gái nào khác.
Đứng một hồi lâu Hàn Tri Ngôn mới rảo bước sang phía bên kia đường, ngồi vào xe.
"Lão Cố, tôi thấy lần này mình yêu thật rồi."
Cố Tây Châu khởi động xe, không nói gì. Cảnh tượng ban nãy anh đã thu hết vào mắt.
"Lần đầu tiên tôi thấy bàn tay của phụ nữ lại mềm mại đến vậy, tay cô ấy chạm vào ngực tôi cứ như hơ qua lửa, làm trái tim tôi tan chảy mất rồi."
Hàn Tri Ngôn không để ý, môi Cố Tây Châu đã mím lại thành một đường thẳng. Anh là người biết rõ tay của cô mềm đến mức độ nào.
Không chỉ có tay...
Trên người cô, chỗ nào cũng mềm.
Ánh mắt người đàn ông tối đi vài phần, anh nhấn mạnh chân gas, xe lao vụt đi, còn có dấu hiệu ngày một tăng tốc.
"Lão Cố, cậu mà còn nhấn tăng gas nữa, tôi với cậu cùng về gặp ông bà đó."
Một Cố Tây Châu mất kiểm soát, thiếu chín chắn như này là lần đầu tiên Hàn Tri Ngôn được thấy.
Nghe thấy Hàn Tri Ngôn nhắc nhở anh mới ý thức được hành động của mình, bèn nhấn phanh chân. Xe từ từ dừng lại bên đường, Cố Tây Châu châm một điếu thuốc, quay sang hỏi một câu không liên quan:
"Cậu xử lý Hề Mộng Dao như nào?"