Nằm ở trong dục thùng, Lâm Phong buông lỏng thân thể mình, nước ấm áp vây quanh toàn thân, nghĩ đến yến tiệc lúc tối, bộ dáng mấy ông trưởnglão cùng Xa Ttrì Vương như ăn phải ruồi mà khóe môi một người dâng lênmỉa mai, tâm tình vô cùng thư sướng.
Không thể không nói, đám người Xa Trì Vương bụng dạ thâm độc, tin tức Cẩm Y công chúa bị giết hại một chữ cũng không đề cập tới, thi thể bêntrong long xa bọn họ đã giao ra, bây giờ việc bọn họ cần làm là chờ đợi, đợi “lời đồn thổi ồn ào” khắp Xa Trì Quốc, triều đình Xa Trì không kiên nhẫn nổi mới thôi.
Cả gian phòng không biết từ khi nào đã tràn đầy hơi nước màu trắng,hai cánh tay trắng nõn tùy ý khoát trên dục thùng xuất hiện chút mồ hôi, tóc đen dính sát trên da thịt, theo dòng nước nhẹ chảy, cơ hồ bao quanh cả thân thể nàng.
Lâm Phong vốn đang thích ý, hai tròng mắt đột nhiên híp mở ra một khe hở.
Không ai so với nàng càng thuộc về hắc ám hơn! Trong bóng đêm, nàng đối với bất cứ gì tiếng động gì cũng phi thường mẫn cảm.
Giờ đây, Lâm Phong dần dần thông hiểu đạo lí về nội lực, đối với tấtcả mọi sự chung quanh có một loại cảm giác nắm giữ trong lòng bàn tay,nếu như trước đây nàng nhất định không phát hiện ra tung tích “conchuột” trên xà nhà, vì võ công người kia phi thường cao minh, quả thựcđạt tới cảnh giới rơi xuống đất không có chút tiếng động. Đáng tiếc là,vì hơi nước trong phòng hầm hập, vì ảnh hưởng của hơi nước, hô hấp sẽtrở nên nặng nề hơn chút xíu, chính điểm sơ sẩy này, nàng nghe ra được.
Đã trễ thế này, sẽ là ai?
Xa Trì Vương mặc dù đối với nàng có điều tra tìm hiểu, nhưng sẽ không dùng phương thức này, bọn họ giao phong còn ít sao? Bên ngoài binh lính canh gác rất đông, nàng là người bên trong địa bàn Xa Trì, hoàn toànkhông cần phải thế.
Trong lòng Lâm Phong trầm xuống, sẽ không là…
Nhưng vào lúc này, người đó tựa hồ mất kiên nhẫn, một cỗ khí tức cựckỳ nguy hiểm bỗng dưng tràn lan trong không khí! Cảm giác hàn khí trongnháy mắt tràn cả thân thể, tư vị này quả thực như là ném người ta vàotrong một chậu nước đá! Đang ấm áp trong dục thùng, Lâm Phong cũng không khỏi cảm giác một trận rét lạnh, trong lòng thầm mắng một câu: ta kháo! Năm ngón tay nhấc lên, đối với người phía bên y giá ra tay!
Hai tròng mắt người đó có chút hoảng, bọt nước văng khắp nơi, chỉ một thoáng Lâm Phong đã cùng người đó đấu được bốn chưởng! Màn nước vunglên ập vào người nọ làm hắn cả kinh lui về phía sau vài bước, Lâm Phongkhông chút khách khí vận chân khí, uyển chuyển mềm mại như tiên tử, từtrong dục thùng bay lên!
Tấm lụa trắng trong nháy mắt quấn lấy thân thể nàng, nhưng ngay cảnhư vậy Lâm Phong vẫn biết, đối phương đã nhìn thấy rõ thân thể mìnhrồi, lấy nhãn lực một tuyệt đại cao thủ mà nói, một chút sương mù chả là gì!
Mâu sắc người nọ chấn động, kinh hãi, kinh hô:
“Ngươi là…”
“Nghĩ không ra Doãn Tình công tử một đời quái tài cư nhiên lại là một tên đầu trộm đuôi cướp, kiêm thêm chức đạo tặc hái hoa, hôm nay ta xemnhư đã thấy được rồi, lời đồn đại quả nhiên không thể tin a, không thểtin!” Bị người khác nhìn thấy hết rồi, nhưng Lâm Phong là loại nữ tử từkhi sinh ra đã không biết cái gì gọi là cảm thấy thẹn thùng, nàng dườngnhư hoàn toàn không để ý, đôi mắt xinh đẹp sắc bén, gắt gao khóa trụthân ảnh hắc y nhân, hắn đang lắc đầu hoảng hốt há miệng, sau khi thôngsuốt đã châm chọc khiêu khích.
Mảnh trường sa trắng chạm mặt, mang theo từng đợt kình phong sắc bén, võ công hắc y nhân mặc dù cao cường cũng không dám khinh thường, tránhchiêu cực nhanh, dưới chân đạp một cái, lần nữa phi lên xà nhà.
Lông mày Lâm Phong giương lên, nụ cười nhẹ đọng trên đôi môi, tung người theo sát, lướt nhẹ lên một cột xà nhà khác.
Hơi nước màu trắng bốc hơi còn chưa lan tràn hết trong không khí, ánh mắt Lâm Phong như nhìn thấu thực chất, xuyên thấu qua đám sương trắngdầy đánh giá hắc y nam tử này, lần trước vì vội vàng mới chỉ nhìn thấyvẻ ngoài tuấn tú long trời lở đất, lúc này nhìn kĩ mới biết, vóc ngườinam nhân này không phải là tốt bình thường, dáng vẻ cân xứng cực điểmvới khuôn mặt, ân… Cùng Thần Thiên cũng có thể phân cao thấp.
Không biết tại sao, Lâm Phong rất thích đem mấy mỹ nam tử mình thấyso sánh với Bắc Thần Thiên một phen, cũng không biết có phải do Bắc Thần Thiên chết tiệt thật sự rất mê người không.
Nghênh đón ánh mắt đánh giá của Lâm Phong, trong mắt hắc y nam tửhiện lên một vẻ hứng thú, có chút cuồng nhiên mà cười, không hề che dấu, một tay kéo khăn đen che mặt xuống, khuôn mặt tuấn tú hoàn mỹ như điêukhắc lộ ra, lúc này trên khuôn mặt ý cười dày đặc như phát hiện được chí bảo thế gian, trong mắt sáng quắc chói lọi như muốn đốt cháy người.
“Làm sao biết là ta?”
Đồng tử Lâm Phong co rụt, gương mặt tuấn tú này, quả nhiên chính là người đã cướp xe ngày đó!
“Hừ, ta đường đường là Ám Vương, là Bắc Thần đệ nhất kỳ nhân, việcnhỏ ấy cũng đoán không được?” May là da mặt Lâm Phong so với thành tường còn dày hơn, trước ánh nhìn “nóng rực” của một nam nhân như thế mà cóthể không thấy khiêm nhường, cảm thấy thẹn thùng mà là vung tay lên, lộra vẻ khinh thường. ” Không phải là Thần Thiên, cũng không phải Xa Trì,trừ ngươi – Phong Vũ quốc còn có thể là ai vào đây? Bên trong Phong Vũquốc thập nhị tôn giả chó má, ngươi là chí tôn, võ công cao nhất, vìphòng vạn nhất, ngươi không đến thì ai đến? Hơn nữa ngươi là người tâmcao khí ngạo, bị ta chơi đùa một lần, đương nhiên muốn tự mình tìm hiểu, muốn cùng ta gặp mặt đấu một phen, mặc dù một mình đến có chút nguyhiểm, bất quá lấy tuyệt thế võ công của ngươi cũng không coi là gì, chonên ta mới kết luận, người này không là ai khác mà là ngươi – đệ nhấttôn giả, Doãn Tình!”
“Ha ha ha ha!” Doãn Tình vừa nghe vừa kinh ngạc, sau khi nghe xongánh mắt lại càng thêm tỏa nhiệt, hai tròng mắt lóe ra tinh mang giốngnhư là hai viên kim cương sáng chói, cuối cùng bỗng nhiên bộc phát ramột trận cười dài cực kỳ càn rỡ, hoàn toàn không để ý tiếng cười chínhmình sẽ kinh động binh lính bên ngoài.
” Cười đủ chưa?” Lâm Phong khiêu mi, đôi môi trào phúng câu khởi.
Hai người cứ như vậy, dùng một tư thế đứng quỷ dị trên xà nhà, khôngai có ý vọng động trước, giống như một hai lão bằng hữu nói chuyện trờiđất, dĩ nhiên, nếu như không phải ở địa điểm kỳ quái thế này.
“Ha ha ha, Ám Vương a Ám Vương, ngươi làm ta kinh ngạc rất lớn! Ngươi biết không, bổn tôn tung hoành Ân Tang nhiều năm như vậy, chỉ có hômnay là cao hứng nhất! Rất thống khoái, rất thống khoái rồi, ha ha haha!” Doãn Tình còn đang điên cuồng cười lớn, một góc hắc sam khẽ vunglên, quả nhiên là kiêu ngạo!
“Nghĩ không ra! Không ngờ trên đời này cư nhiên có một nữ tử như vậy! Không trách Bắc Thần Thiên không chút nào nghi ngờ ngươi, ta đã nói hắn làm sao không biết đạo lý ‘tiềm long vật dụng’ chứ, nguyên lai… Ha haha ha…”
” Vứt bỏ cái ý nghĩ này đi, ta không phải nữ nhân của bất luận kẻnào, cũng sẽ không làm nữ nhân của bất kì ai, nếu ngươi còn muốn giữmạng thì tốt nhất đừng coi ta là nữ nhân.” Không mặn không nhạt, lạnhlùng nhắc nhở, cổ tay Lâm Phong không biết từ khi nào đã thi triển Thiên Hoang Nhẫn, một đao yêu diễm sắc bén chậm rãi lưu động, dưới sương mùhẳn là không dính nước!
“Ngay cả Thiên Hoang Nhẫn cũng ở trong tay ngươi!” Nét mặt Doãn Tìnhcả kinh, Lâm Phong dường như không hiểu ý mà giễu cợt, tức khắc hừ cười: “Bắc Thần Thiên thật đúng là coi trọng ngươi, trong người ngươi mangtrọng bảo, hắn cũng có thể để ngươi ra ngoài?”
” Sắc bén tại đao, không dùng cũng sẽ rỉ sắt.” Lâm Phong thản nhiên cười nhẹ.
” Nữ nhân, ngươi cũng biết, mỗi lần ngươi lộ ra vẻ mặt như vậy đềunói lên trong lòng ngươi có kế hoạch.” Khuôn mặt tuấn tú của Doãn Tìnhlộ ra ý cười mấy phần điên cuồng, không để ý Lâm Phong đang nhăn mi,thẳng thừng cười nói.
“Cho dù ngươi hiểu thì sao? Chẳng lẽ kế hoạch của bổn vương còn cóthể cho ngươi là một con chuột hiểu rõ được?” Lâm Phong đại ngôn bất tàm giơ ống tay áo, bộ dáng cao cao tại thượng.
“Phòng này sương mù dày đặc, vốn dĩ bổn tôn còn có điểm nghi hoặc,bây giờ nghĩ đến thì đúng là kiệt tác của ngươi rồi.” Doãn Tình độtnhiên thở dài một tiếng, trong đôi con ngươi rạng rỡ lộ ra sự thưởngthức nồng đậm.
“Cho dù ngươi phát hiện rồi thì sao? Ngươi dám nói lúc này ngươikhông trúng ‘mê điệt hương’ sao?” Mang theo chút quyến rũ thản nhiêncười, lúc này trên người Lâm Phong còn chút bọt nước, danh phù kì thựcnhư thủy phù dung, đắc ý cơ hồ như làm tất cả nam nhân trong thiên hạđiên cuồng!
“Bổn vương liệu sự như thần, sớm đã biết bên người bổn vương khẳngđịnh có người muốn tìm hiểu lai lịch chi tiết về bổn vương, ngươi chorằng bổn vương sẽ không có chút phòng bị mà đi tắm rửa?” Nàng dùng chính mình làm mồi câu, bất quá không nghĩ tới mồi câu này lại câu được mộtcon cá lớn như vậy.
Sát khí nguy hiểm trên người Lâm Phong chậm rãi tràn ra ngoài cơ thể, lúc trước nói nhảm cùng hắn chỉ là chờ thời gian dược tính phát tác,lúc này dược đã phát tác thì không cần phải chờ gì!
Doãn Tình lại giống như hoàn toàn không biết nguy hiểm, trên gươngmặt tuấn mỹ còn tồn tại ý cười, nhìn chăm chú vào Lâm Phong, bộ dángmuốn sắc không muốn sống, đầu lừa không hợp miệng ngựa, than thở: “Mặckệ là bộ dáng nào cũng làm người ta để tâm đến vậy, ngươi thật sự rấtđẹp!”
” Còn đắc ý, ngươi cũng chỉ có thể xuống địa ngục mà xem!” Thân thểrung động, Lâm Phong nhanh nhẹn xuất chiêu, lưỡi đao sắc bén trên khôngtrung, mắt thấy sẽ chém Doãn Tình thành hai khúc!
Song ngay lúc giờ phút này, vốn Doãn Tình phải trúng mê dược thì hắnlại khơi gợi nụ cười bên môi mê người, thân thể xoay động tựa như nhưtia chớp đánh vỡ cửa sổ, bay ra ngoài!
Cái gì? Lâm Phong trong lòng rung động mạnh, người này không trúng độc sao? Không có khả năng!
Binh lính ngoài cửa đã bị trận cuồng tiếu của nam nhân này thu hútlại đây, lúc này đột nhiên một ầm loạn, “Bắt thích khách!” “Mau chạy bên kia!” Những thanh âm không dứt bên tai, ầm ầm loạn loạn tứ tán mà chạy.
Ngay sau đó, thanh âm Bắc Thần Tường lo lắng truyền tới tai LâmPhong, áo lam bóng người nghiêng ngả liều lĩnh tới mà “Phanh!” một tiếng mở cửa, bay nhanh qua bình chướng vọt vào trong phòng.
“Ám huynh! Ngươi không có việ…”
Một câu chưa nói hết, hắn hốt hoảng bối rối giờ như một cái cọc gỗ,cả người trụ lại, Bắc Thần Tường toàn thân chấn động mạnh, ánh mắt dạira, ra hoảng sợ nâng ngón tay chỉ Lâm Phong, miệng mở ra thật lâu khôngthể khép lại.
Lâm Phong giật mình, rớt mồ hôi, xong rồi! Cả người nàng chỉ che hờbởi một mảnh lụa, còn chưa kịp chuẩn bị! Bộ ngực đãy đà cùng da thịtbóng loáng như ngọc không thể giấu được…
“Ơ… Tường Vương gia…”