Giải quyết cơn khát xong xuôi, Văn Tri Ý ngoan ngoãn nằm trên giường ngủ say. Còn Cố Tây Châu đang ở trong nhà vệ sinh rửa tay.
Bên tai anh vẫn còn phảng phất tiếng rên rỉ và thở gấp của người phụ nữ.
Rửa tay được nửa chừng, Cố Tây Châu nhìn xuống đũng quần của mình, chau nhẹ mày. Anh chẳng phải hòa thượng đoạn tuyệt hồng trần gì hết, chỉ là anh biết rất rõ, kiểu phụ nữ tiếp cận mình có mục đích xấu như Vãn Tri Ý phải tránh càng xa càng tốt, cho dù nảy sinh một chút tình cảm cũng phải vô tình mà chặt đứt luôn.
Bao nhiêu năm qua, số phụ nữ tìm cách leo lên giường anh hai bàn tay còn chưa kể hết, nhưng lần nào anh cũng giữ vững nguyên tắc này của mình. Cho đến khi gặp Vãn Tri Ý, nguyên tắc của anh hết lần này tới lần khác bị cô phá vỡ.
May mà, chưa đến tuyến phòng thủ cuối cùng, mọi chuyện vẫn có thể cứu vãn.
Cố Tây Châu rửa tay xong bèn bước ra ngoài, Tần Trục Hoài đã đợi sẵn bên ngoài.
Anh chỉ mở hé cửa, giơ tay ra: “Đưa quần áo cho tôi là được, cậu. về nghỉ sớm đi."
“Vâng, thưa sếp”
Cầm lấy quần áo mới, Cố Tây Châu vào phòng tắm, tắm rửa sạch sẽ, thay đồ rồi mới bước ra.
Ban nãy lúc giúp Vãn Tri Ý giải quyết nguy cơ, quần của anh cũng bị cô làm ướt, thế nên mới phải thay.
Nhìn Vãn Tri Ý đang ngủ say, Cố Tây Châu bèn ra ngoài tìm y tá, đưa túi xách cho y tá: “Phiền cô thay đồ giúp cô ấy, động tác nhẹ một chút, đừng làm cô ấy tỉnh.”
Nói xong, Cố Tây Châu đi ra ban công, châm một điếu thuốc.
Hút một hồi, anh nhớ ra một chuyện, bèn nhắn cho Tần Trục Hoài:
“Cậu liên hệ với Phương Nhã, quản lý cấp S của Giải trí Hải Đường Duyệt Phủ, bảo cô ấy 9 sáng mai mang theo hợp đồng ký kết nghệ sĩ mới đến Bác Cảng Vân Loan tìm tôi.”
Tần Trục Hoài đọc tin nhắn mà ngẩn người, Văn Tri Ý thành công thượng vị rồi sao?
Nhưng anh nào dám hỏi thẳng sếp mình, chỉ giả vờ trấn tĩnh nhắn lại đúng một chữ: “Vâng.”
Y tá thay đồ xong xuôi, Cố Tây Châu bèn đưa Văn Tri Ý về biệt thự ở Bác Cảng Vân Loan của mình. Anh sắp xếp cho cô ở phòng ngủ khách, chỗ này trước giờ vẫn là cứ địa của Thời Niếp Hoan mỗi khi cãi nhau với mẹ.
Đắp chăn cho Văn Tri Ý xong, Cố Tây Châu hạ thấp ánh sáng đèn ngủ rồi khép cửa đi ra ngoài.
Đúng lúc đó, Hàn Tri Ngôn gọi điện thoại tới.
“Tri Ý sao rồi?”
“Ngủ rồi.”
Hàn Tri Ngôn thở phào một hơi, ban nãy nhận được tin nhắn thoại của Mộ Thiếu Bạch, anh còn tưởng mình làm chuyện gì hạ tiện với Vãn Tri Ý. Hốt hoảng một phen, may mà cô không sao.
“Cái bà già họ Ôn đó đúng là làm việc không động não, không ngờ lại sai người giở trò bỉ ổi như vậy. Bà ta không biết là dù có uống thứ đó vào thì giữa cậu và Hứa Phù Tang cũng sẽ không xảy ra chuyện gì sao?”
Hàn Tri Ngôn biết rất rõ, khả năng chịu đựng của Cố Tây Châu vượt xa đàn ông bình thường. Cậu ta thà nhẫn nhịn chịu đựng còn hơn buông thả chỉ vì niềm vui chóng vánh.
“Còn chuyện gì không? Không còn thì tôi cúp máy đây.”
“Khoan đã!”
“Nói đi.”
“Tôi có thể đến thăm Tri Ý không?”
Đây mới là mục đích của cuộc điện thoại này.
Cố Tây Châu chẳng cần phải nghĩ, trực tiếp khước từ: “Không thể.”
Tút, tút, tút...
Dứt lời, anh ngắt cuộc gọi.
Hàn Tri Ngôn vẫn còn áp điện thoại vào tai, lúc này đã ngẩn cả người.
****************
Hứa Phù Tang cũng không ở lại lâu, thất thểu lái xe trở về nhà. Vừa về đến nhà cô đã lập tức phát tiết với Ôn Nhã Bích
“Mẹ! Mẹ làm trò gì vậy? Sao mẹ có thể nghĩ ra cách đó được cơ chứ?”
Ôn Nhã Bích vẫn ngồi ngóng trông ở phòng khách từ lâu, thấy con gái thất thểu hoảng hốt trở về, mỉm cười:
“Thế nào? Thành công rồi chứ?”
Hứa Phù Tang ngồi sụp xuống ghế, chôn mặt vào giữa hai tay, giọng như sắp khóc: “Bị vạch trần ngay trước mắt bao nhiêu người. Tây Châu vốn đã không thích con, sau chuyện này anh ấy sẽ chỉ càng coi thường con hơn thôi”
Ôn Nhã Bích không ngờ chuyện không những không thành mà còn khiến mặt mũi nhà họ Hứa mất sạch, quan trọng hơn nữa là con gái bảo bối của bà đã gặp cú sốc tinh thần. Bà bèn đi tới vỗ lưng, an ủi:
“Không sao, con đừng lo, để mẹ gọi điện cho Ôn Uyển, bàn về theo đuổi đàn ông thì nó là đứa lắm trò nhất, mẹ bảo nó dạy con.
Hứa Phù Tang ngẩng đầu lên: “Ôn Uyển?”
“Đúng thế, vị hôn phu bây giờ của nó chẳng phải ban đầu cũng lạnh lùng căm ghét nó lắm hay sao, con thấy đấy, bây giờ lại dính như sam, mê con bé như điếu đổ, con lên Weibo của nó mà xem, ngày nào chẳng đăng ảnh, đăng video khoe tình cảm.”
Hứa Phù Tang trầm mặc không nói, coi như đã bị thuyết phục.
Ôn Nhã Bích bèn gọi cho Ôn Uyển, bật hẳn loa ngoài.
Nghe xong đầu đuôi sự việc, Ôn Uyển bèn an ủi Hứa Phù Tang:
“Chị họ, chị yên tâm, em sẽ dạy chị mấy chiêu theo đuổi Cố Tây Châu, đảm bảo thành công. Chị nhìn Yến Tuy nhà em, trước kia đối xử với em rất vô tình, trong mắt chỉ có vị hôn thê hứa hôn từ bé, nhưng chị thấy bây giờ anh ấy thế nào, em bảo đi hướng Đông đâu dám đi hướng Tây. Nghe em, đừng nghĩ nhiều.”
Trong giọng của Ôn Uyển chứa đầy vẻ tự hào và kiêu ngạo khi cướp được người đàn ông của kẻ khác về tay mình.
Đúng là tam quan lệch lạc.
Nhưng Hứa Phù Tang quá yêu mà đi nhầm lối, không ngờ lại bị lung lay trước lời của Ôn Uyển.
“Thực ra già Bích nghĩ ra cách không được quang minh lỗi lạc cho lắm, nhưng rất có hiệu quả. Đàn ông chỉ khi lên giường với chị, lại còn cướp mất lần đầu tiên của chị thì anh ta mới nhớ đến chị. Có tiền đề đó rồi, chỉ cần tung thêm vài chiêu để anh ta yêu chị thôi.”
Hứa Phù Tang bị thuyết phục hoàn toàn, giọng dò hỏi: “Phải làm thế nào?”
“Chị lên phòng tắm rửa nghỉ ngơi đi, khoảng một tiếng nữa em sẽ gọi lại cho chị, chúng ta nói chi tiết hơn, nhé?”
“Được.”
****************
Ôn Uyển nghe thấy tiếng xe của Sở Yến Tuy đỗ dưới tầng hầm bèn vội vàng cúp máy, để chế độ máy bay, sau đó cởi áo choàng ngủ bên ngoài, nằm trên giường đợi người lên.
Sở Yến Tuy vừa từ quán bar về, trên người còn dính hơi men, về đến nhà, việc đầu tiên làm là vào phòng tắm rũ sạch mọi bụi bẩn và hơi men, sau đó chui lên giường, vòng tay qua ôm lấy Ôn Uyển.
Cảm nhận người đàn ông không còn động tác gì khác, Ôn Uyển có hơi khó chịu, bèn quay xoang, hai tay mân mê lần mò vào trong vạt áo ngủ của Sở Yến Tuy, giọng nỉ non:
“Yến Tuy, đã lâu lắm rồi chúng mình chưa làm..”
Sở Yến Tuy mở mắt ra, trong bóng tối không nhìn rõ sắc thái của anh, chỉ thấy giọng người đàn ông thổi hơi nóng bên tai Ôn Uyển:
“Muốn sao?”
"Ùm."
Anh bèn dồn sức, lật người đè lên Ôn Uyển.
Một lúc sau, trong phòng ngủ vang lên tiếng rên rỉ của Ôn Uyển:
“Á... á... Yến Tuy, mạnh quá... ưm...
“Không thích sao?”
Ôn Uyển cắn răng chịu đựng cơn đau theo từng cú huých: “Ưm... thích... thích..”
Tuy cơ thể đau đớn nhưng tâm hồn lại sung sướng, cô thích cách Sở Yến Tuy mạnh bạo với mình, có như thế mới chứng tỏ anh bá đạo, khát khao muốn có cô nhường nào.
“Vậy thì cho em.” Sở Yến Tuy híp mắt, gia tăng thêm lực đạo, đôi mắt trong đêm tối sắc lạnh, không nhuốm một tia ham muốn sắc dục nào, bên trong chỉ toàn là sóng ngầm đang trực trào.