Nhà lớn Phong gia.
Paula Vega tay cầm kim tiêm chứa chất dung dịch gì đó không rõ. Trong căn phòng chỉ có ánh đèn nhạt khiến biểu cảm trên gương mặt bà càng trở nên bí ẩn hơn. Paula tiến gần lại chiếc giường đầu tiên, bà dùng cặp mắt căm hận nhìn người đàn ông đang thở oxy. Tất cả mọi chuyện bà làm từ trước tới giờ đều do ông ta hết. Nếu năm xưa hắn không ép bà đến mức đường cùng thì vụ tai nạn đó sẽ không bao giờ xảy ra. Phong Bác Thần cũng không phải đau lòng suốt năm.
Bà hận bọn chúng, chính cái lòng tham của ba Phong Bác Thần đã nhẫn tâm xuống tay giết chết người bà yêu. Hắn ta ngay cả anh trai ruột mà sẵn sàng loại bỏ để một mình chiếm trọn tài sản. Hắn thật sự rất độc ác, Paula muốn hắn phải đền mạng cho chồng.
Paula tiêm chất độc vào bình dung dịch truyền nước. Không bao lâu sau, thân thể người đàn ông trở nên co giật mạnh. Bà ném ống tiêm vào thùng rác rồi khoanh tay đứng nhìn ông ta đau đớn. Chất độc này khiến da thịt nạn nhân như bị xé rách từng tế bào, độc tố thấm nhanh gặm nhấm sâu bên trong. Phải đợi đúng ba mươi phút, hắn ta mới được về với địa ngục. Máu đen bắt đầu chảy từ khóe miệng ông ta, các khớp tay chân cong mạnh lại, ngực ưỡn lên. Paula không quên lấy điện thoại quay lại khoảnh khắc đẹp.
- Đừng sợ cô đơn, người đàn bà kia sẽ đi theo nhưng là bằng cách nhẹ nhàng. Còn Phong Bác Thần, cháu tôi vốn dĩ không thuộc về các người. Vở kịch hiện tại tôi đang cố diễn, tạm thời chưa thể kết thúc bây giờ được.
Dứt lời, Paula Vega quay giày bước đi nhẹ nhàng. Ra tới cửa phòng, bà thấy quản gia Lâm đứng đợi sẵn từ khi nào không biết.
- Đáng lẽ, chuyện giết người cứ để tôi làm thay. Hạng người đê tiện như ông ta không đáng chết dưới tay bà Vega đây. Tôi không muốn bàn tay phu nhân dính máu, nó rất bẩn.
- Bẩn sao? Chỉ cần vì Thần, tôi luôn sẵn sàng làm mọi thứ kể cả không có thể. Tôi sẽ không để bất cứ kẻ nào chiếm đoạt tài sản Phong gia. Bởi vì, chủ nhân của nó là Thần.
- Vậy tiếp theo, bà tính hành động gì? Đối phương cho chúng ta tín hiệu rằng hắn đã xuất hiện. Sự trở lại lần này, chắc chắn hắn ta chuẩn bị kế hoạch diệt trừ bà rất tỉ mỉ và cẩn thận. Chúng ta nên báo cậu Thần biết không?
- Thần là người thông minh, thằng bé chắc hẳn sớm biết. Người hắn muốn nhắm đến hiện tại không phải tôi, cũng không phải Thần. Người đó, chính là điểm yếu cháu tôi.
- Tôi biết rồi bà Vega. Tôi sẽ bảo vệ cô ấy.
Tại một con hẻm nhỏ tăm tối, người phụ nữ bị một đám đàn ông luân phiên nhau cưỡng hiếp. Cô ta toàn thân giờ đây bao bọc bởi vết bầm xanh tím. Trong quá trình kinh khủng đó, người phụ nữ không chút la hét, như thể cố gắng cam chịu nó. Người đàn ông đeo mặt nạ mặc vest đen ngồi ghế cách vị trí cô ta khoảng hai mét. Đằng sau chiếc mặt nạ là một biểu cảm vô cùng hờ hững. Điếu xì gà Cohiba cao cấp trên tay hắn bị vứt xuống đất. Hắn đứng dậy đi đến gần người phụ nữ.
Cô ta lõa thể, ngẩng đầu nhìn người đàn ông. Đôi mắt chứa đựng sự sợ hãi muốn tránh xa hắn nhưng bản thân không còn chút sức lực. Biết kết quả bi thảm như thế này, cô ta sẽ không bao giờ đồng ý làm việc cho hắn. Cũng chỉ vì đồng tiền mà chính mình bị người đàn ông vô cảm trước mặt thao túng một cách dễ dàng. Người phụ nữ nhặt quần áo nhanh chóng mặc vào rồi vội vàng bỏ đi.
"Pằng!"
Tiếng súng vang lên chói tai, cả người cô ta ngã thẳng về phía sau. Mắt trợn to, viên đạn trúng thẳng ngay mi tâm. Thuộc hạ của hắn thu hồi súng. Thứ vô dụng, có một chút chuyện mà ả cũng không làm được. Cô ta là gái mại dâm, cách chết này cũng quá nhân từ. Người đàn ông lướt qua cái xác đáng thương, tiến đến con xe đang đỗ đằng kia.
Đồn cảnh sát, Mạc Tử Lâm nhận được cuộc gọi điện thoại của người dân địa phương. Anh vội vàng lái xe tới hiện trường. Trùng hợp lại gặp Phong Bác Thần và Tạ Vô Song. Theo như thông tin người liên hệ, ở đây có một gia đình ba người bị sát hại vô cùng bi thảm. Hầu hết mọi người đều cho rằng nó là hành vi vào nhà cướp đoạt tài sản của kẻ côn đồ. Thế nhưng, khi Mạc Tử Lâm tận mắt chứng kiến hiện trường vụ án, anh không khỏi hoảng hốt.
Gia đình này sinh sống tầng mười chín, bên trong nhà là ba thi thể, khắp nơi bừa bãi. Hình ảnh đầu tiên lọt vào tầm mắt Mạc Tử Lâm là một thi thể nam giới tuổi trung niên ở phòng khách, nhiều vị trí trên đầu bị thương nặng, hai mắt đỏ sậm mở trừng trừng, nét mặt kinh sợ, trên bụng có cắm hai con dao gọt hoa quả, yết hầu bị cắt đứt. Tại cửa phòng ngủ, có một thi thể nữ sinh bị treo ngược trên cao, phần dưới cơ thể không mảnh vải che thân, còn áo học sinh thì vén lên tới cổ, nhiều nơi trên đầu bị thương nghiêm trọng. Phòng tắm, là một thi thể bé trai, ngay cổ có vết bầm.
- Đây rõ ràng là một vụ thảm sát.
Phong Bác Thần nắm chặt bàn tay Tạ Vô Song. Điều cả hai không ngờ, người đàn ông trung niên kia chính là bác Đàm. Cô nữ sinh đấy không ai khác là con gái duy nhất của ông. Còn đứa bé trai khoảng chừng hơn bảy tháng tuổi, hắn cũng không rõ. Tạ Vô Song vùi gương mặt đau thương vào lòng hắn.
- Không thể nào...
Phong Bác Thần ôm lấy cô.
- Anh hứa, anh sẽ tìm bằng được hung thủ.
Tạ Vô Song run rẩy, đây là lần thứ hai cô nhìn thấy cảnh tượng này. Cái chết của Phỉ Y thật sự không ám ảnh bằng hình ảnh trước mắt.
- Chết tiệt! Tên sát nhân khốn khiếp. Đứa bé trai nhỏ như vậy, hắn cũng không buông tha.
Mạc Tử Lâm giận dữ.
- Đã gọi là sát nhân thì có là trẻ em sơ sinh thì hắn cũng giết. Cậu ở lại xem xét hiện trường, tôi đưa vợ rời khỏi nơi này trước.
Phong Bác Thần nói.
- Ừ. Hai người về cẩn thận.
Anh gật đầu nhẹ.
Về đến biệt thự, Tạ Vô Song như người mất hồn ngồi trên giường ngủ. Cô thật không thể chấp nhận được những gì mình đã thấy. Gia đình bác Đàm, bọn họ tại sao mà bị giết nhẫn tâm như vậy chứ. Phong Bác Thần pha cho Tạ Vô Song một ly sữa ấm nhưng cô không muốn uống. Hắn biết tâm trạng hiện tại của vợ mình rất hoảng loạn. Phong Bác Thần chạm trán mình lên trán Tạ Vô Song. Hắn đưa tay lau giọt nước mắt trên khóe mi cô.
Bầu không khí, cực tĩnh lặng.