Cố Tây Châu ngửi thấy mùi rượu trên người Vãn Tri Ý, anh nhíu mày:
"Không phải bị dị ứng sao, còn uống rượu?"
Vãn Tri Ý cười híp mắt: "Uống nhiều, uống nồng độ cồn cao mới bị."
Cô vẫn có thể uống rượu, chỉ là không được uống rượu nặng, cũng không được uống quá 3 ly.
Cố Tây Châu không nói gì nữa, tay bận ôm Cố Phát Tài nên cũng không đẩy cô ra được. Vãn Tri Ý ngẩng đầu lên nhìn anh, rồi nói: "Mình cứ đứng ôm nhau nói chuyện thế này sao?"
Cố Tây Châu có chút bó tay với cô gái nhỏ này. Chỉ có cô ôm anh, lấy đâu ra anh ôm lại cô?
Thể là, người đàn ông chủ động lùi lại: "Vào trong đi."
Nói xong, anh khom lưng thả Cố Phát Tài xuống, nó lập tức chạy biến đi, tự nhiên như ở nhà mình. Sau đó, Cố Tây Châu đặt trước mũi bàn chân Vãn Tri Ý một đôi dép đi trong nhà mới tinh, là sáng nay dì giúp việc mua thêm.
"Au, áu..." Cố Phát Tài lăn lộn trên thảm, gặm khúc xương cao su mà daddy đại gia mua cho nó. Nó không thể ngờ được, mình từ một con chó ở trại phối giống chó cảnh, bị bắt trộm, lưu lạc ngoài đường, bồng chốc gặp được mami xinh đẹp, rồi bỗng hóa thành thiên kim nhà giàu. Nhưng hình như mami xinh đẹp còn chưa nhận ra nó là giống cái, nên mới đặt cho nó cái tên đầy mùi giống đực thế kia.
Vãn Tri Ý xỏ dép vào, đi tới sofa ngồi xuống. Sau khi uống rượu cô rất ngoan, chỉ ngồi trên ghế, tay ôm gối rồi chống cằm nhìn Cố Tây Châu. Anh rót cho cô một ly trà tỉnh rượu, cô ngoan ngoãn đón lấy, nhấp từng ngụm.
Nhưng ngoan ngoãn chỉ là từ để hình dung vẻ ngoài thôi.
Cố Tây Châu đã đích thân lĩnh ngộ được cái 'không ngoan' của cô rất nhiều lần rồi.
Quả nhiên, sau khi uống xong ly trà giải rượu, Vãn Tri Y đặt chén lên bàn, áp sát anh đang ngồi bên cạnh cô: "Cố Tây Châu, anh còn chưa trả lời em, anh có nhớ em không?"
Người đàn ông vẫn như thường lệ, không trả lời thẳng vấn đề: "Trà cũng đã uống rồi, em có thể về được chưa? Tôi còn có việc."
Vãn Tri Ý hai tay choàng lên cổ Cố Tây Châu, dồn trọng tâm lao về phía trước, hai chân lơ lửng trên mặt đất. Cố Tây Châu vì đỡ lấy cô, cả người bị cô đè xuống sofa. Cổ áo cũng bị xộc xệch bung mất hai nút trên, lộ ra vòm ngực vạm vỡ. Ý cười của Vãn Tri Ý càng ngang ngược, cô đưa tay vẽ vòng tròn trên ngực người đàn ông, miệng hỏi:
"Muộn thế này rồi anh còn có việc nào nữa?"
Cố Tây Châu bất lực: "Tôi đi tắm, được chưa? Em đừng có làm loạn nữa!" Anh bắt lấy cái tay hư hỏng của cô, giữ chặt trong lòng mình.
"Anh đã 30 tuổi rồi, đàn ông ở độ tuổi này, cường độ xã giao nhậu nhẹt không ít, tại sao vóc dáng anh lại tốt như thế chứ? So với anh, anh họ của em kém anh chỉ một tuổi, mà thua xa."
Thấy Vãn Tri Y an phận, không tiếp tục nghịch ngợm trước ngực mình nữa, Cố Tây Châu lại bắt đầu dạy bảo: "Có thể lực mới có thể đem lại hiệu quả công việc cao, bình thường nếu không bận đóng phim, em cũng nên tập thể dục thể thao."
Vãn Tri Y không thích nhất là Cố Tây Châu tỏ vẻ bề trên dạy bảo cô. Thế nên cô bĩu môi: "Em chỉ thích một môn thể thao thôi, nhưng cần anh phối hợp, nghe nói vận động nhiều cũng tăng cường thể lực, vóc dáng thon gọn, tinh thần thoải mái."
Cố Tây Châu: ".."
Vãn Tri Y: "Anh làm bạn với Hàn Tri Ngôn, tiếng thơm của anh ta thì khỏi phải bàn. Thế còn anh, trước giờ đã ngủ với người phụ nữ nào chưa? Em nghe nói so với thứ đó, tay của đàn ông càng dễ khiến phụ nữ đạt cao trào hơn.
Em mới chỉ thử một cái thôi nên không rõ, điều này là thật sao?"
Cố Tây Châu thấy thái dương mình giật giật: "Vãn Tri Y, con gái con đứa, đừng có hễ mở miệng ra là nói mấy chuyện thiếu tế nhị như vậy."
Vãn Tri Ý chu môi: "Em cũng có nói với người khác đâu, chỉ nói với mỗi mình anh thôi."
Đêm nay cô có hơi men, gan cũng bạo hơn mọi khi.
Cố Tây Châu nghe cô nói, yết hầu anh đã di chuyển lên xuống, ánh mắt tối sẫm.
Mỹ nhân mềm mại như yêu tinh bám chặt lên người thế anh, anh quả thực rất khó gỡ ra, lý trí cũng đang bị cô tấn công hết lần này đến lần khác, rơi rụng lả tả. Vãn Tri Ý thấy người đàn ông không nói gì, cũng không có ý đẩy cô ra, cô bèn thừa thắng xông lên, vươn người, muốn chạm môi mình vào môi anh.
Ai ngờ, một tiếng chuông cửa phá vỡ bầu không khí ái muội giữa hai người.
Cố Phát Tài nghe thấy tiếng chuông, bèn lao đến trước cửa sủa.
Bức tường lý trí lập tức khôi phục lại như cũ. Cố Tây Châu đẩy Vãn Tri Ý ra, ngồi thẳng dậy chỉnh trang lại quần áo, sau đó anh trầm giọng: "Vãn Tri Ý, em không biết là, nếu đàn ông không muốn, em có chủ động dâng hiến cũng chỉ chuốc lấy nhục sao?"
Vãn Tri Ý nhướn mày, nếu trước đó Cố Tây Châu nói câu này, cô quả thực sẽ vì bị tổn thương đến tự trọng, nhưng giờ anh nói câu này đã muộn rồi. Hành động để mặc cô làm càn lúc nãy đã nói lên tất cả, chỉ còn thiếu một chút nữa thôi, đều tại tiếng chuông đáng ghét kia.
Bấm chuông mãi không thấy ai ra mở cửa, người ở ngoài cửa bèn gọi thẳng cho Cố Tây Châu.
Màn hình hiển thị mấy chữ Hàn Tri Ngôn.
"Cố Tây Châu, ngủ rồi à? Tôi mang rượu đến rồi, ra mở cửa."
"Biết rồi, ra ngay đây." Cố Tây Châu cúp máy, sau đó kéo Vãn Tri Ý lên, đẩy cô đến cầu thang: "Lên phòng ngủ bên tay trái, tôi không gọi thì không được xuống, biết chưa?"
Cố Tây Châu không muốn người khác biết quan hệ giữa hai người, rõ ràng đây là điều cấm kị của anh. Còn Vãn Tri Ý cũng không muốn người khác biết, ít nhất đến khi nào cô chiếm được người đàn ông này về tay, để lộ tin tức ra cũng chưa muộn.
Thế là cô ngoan ngoãn xỏ lại dép, đi lên tầng hai.
Chỉ có điều, hai người đã quên mất Cố Phát Tài.