Sau nửa tháng nằm liệt,Các Hồ Điệp uể oải dạo ngoài hoa viên,nàng phẫn tên nhị vương gia đó nha,chính hắn triền miên nàng 1 ngày 1 đêm,hại nàng nửa k thể xuống giường,ngán ngẩm quá thể.
Bẩt chợt có 1 luồng sát khí ập tới nàng,loại sát khí này nhất định võ công người này nhất định hơn nàng k nhỏ,nàng lạnh giọng mở miệng:
_Ra đi.
Một người thân hắc y,thân hình cao,mặt bịp kín che nửa khuôn mặt,nhìn sơ qua tầm tứ tuần,tóc bạc phân nửa,thân lao kiếm tới:
_Đền mạng cho con ta.
Nàng cẩn thận tránh né,mắt lạnh lẽo nhìn lão tử trước mặt:
_Con ngươi là ai?
Lão căm phẫn hét lên:
_Xích Luyện,ngươi hại ta kể đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh.
Nàng nhíu mày,cẩn trọng tránh né,giọng k gấp mở miệng:
_Hắn hại hài tử ta,còn muốn biết hài tử của ta thành tiểu thụ,hắn còn đáng sống sao?
Lão rít gào điên loạn,lửa giận cao lên gấp bội:
_Mặc kệ thế nào hắn là hài tử ta,trả mạng đây.
Nàng vừa tránh rồi phản đòn,nàng k mang theo Hắc Kim Xà hộ thể,lại thêm đây là trúc viện nên k có bất kì ai bảo hộ,nàng cật lực đối phó,thực lực nàng k đủ để đánh bại lão tử này.Rơi vào thế hạ phong,càng ngày càng đuối sức,gần như k đỡ nổi nữa.Nàng bị đánh một chưởng văng ra hơn 10 thước,nàng thổ ra ngụm máu tươi.Lão cười ha hả khoái chí,giọng mỉa mai:
_K ngờ Môn chủ lại tầm thường như thế?
Lão thừa thế sông lên,vung 1 kiếm chí tử về phía nàng,nàng k kịp né trách,kiếm đâm vào ngực nàng,k nương tình rút kiếm ra,...hự...nàng thổ huyết,máu toé ra từ miệng vết thương,mắt mờ dần rồi ngã xuống nàng mơ hồ nghe tiếng ai gọi rồi ý thức chìm vào bóng tối.