Phong Bác Thần một tay điều khiển vô lăng, tay còn lại nắm lấy tay Tạ Vô Song. Chiếc xe hơi chạy với tốc độ bình thường, lướt nhẹ qua từng góc phố. Ánh bình minh chiếu rọi qua tấm kính, tạt lên gương mặt trang điểm xinh đẹp của cô. Trước khi đi ăn, Phong Bác Thần muốn cùng Tạ Vô Song dạo ngắm cảnh. Hắn nhớ lại hồi đó mình cũng từng đạp xe chở cô đi như thế này. Dù mồ hôi ướt đẫm cả người, hắn vẫn muốn đưa cô đi khắp cả thành phố.
Con xe sang trọng dừng ngay cổng công viên, Phong Bác Thần xuống mở cửa xe cho Tạ Vô Song. Hôm nay chủ nhật, là ngày nghỉ nên người khá đông. Đa số là phụ huynh dẫn con cái đi chơi. Hắn bảo cô đứng đợi một chút, rồi tự mình xếp hàng mua vé. Không mất nhiều thời gian, Phong Bác Thần quay trở lại trên tay cầm khá nhiều vé vui chơi đủ trò. Không biết tới khi nào mới có cơ hội cùng Tạ Vô Song ra đường giải trí, nên hắn quyết định tận dụng tốt buổi chiều bình yên này.
- Không phải anh sợ tàu lượn siêu tốc à?
Tạ Vô Song nói nhỏ vào tai hắn.
- Hả? Anh đâu có. Vợ, chơi thôi.
Phong Bác Thần kéo tay cô tranh nhanh vị trí đầu. Hai người đều thắt dây an toàn xong, Tạ Vô Song vẫn thấy không yên tâm, nhìn hắn.
- Ổn thật á? Lỡ anh ngất tôi sao mà đỡ.
- Không ổn chút nào.
- Anh.
Tạ Vô Song đỡ trán.
Giờ xuống thì có hơi muộn rồi, người ta đã khóa cửa không cho ra. Phong Bác Thần sắc mặt chưa gì đã bắt đầu trắng bệch. Hắn nắm chặt tay Tạ Vô Song, nhắm mắt. Tàu lượn dần dần chuyển động chậm, Phong Bác Thần giật bắn người. Sau đó, con tàu tốc độ tăng nhanh khiến hắn không khỏi hét to lên.
- Đã sợ còn bày vẻ là sao...
- Em nói gì đấy, anh không nghe rõ.
- Tôi khen anh đẹp trai.
Phong Bác Thần giây phút hiện tại có chút hối hận, đáng lẽ bản thân không nên chơi cái trò quỷ quái này. Thật không hiểu, ngoài sợ đánh mất Tạ Vô Song ra hắn còn sợ chơi tàu lượn. Phong Bác Thần đang cố gắng vượt qua ải địa ngục trần gian, vận tốc con tàu càng lúc càng nhanh, địa hình lên cao xuống thấp thậm chí vòng xoắn ốc nữa. Tạ Vô Song vì lo lắng cho cái người ngồi bên cạnh mà không cười nổi. Phong Bác Thần sắp không chịu được nữa. Mấy phút ngắn trôi qua, chiếc tàu lượn cuối cùng cũng hết lượt. Hắn chân bước không vững, cô thở dài hơi phải dìu đi.
- Đợi tí, tôi mua nước.
Tạ Vô Song lau mồ hôi trên gương mặt hắn.
- Em ngồi, để anh mua.
Phong Bác Thần lắc đầu.
- Thế, tối chồng ngủ sofa nhá!
Hắn nuốt nước bọt lắc đầu lần hai.
Thấy Tạ Vô Song đi, hắn lì mặt vẫn lén bám theo sau. Bởi vì, thời điểm bây giờ hắn không thể yên tâm để cô một mình. Tạ Vô Song mua hai chai nước lọc xong quay người.
- Lì lợm.
Phong Bác Thần gãi đầu cười.
- Anh chỉ sợ em bị lạc.
- Tôi là trẻ con à.
- Đương nhiên.
Tạ Vô Song ném chai nước vô mặt Phong Bác Thần, hắn vốn chăm chỉ luyện võ từ nhỏ nên tay chân phản ứng nhanh đón lấy chai nước một cách dễ dàng. Cuộc hành trình vẫn còn dài, hai vợ chồng cùng nhau chơi những trò tiếp theo. Buổi chiều vui vẻ ấy thế mà kết thúc đầy mệt mỏi. Phong Bác Thần như lời nói, hắn đưa cô đến quán cá viên bác Đàm.
Người ta thường hay có câu, bình yên trước sóng gió. Quả nhiên là vậy, trong lúc Phong Bác Thần chuyên tâm lái xe thì phía đằng sau xuất hiện hai chiếc xe đen đuổi theo với khoảng cách khá gần. Quan sát kính hậu xe hơi, hắn nhìn thấy điều đó. Phong Bác Thần sắc mặt tối sầm, đôi mắt cực kỳ điềm tĩnh nhìn sang Tạ Vô Song. Chuyện xấu này, không ngoài dữ liệu của hắn. Hắn đạp phanh tăng tốc. Hai con xe đen cứ thế mà bám sát.
- Song, sở thích anh là gì?
Sao đột nhiên hắn hỏi như vậy?
- Đua xe.
Tạ Vô Song trả lời.
- Em bám chắc nhé!
Phong Bác Thần nhấn ga, chiếc xe hơi màu rượu đỏ phi như bay trên con đường bờ biển. Phía trước là có cua dốc, làn đường sẽ thay đổi, hắn tập trung chú ý. Khóe môi Phong Bác Thần bất giác mỉm cười hưng phấn. Hắn tiếp tục phóng xe với tốc độ hai trăm cây số một giờ. Điều này khiến hai kẻ điều khiển xe sau vô cùng hoảng hốt. Phong Bác Thần thật điên! Đoạn đường sắp tới phải giảm tốc độ, hắn ngược lại còn tăng ga, không phải hắn muốn bị rơi xuống biển làm mồi cho cá chứ.
Tạ Vô Song không quen thuộc con đường đang chạy, cô đương nhiên không biết phía trước là nguy hiểm chết người. Đường cua thì dốc, hai chiếc xe đen tích cực gia tăng tốc độ. Bọn chúng thật sự rất tức giận, vì vậy khi thấy Phong Bác Thần tăng tốc chúng cũng tăng tốc theo. Theo dõi tình hình qua gương chiếu hậu, hắn tay vuốt tóc cười chiến thắng.
Gạt cần, đánh bánh lái, phanh kít, con xe đỏ máu lửa quay một trăm tám mươi độ đổi đường ngay trong giây lát. Bánh xe ma sát trên mặt đường phát tiếng kêu khó nghe. Đến đầu đoạn cua, Phong Bác Thần bất ngờ quay đầu xe sang làn đường đi ngược lại. Cùng lúc đó, hai chiếc xe đuổi theo xảy ra vụ va chạm. Không ngờ tới hành động quay xe của hắn, chiếc xe chạy đầu theo quán tính phanh gấp khiến con xe đang phóng tốc độ ở đằng sau đâm một cú mạnh vào đuôi xe phía trước. Cũng may, bọn chúng là tay đua không tệ nên mới tránh khỏi tình trạng thương vong.
- Chúng mày còn non cơ.
Phong Bác Thần giảm tốc độ đi thong thả.
- Song à, em có...
Hắn chợt nhớ ra, mình còn vợ yêu ngồi bên cạnh. Vừa nãy, không biết hắn có làm cô kinh sợ không. Phong Bác Thần cứ tưởng Tạ Vô Song sẽ la hét ầm ĩ nhưng không, cô ngủ.
Phong Bác Thần:...
Hắn đành tủi thân lái xe đến tiệm cá viên bác Đàm. Tới địa điểm, hắn nhẹ nhàng gọi cô dậy bằng cách đặc biệt của những cặp tình nhân. Bị nụ hôn nóng bỏng kéo dài chiếm lấy bờ môi mang hương vị ngọt ngào, Tạ Vô Song bừng tỉnh, trợn to mắt đẩy Phong Bác Thần.
- Anh...
Cô xấu hổ che miệng.
Hắn chưa kịp mở lời chọc ghẹo vợ thì...
Một phát súng từ đâu bắn đến xuyên qua tấm kính trong suốt trúng ngay vai Phong Bác Thần. Hắn nghiến răng kéo cả người Tạ Vô Song thấp xuống, sau đó dùng thân che chắn cho cô. Từng đợt súng cứ thế mà thay phiên nhau nổ lên, điểm chung là nhắm vào chiếc xe hai người. Mãi một lúc, đợi tiếng súng ngừng hẳn. Phong Bác Thần mới từ từ ngẩng đầu nhưng bị Tạ Vô Song ngăn cản.
- Anh đừng mà. Nguy hiểm lắm.
Hắn biết, đây chỉ là màn cảnh cáo.
- Anh chảy máu rồi, phải tới bệnh viện chứ.
Phong Bác Thần hôn lên trán Tạ Vô Song nói.