Giấc Mộng Giang Sơn

Chương 45: Uống rượu



“Cay! Thật sự cay! Quả thực là liệt hỏa phừng phừng!” Lâm Phong không dễ dàng say, nàng thường uống rượu mạnh, nhưng lúc này bị rượu đó làmcay đến nhíu mày. Rượu vừa vào trong bụng, toàn thân nổi lên một tầng mồ hôi mỏng, cảm giác sảng khoái đến cực điểm! Không nhịn được lại uốngthêm một ngụm, bị cay đến nhăn mày lắc đầu ngẩng lên.

Bắc Thần Tường nhìn nàng bộ dáng cay khổ sở, trên gương mặt tuấn mỹlộ ra nụ cười vừa ý: “Ám Vương có điều chưa biết rồi, rượu này vốn làđặc sản Xa Trì, tên là Đông Phong, là loại rượu không thể trộn thêmnước.”

Lâm Phong mở to mắt, không thể trộn lẫn với nước? Hắn muốn mưu sátnàng cũng không cần vội vã thế a! Hơn nữa Lâm Phong nàng còn không có ýđịnh chết khó coi như vậy.

Bắc Thần Tường không biết ý nghĩ trong lòng Lâm Phong, mỉm cười hoàiniệm nói: ” Rượu này mặc dù có cay chút ít nhưng lại cay đến kích thích, sảng khoái. Ngày thường ta đóng quân ở biên cảnh Tập Lan là một mảnhhiu quạnh, trên chiến trường chinh chiến đã lâu cũng có cảm giác bithương, khi đó mấy huynh đệ cúng ta hay tụ tập một chỗ uống rượu ĐôngPhong sẽ không cảm giác rét lạnh nữa.” Lại nhìn Lâm Phong cười nói: “ÁmVương chưa từng ra chiến trường có lẽ không rõ tư vị đó, là bổn vươngnói nhiều rồi! Nào, cạn!!”

Vò rượu phát ra một tiếng vang thanh thúy, rượu mạnh xua đi giá rétlàm ấm lòng, cũng dễ dàng làm cho tâm tình thư sướng, Lâm Phong giống bị lây từ hắn, cũng uống hai hớp, quơ quơ bình rượu trong tay như nghĩ tới cái gì.

Qua mấy ngày quan sát, xem ra Bắc Thần Tường bất đồng Bắc Thần Thiên, không chút nào giống nhau. Trừ bề ngoài tuấn mỹ bất phàm, cách hắn xửsự, thủ đoạn, tính tình, cùng với Bắc Thần Thiên quen thói tính kế thâmtrầm quả thực là ‘thiên xoa địa biệt’.

Bắc Thần Thiên nếu nói là chiếm hết khí khái vương giả, cái gì một đế vương thành công cần có hắn đều có. Bắc Thần Tường lại là danh tướngmột phương, phong vị Vương gia chỉ là một vài phần, chí khí nam nhi củahắn là hào sảng không câu nệ, phóng túng kiêu ngạo lại có phần nhỏ không được tự nhiên, bất quá chỉ là vấn đề tính tình nhất thời. Bắc ThầnTường vừa nhìn đã biết là chân thật cùng Bắc Thần Thiên mơ hồ khó nắmbắt quả thật không giống nhau.

” Tường Vương gia sẽ không chỉ muốn đánh giặc thôi chứ? Sau khi ThầnThiên thống nhất thiên hạ, ngươi muốn thế nào? Còn ở trên chiến trườnglàm bình hoa, xem cho đẹp mắt?” Lâm Phong nhắc nhở, một Vương gia thànhcông không thể nào chỉ biết có đánh giặc.

Bắc Thần Tường mặc dù không thích tâm kế nhưng cũng không hổ là thânđệ đệ của Bắc Thần Thiên, thông minh dị thường đã hiểu ý tứ Lâm Phongnói, lắc đầu: “Ám Vương có lẽ không biết, cho dù quốc gia thống nhất vẫn còn rất nhiều bất ổn, bổn vương không muốn cùng Vương huynh tranh đoạtcái gì, lúc Vương huynh xưng bá Ân Tang chính là lúc bổn vương đi thahương. Vương huynh cho dù tin tưởng ta, nhưng từ thiên cổ đế vươngchuyện huynh đệ phản bội nhiều không kể xiết, bổn vương từ nhỏ đã đượcVương huynh chiếu cố, trong tâm mong muốn một ngày có thể trợ giúp Vương huynh xưng bá, không mang cho huynh ấy bất cứ phức tạp gì, giữ nguyênvẹn một mảnh huynh đệ thâm tình.”

Lâm Phong nháy mắt máy lần, loại tình cảm huynh đệ này tại gia tộc đế vương quả thực không dễ, nghĩ đến Bắc Thần Thiên và Bắc Thần Tường đãtrải qua nhiều chuyện, vị Vương gia này ngay từ khi bắt đầu đã có chủ ýsẽ rời xa rồi.

Lại nghe hắn cười nói: “Những lời này, bổn vương vốn không muốn nóivới bất luận kẻ nào, vốn là ta không thích ngươi không ngờ giờ khắc nàylại thổ lộ cho ngươi rồi, Ám Vương không lấy làm phiền lòng chứ.”

“Ngươi có thể nói thẳng ngươi không thích ta, cũng nói rõ Vương giakhông chút nào giả bộ, Ám ta thưởng thức tính cách sảng khoái củangươi.” Lâm Phong ngừng một chút, lại nói: “Kỳ thật Ám có một hoài bão,chỉ sợ người ta biết sẽ nói ta là kẻ điên, không nên khoa tay múa chânđối với chuyện thiên hạ, khó được Thần Thiên phần thưởng thức, không trả nợ hắn một phen ân tình tri ngộ, Ám không yên tâm.”

“Tịnh Kiên Vương có làm hay không đối với ta mà nói không có gì khácnhau, Ám ta luôn hành động âm thầm, cần gì danh tiếng hàng đầu? Vươnggia nếu như bất mãn danh hiệu của ta, Ám ở đây bồi ngươi nhận lỗi.” Nóixong liền làm tư thế muốn nhận lỗi.

Bắc Thần Tường dĩ nhiên không để nàng bái lạy, một tay túm trụ nàngla lên: “Ta cùng ngươi uống rượu đâu để ý chuyện này! Ta coi ngươi làmhuynh đệ, ngươi không lĩnh tình phải không?”

Lâm Phong mỉm cười: “Ta không coi Vương gia như huynh đệ.”

Bắc Thần Tường ngây người, dường như không ngờ Lâm Phong lại phủ nhận.

Lâm Phong đột nhiên cười rồi, vẻ lãnh khốc trên mặt ít đi, nhiều thêm tình cảm ấm áp: “Ta coi ngươi như tri âm.” ( bị chúng FANS quần ẩu…)

Vốn mang kinh ngạc trên mặt, Bắc Thần Tường lại kích động vui mừngrốt cục không nhịn được cười lớn: “Hảo hảo hảo! Tri âm, tri âm, khôngnghĩ ra bổn vương cùng một người vừa mới nhận thức nghe thấy hai chữnày, hôm nay quả nhiên là ngày tốt! Đến, Ám huynh, ngươi ta định thuậnquan hệ này, vậy cùng bái thiên?”

” Tường huynh nói thế có vẻ tầm thường rồi, ngươi ta hai người thưởng thức nhau thì hai chữ huynh đệ sao có thể bao hàm mà lại có vẻ xa lạ,giờ không phải rất tốt sao, cần gì để ý chút nghi thức tiểu tiết.”

Bắc Thần Tường lúc này mới nhớ Ám vốn là Bắc Thần đệ nhất kỳ nhân,tính tình cổ quái, hơn nữa không có quan niệm lễ giáo, cùng huynh trưởng mình quả thực giống nhau, bất giác lắc đầu cười.

“Nói rất đúng, bổn vương đường đột rồi.”

“Như vậy… Có phải hay không nên uống rượu rồi?” Lâm Phong giơ bình rượu để trước mặt hắn.

“Cạn!” Bắc Thần Tường lộ ra một nụ cười tươi, tiếng vò rượu chạm nhẹvào nhau thơm mát, hương rượu cay nồng lan tỏa tràn ngập cả lều lớn…

Lâm Phong trong lòng không nghĩ nhiều nữa, kính rượu uống sảng khoái, sắc mặt phiếm hồng, đầu cũng có chút mơ hồ. Gây dựng mối quan hệ tốtvới Bắc Thần Tường vốn chỉ để thuận tiện hành động có thể ứng chiếu củamình về sau, giờ lại thật sự hài lòng, ở cùng nam tử này không cần phảisuy tính kĩ càng, hắn có gì đều nói thẳng ra, tâm tư cũng thường biểu lộ trên mặt, mình đỡ phải đau đầu suy tính đối phó…

Đơn giản không muốn nghĩ nữa, nàng lắc lắc đầu nói:

” Tường Vương gia, đêm nay chúng ta khôngsay không về!”

“Hắc hắc, bổn vương chính là đang đợi những lời này của ngươi a~~.”Bắc Thần Tường dường như thiết lập mưu từ trước cười như một tên đượctrộm, Lâm Phong không nói gì, nguyên lai nam tử này cũng có tâm kế!

“Lại nói tiếp ngươi có khát vọng gì đi…”

Tần Tranh đứng bên ngoài trướng, tiếng đàm tiếu của hai người bêntrong trướng vẫn duy trì liên tục cho đến rạng sáng, cả một đêm dài dằng dặc trôi qua. Ngày thứ hai, mặt trời lên cao ba sào mới nhìn thấy haingười họ rửa mặt bước ra khỏi trướng. Gần đây đi đường đã không chậmchạp trì hoãn nhiều, mọi người từ sớm chuẩn bị xe ngựa, đội ngũ tiếp tục lên đường.

Lần này Lâm Phong nhàn hạ cưỡi ngựa cùng Bắc Thần Tường hai ngườithảnh thơi cưỡi song song nhau, thỉnh thoảng nói giỡn hai câu cho khỏiđi đường nhàm chán.

Những người khác thái độ kỳ quái, tại sao hôm qua Ám Vương và TườngVương gia người bên đông kẻ bên tây, bây giờ lại tốt đẹp như keo như sơn dán cùng một chỗ? Hôm qua Tường Vương gia còn lại chán ghét Ám Vương,hôm nay lại giống như vui mừng vô cùng, hận không thể cùng cưỡi chungmột ngựa, lúc nào cũng cạnh nhau nói chuyện đất trời.

Mọi người trong mắt thấy lạ, trong lòng thấy rất kỳ lạ, nhưng lại khó nói nên lời…

Đột nhiên, đội xe phía trước dừng lại, Lâm Phong cùng Bắc Thần Tườngcảnh giác, liếc mắt nhìn nhau một cái, đều tự điều khiển ngựa đi tới,nhìn thấy một nhóm người vận y phục dân tộc, tay cầm các loại binh khí—— không phân chủng loại, thái đao rồi cuốc xẻng lung tung nhiều kiểu.

Người phía trước la hét: “Đem tất cả đồ đáng giá ra đây, nếu khôngchúng ta giết sạch các ngươi!” Phía sau trăm người cùng rống lên có vàiphần khí thế, Lâm Phong và Bắc Thần Tường nhìn mà buồn cười, nguyên lailà dân chạy nạn tụ tập thành sơn tặc.

Những người này đoán chừng là vừa từ vùng binh loạn trốn ra được,quần áo rách nát không nói, thật sự không có chút bề thế uy nghi, kêuhét hồi lâu các binh lính cũng không có phản ứng gì, chỉ chờ Bắc ThầnTường hai người nói chuyện.

Bắc Thần Tường liếc mắt nhìn những người đó, phất phất tay nói: “Trực tiếp đuổi đi, chúng ta không thừa thời gian, không nên động thủ vớinhững người này.”

Những người dân chạy nạn không thuận theo, trực tiếp gào thét phảnđối, một nhóm người đứng chắn ở giữa không nhường đường, uy hiếp độibinh lính để lại tất cả vàng bạc châu báu.

Thần sắc Lâm Phong chợt lóe, hừ lạnh một tiếng, phóng ngựa xông thẳng đến tên cầm đầu phía trước, đoản kiếm hộ thân lóe sáng một kiếm chặtdứt khoát! Tên đó muốn trốn nhưng không được, động tác Lâm Phong nhanhnhẹn kiếm quang lóe lên, một cái đầu máu chảy đầm đìa bị Lâm Phong xáchtrên tay, nàng cười lạnh nói: “Còn ai muốn cản đường?”

Người dân chạy nạn đều đã gặp qua cảnh tượng này, thét chói tai:“Chết người rồi!” Họ giải tán lập tức, đám người Lâm Phong cũng khôngcản trở, mấy tên dân loạn đã chạy hết không còn một mảnh.

Bắc Thần Tường không trách Lâm Phong thủ đoạn tàn nhẫn, loại tìnhhuống như vừa không giải quyết nhanh chóng sẽ có phiền toái, một mạngngười dĩ nhiên không có phân lượng gì trong mắt một tướng quân. Vừa muốn tiến lên, đột nhiên thấy thần sắc Lâm Phong biến đổi, gấp giọng quát:“Mau về đội quân giữa! Rút lui!”

Bắc Thần Tường nghĩ đến những tên đó, trong lòng rùng mình, biết LâmPhong có ý gì, phóng ngựa quay lại, trong lòng thầm nghĩ mình đã khinhsuất.

Những người đó cùng lắm là chút dân chạy nạn, sao có can đảm cướpthương đội khổng lồ của bọn họ, rõ ràng là bị người khác lợi dụng, mụcđích là rời đi lực chú ý của đại bộ phận quân binh để chúng đến đối phóXa Trì trưởng công chúa và thánh nữ Bắc Thần đệ nhất mỹ nhân ở phía sau. Đội xe khá dài nên trong khoảng thời gian ngắn sẽ cách xa nhau, họ điphía trước dĩ nhiên không chú ý long xa đi sau và đội quân họ tống lễvật.

Hai người song song đuổi về, bên trong ngoài đang đánh nhau rồi, ánhmắt Lâm Phong chuyển động hướng phía cái rương, lộ ra một nụ cười thâmý.

Tất cả đều trong dự tính…

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv