Bầu không khí học tập của lớp Mười hai lúc nào cũng căng thẳng, mỗi người giống như đều đang giành giật từng giây từng phút.
Đối với Khâu Quỳ mà nói, khoảng thời gian buông lỏng duy nhất của lớp Mười hai, không phải là đi ngủ cũng không phải là thời gian hai ngày xả hơi sau kì thi hàng tháng căng thẳng kia.
Mà là vài phút mua bánh trứng ở quầy ăn sáng trước cổng trường.
Vì đó là mấy phút đồng hồ khoảng cách gần với Đoạn Thư Ngật nhất.
Có đôi khi không khéo, đúng lúc nồi bánh trứng đã bán hết, thì phải đứng trước sạp chờ mấy phút.
Có đôi khi vừa khéo, một nồi vẫn còn, chủ sạp bỏ vào trong túi đã có thể đi.
Tất nhiên, Khâu Quỳ hi vọng thời gian có thể lâu một chút, lâu chút nữa càng tốt.
Một tuần bảy ngày, Đoạn Thư Ngật sẽ ăn bánh trứng bốn ngày.
Chia ra là thứ hai, ba, tư, năm.
Lớp Mười hai sáu giờ rưỡi cần đến lớp, từ 6 giờ đến 6 giờ 10 phút lúc nào Đoạn Thư Ngật cũng mua bánh trứng trong khoảng thời gian đó.
Sau đó đứng lại trước cửa lớp hai mươi phút, vừa nhẩm tiếng Anh vừa ăn bánh trứng.
Để có thể giả vờ tình cờ gặp Đoạn Thư Ngật, Khâu Quỳ không thể không phối hợp thời gian với anh, xuất hiện đúng sáu giờ bốn ngày này ở quầy bánh trứng. Sau đó xách theo một túi bánh trứng đi theo phía sau Đoạn Thư Ngật, đi vào khu dạy học.
Lớp thực nghiệm ban xã hội và lớp thực nghiệm ban tự nhiên phía đối nhau, Khâu Quỳ cũng sẽ bắt chước bộ dạng của anh, đứng trong hành lang ăn bánh trứng.
Có lúc cô nhẩm chính trị, có lúc cô cũng sẽ nhẩm tiếng Anh.
Thế nhưng, một lần rồi lại một lần tình cờ gặp, Đoạn Thư Ngật cũng không nhận ra cô.
Bọn họ vẫn là hai con người xa lạ như cũ, tiếng ve kêu trong buổi chiều nóng bức ngày ấy như một ảo mộng viễn vông của Khâu Quỳ.
—
Ngày qua ngày.
Từ mùa hè nóng bức đến trời đông giá rét.
Đồng phục mùa hạ đổi thành đồng phục mùa thu, bên ngoài đồng phục mùa thu khoác thêm áo lông mùa đông.
Quầy bánh trứng vẫn buôn bán mỗi sáng đúng giờ như cũ, thế nhưng khoảng thời gian của Đoạn Thư Ngật sớm hơn trước, từ 5 giờ 50 phút đến 6 giờ.
Đêm trước thi cuối kỳ lớp Mười hai, Khâu Quỳ bị giáo viên chủ nhiệm gọi đến văn phòng.
Khoảnh khắc cô vừa đẩy cửa bước vào, mắt kính trên sống mũi quên lấy xuống đã bị không khí ấm áp trong văn phòng phủ lên một lớp sương.
Dù cho như thế, Khâu Quỳ vẫn nghe được giọng nói quen thuộc cách đó không xa truyền đến.
“Thầy, mục tiêu của em vẫn là đại học Thâm Quyến.”
Chốc lát, sương tan đi.
Khâu Quỳ thấy rõ người đứng cách đó không xa.
Thiếu niên đứng thẳng tắp ở phía ấy, tựa như một cây tùng sừng sững không thể ngã.
“Khâu Quỳ, em đến đây.” Giáo viên chủ nhiệm gọi cô đi qua.
Đoạn Thư Ngật bên kia, cô không nghe rõ nữa, nhưng tâm tư cũng không dừng lại ở lời nói của giáo viên chủ nhiệm.
Trong đầu của cô đều là câu nói ấy, “Mục tiêu vẫn là đại học Thâm Quyến.”
Hóa ra, lúc cô không nhận ra, thời gian đã lặng lẽ trôi qua rất nhiều.
Chưa đầy nửa năm nữa, thi đại học, tốt nghiệp, điền giấy nguyện vọng, mỗi người một nơi, những chuyện này một chuyện lại một chuyện liên tiếp kéo đến.
Trước đây, cô vẫn luôn suy nghĩ nguyện vọng thi đại học ở trong tỉnh.
Cô hoàn toàn chưa từng nghĩ đến, phải đi học ở một nơi cách Thành Đô xa như vậy.
Lần thi cuối kỳ cuối cùng của học kỳ lớp Mười hai, không ngoài dự đoán Đoạn Thư Ngật vẫn là hạng nhất ban tự nhiên.
Trái lại là Khâu Quỳ, lần đầu tiên vươn lên top 3 ban xã hội.
Nghỉ đông năm đó, lớp Mười hai chỉ nghỉ một tuần.
Sau khi đón giao thừa ngắn ngủi, Khâu Quỳ vẫn gặp Đoạn Thư Ngật ở tiệm bánh trứng đúng giờ như cũ.
Có điều một tuần không gặp, hình như tóc của anh dài thêm một chút, vóc dáng dường như cũng cao lên. Trước đây cô đứng bên cạnh anh, mới đến bả vai của anh, bây giờ cô cũng phải hơi ngẩng đầu lên, mới có thể thấy rõ mặt anh.
Năm 2008, toàn cầu nóng lên.
Hầu như từng thành phố cả nước đều rơi tuyết lớn, ngay cả thành phố Thành Đô của phương nam cũng có một trận tuyết lớn nhất từ trước tới nay.
Khâu Quỳ nhớ kỹ lúc trời đổ tuyết lớn ấy, lớp cô đang học Toán.
Vừa tan học, mọi người điên cuồng vọt ra ngoài hành lang, cả đám đều mừng rỡ như điên.
Chuyện này cũng bình thường, dù sao thì rất hiếm Thành Đô mới có thể có tuyết lần sau.
Lúc cô bị Chúc Nguyệt kéo đến hành lang, lại không thấy bóng dáng Đoạn Thư Ngật ở hành lang đối diện.
“Chúc Nguyệt, mình muốn qua lấy ly nước.” Khâu Quỳ tìm một lý do muốn đến ban tự nhiên bên kia.
Chúc Nguyệt cả linh hồn và thể xác đều bị tuyết bên ngoài hấp dẫn, không phát hiện tí ti chỗ gì đó không đúng, “Cậu đi đi.”
Khâu Quỳ cầm ly nước đi về phía lớp Mười hai (lớp 11)
Cửa lớp bọn họ cũng bao vây đầy học sinh từ trong phòng học lao ra ngắm tuyết, Khâu Quỳ xuyên qua đám người, rất vất vả mới chen được đến cửa.
Cô giả vờ như lơ đãng liếc mắt vào trong lớp, đã trông thấy Đoạn Thư Ngật.
Anh ngồi ở chỗ gần cửa sổ, vùi đầu viết bài thi.
Dường như không để ý một chút gì đối với chuyện xảy ra bên ngoài.
Mãi đến khi mấy nam sinh từ cửa sau trở vào, đi đến bên cạnh anh, cứng rắn mạnh mẽ từ trong bài thi lôi anh ra ngoài, trên mặt Đoạn Thư Ngật mới cười lên chút.
Tất thảy những điều này Khâu Quỳ đều nhìn trong mắt, nhưng cô không ở lại ban tự nhiên này lâu thêm nữa, vượt qua rồi quay trở lại bên ban xã hội.
Mặc dù không thể cùng ngắm tuyết, nhưng tại hôm tự học buổi tối ngày hôm đó, Khâu Quỳ lại gặp được Đoạn Thư Ngật.
Tự nguyện học buổi tối ở trường thật sự rất ít người, nhất là trong mùa đông giá rét này.
Khâu Quỳ lại tự nguyện ở lại.
Sau tự học buổi tối đó, Khâu Quỳ giống như ngày thường, đeo ba lô đi về phía cổng trường.
Sau khi đi xuống cầu thang khu dạy học, cô liếc mắt đã trông thấy Đoạn Thư Ngật cũng đeo cặp sách đi trước mặt cô.
Trên con đường thông đến cổng trường, chỉ có hai hàng đèn đường lờ mờ lóe lên.
Ánh đèn từ đèn đường chiếu xuống đất tạo ra hết vòng sáng này đến vòng sáng khác, bên trong vòng sáng là những hạt tuyết nhỏ bị gió thổi bay múa đầy trời.
Dưới bàn chân là một tầng tuyết đọng thật dày, Khâu Quỳ tăng tốc bước chân của mình.
Mỗi một bước cô đều giẫm lên dấu chân Đoạn Thư Ngật đã giẫm, một sâu một nông.
Bên trên vai, trên tóc của thiếu niên, đã rơi xuống một lớp tuyết mỏng.
Khâu Quỳ gom lấy mấy sợi tóc rối vén ra sau tai, bên trên đuôi tóc rối cũng rơi mấy hạt tuyết nhỏ như hạt muối.
Khâu Quỳ nhét tai nghe đang phát tiếng Anh vào tai.
Giây phút cô ngẩng đầu lên nhìn về phía Đoạn Thư Ngật, trong tai nghe phát đến câu này, “when I fall in love with you.”
Khâu Quỳ cảm giác tim của mình càng đập nhanh hơn.
—-
Đông đi xuân tới.
Học kỳ sau lớp Mười hai nhiệm vụ học tập càng lúc càng căng thẳng, mẹ Khâu không để Khâu Quỳ tiếp tục ăn sáng bên ngoài nữa.
Cơ hội Khâu Quỳ tình cờ gặp Đoạn Thư Ngật cũng đã ít đi rất nhiều lần.
Nhưng mỗi lần đi ngang qua tiệm bánh trứng, cô vẫn là sẽ dừng chân ở đó một lúc.
Lần thứ hai Khâu Quỳ táo bạo nhìn chằm chằm Đoạn Thư Ngật, là vào đại hội trăm ngày tuyên thệ trước khi xuất quân.
Tất cả học sinh đều mặc đồng phục mùa xuân chỉnh tề, đứng trên thao trường.
Lớp hai người bọn họ cách nhau khoảng mười lớp, Khâu Quỳ phóng tầm mắt nhìn, chỉ có thể thấy những cái đầu trong đám đông nhốn nháo.
Thế nên lúc Đoạn Thư Ngật đại diện với tư cách học sinh ưu tú, đứng trên bục dẫn đầu mọi người tuyên thệ thi đại học, trong lòng Khâu Quỳ mừng thầm một chút.
Đồng phục trên người anh sạch sẽ không một nếp nhăn, gương mặt mang nét thản nhiên.
Trong loa truyền đến giọng nói ôn hòa của nam sinh, như gió xuân tháng Ba, tựa như nắng hạn gặp mưa rào đầu mùa xuân.
“Chúng ta với thành tích xuất sắc sẽ làm rạng danh trường cũ.”
“Người tuyên thệ.”
Dưới bục âm thanh vụn vặt lẻ tẻ liên tục không ngừng.
Trong loa truyền đến là, “Người tuyên thệ: Đoạn Thư Ngật.”
Khâu Quỳ theo sát đọc tên của mình, “Người tuyên thệ: Khâu Quỳ.”
Đó là tên của bọn họ được Khâu Quỳ với phương thức như thế, lần đầu tiên đặt cạnh nhau.
Hết chương 2.