"Được rồi, đứng lên đi, người đi rồi!”
Triệu Phong nhàn nhạt nói.
“Đừng... tôi tôi... sợ lắm!” Mỹ nữ nắm
chặt lấy cánh tay Triệu Phong, không hề
có ý muốn buông ra.
Triệu Phong bất đắc dĩ mỉm cười, lúc này
mới chú ý tới đôi chân thon dài trăng nón
của mỹ nữ không biết từ khi nào đã vòng
qua eo mình, hơn nữa hai người còn kẻ
sát nhau, lúc này dáng vẻ nhìn qua vô
cùng thân mật.
Triệu Phong cũng là đàn ông, sức khỏe
dồi dào, bị một mỹ nữ kề sát vào thân thể
như vậy, lâu dần đương nhiên sẽ có phản
ứng.
“Khụ..."
Triệu Phong ho khan một tiếng nói: “Bọn
họ thật sự đi rồi, nếu cô còn không buông
ra có thể bọn họ sẽ trở lại đấy!”
Mỹ nữ nghe vậy sợ tới mức vội vàng
ngẩng đầu lên, lúc này mới nới lỏng
khoảng cách với Triệu Phong ra một chút.
Chut chut! Cánh tay Triệu Phong trong
nháy mắt xuất hiện một vết son môi đỏ.
Hå! Bốn mắt nhìn nhau.
Ba giây đồng hồ trôi qua, mỹ nữ mới đỏ
mặt tránh khỏi lồng ngực Triệu Phong
Sự nguy hiểm sợ hãi như vừa mới đi qua
quỷ môn quan cũng bị quên sạch rôi.
Thế nhưng thật ra Triệu Phong cũng
không xấu hổ lắm.
"Anh cứ như vậy đi mà sao?" Thấy Triệu
Phong lên xe chuẩn bị rời đi, mỹ nữ vội
vàng ngăn trước cửa xe.
Triệu Phong sửng sốt, cười nói: “Sao hả,
đám người kia là nhằm vào cố, tôi không
đi chẳng lẽ ở đây chờ chết sao?”
Mỹ nữ bị nói như vậy có chút nghẹn lời.
Đây là lần đầu tiên cô ta thấy một người
đàn ông không có phong độ như vậy!
"Anh rốt cuộc có phải là đàn ông không
vậy?" Mỹ nữ hờn dỗi nói.
Triệu Phong bất đắc dĩ nhún vai, chau
mày, khẽ mỉm cười: “Dù sao thì cũng coi
như tôi đã cứu cô một mạng, cô không
cảm ơn tôi thì thôi lại còn muốn tôi chứng
minh cho cô biết tôi có phải đàn ông
không sao?"
“Vậy anh chứng minh cho tôi chút xem
anh có phải đàn ông không đi." Mỹ Nữ
cũng khá táo bạo, cô ta không tin giữa
ban ngày ban mặt Triệu Phong lại dám
làm gì với mình!
Triệu Phong có chút cạn lời.
“Được rồi, đi tới khách sạn, để tôi chứng
minh cho cô, đến lúc đó cô đừng có mà
hối hận!” Triệu Phong xấu xa cười nói.
Đối với cô gái này, Triệu Phong đúng là
có chút bội phục, lúc này vẫn còn có tâm
tư để lên giống với mình.
Điều Triệu Phong không ngờ là, mỹ nữ hừ
lạnh một tiếng, sau đó trực tiếp mở cửa
bước lên xe.
Triệu Phong lắc đầu cười khổ.
Chiếc xe Ferrari kia đã chẳng khác nào đồ
bỏ đi, cũng may xe mình chỉ bị lõm một
chút, không ảnh hưởng gì lớn.
Vì an toàn, Triệu Phong vẫn là mau chóng
lái xe rời khỏi đây. Bên trong xe, hai
người đều im lặng không nói một lời!
"Anh muốn đi đâu?" Mỹ nữ có chút thiếu
kiên nhẫn.
“Đương nhiên là khách sạn, cô có khách
sạn nào quen muốn giới thiệu không?"
Triệu Phong nói.
Sắc mặt mỹ nữ trầm xuống, vẻ mặt bắt
đầu có chút hoảng loạn, vừa rồi lúc lên xe
cô ta là vi có chút tức giận nhất thời, bây
giờ không khỏi cảm thấy hối hận.
“Anh... anh thật sự muốn đi khách sạn
sao?" Mỹ nữ thấp giọng hỏi. Triệu Phong
mỉa mai cười, không trả lời cô ta.
Tuy rằng cô gái trước mặt này cho dù là
ngoại hình hay vóc dáng đều không thể
chê vào đâu được nhưng đối với Triệu
Phong, anh không bao giờ làm chuyện lợi
dụng người khác lúc khó khăn.
Xe chạy được một khoảng thời gian, đã
chạy một vòng quanh Kinh Đô.
Lúc này mỹ nữ phát hiện ra Triệu Phong
cũng không phải có ý muốn đi khách sạn
thật mà chỉ chạy lòng vòng quanh thành
phố, trong lòng không khỏi dâng lên một
tia kinh ngạc!
"Rốt cuộc anh muốn làm gì?" Mỹ nữ hỏi.
“Xem xem có cái đuôi không thôi, lẽ nào
cô không lo lắng những người đó sẽ đuổi
theo sao?" Triệu Phong nói,
Mỹ nữ nghe được lời này, tâm trạng vẫn
luôn căng thẳng lúc này mới bình tĩnh lại.
Sau khi chạy xe gần hai mươi phút, Triệu
Phong lại một lần nữa lái xe vào nội
thành.
Có vẻ như anh đã lo lắng quá nhiều, đám
người này không hề đi theo.
“Xuống xe đi, an toàn rồi!” Sau khi tiến
vào nội thành không lâu, Triệu Phong
dừng xe bên đường.
“Anh không thể đưa tôi về sao?” Mỹ nữ
hỏi.
“Không thể chuyện hôm nay tôi đã bị cô
liên lụy quá nhiều rồi, bây giờ đưa cô về
bị phát hiện thì tôi có còn sống nổi không
đây?" Triệu Phong cười nói.
Mỹ nữ biết hôm nay có thể thoát hiểm ít
nhiều đều nhờ Triệu Phong giúp đỡ,
đương nhiên cũng không làm anh khó xử
thêm, chép miệng rồi mở cửa xuống xe.
"Cảm ơn anh, chuyện này tôi sẽ báo đáp
anh, ngoại trừ lấy thân báo đáp ra, anh
có bất cứ yêu cầu gì cũng có thể nói với
tôi!” Mỹ nữ cắn môi nói.
Triệu Phong rất có hứng thú nhìn cô ta
cười nói: “Ngoại trừ lấy thân bảo đáp, tôi
cảm thấy cô cũng không có gì có thể bảo
đáp tôi, có điều con người tôi rất khó
tính, tôi còn không để cô vào mặt!”
Danh!
Trái tim mỹ nữ run rẩy, loại lời nói thẳng
thắn này rõ ràng là một đả kích với một
người luôn tự tin như cô ta!
Vốn dĩ còn có chút cảm kích với Triệu
Phong, trong nháy mắt đều biến thành
bất mãn và giận dữ.
"Anh... anh thật đúng là có mắt như mù!
Người theo đuổi tôi đây xếp hàng dài từ
đây đến nước Tây, còn lâu mới đến lượt
anh!” Mỹ nữ cả giận nói.
Triệu Phong cười lạnh một tiếng, đóng
cửa xe lại, sau đó nhấn chân ga để lại mỹ
nữ tức giận ở bên đường.
"Thật đúng là tên xấu xa..." Mỹ nữ nhìn
Triệu Phong rời đi, tức giận đến nghiến
răng nghiến lợi.
Đối với chuyện xảy ra ngày hôm nay
Triệu Phong không khỏi cảm thấy bất
ngờ.
Người dám trắng trợn dùng súng ở Kinh
Đô này thật sự quá kiêu ngạo rồi... Triệu
Phong lái xe đi tới tòa Sky Green của Mộc
Hồng Diệp.
"Xe của anh..." Thấy chiếc xe của Triệu
Phong bị đâm tới thê Triệu như vậy, trong
lòng Mộc Hồng Diệp không khỏi cảm thấy
kinh ngạc.
"Sự cố ngoài ý muốn thôi." Triệu Phong
dở khóc dở cười nói. Mộc Hồng Diệp cũng
không hỏi nhiều thêm.
Tối hôm đó, Triệu Phong và Mộc Hồng
Diệp đi tới một nhà hàng mới mở, đây
cũng là một trong những nhà hàng nổi
tiếng nhất ở Kinh Đô trong thời gian gần
đây.
Khách vào cửa hàng đồng không ngớt,
thậm chí còn xếp hàng dài.
“Muốn đổi chỗ khác không?" Sau khi nhìn
thấy quá nhiều người, Mộc Hồng Diệp
không khỏi cảm thấy có chút hối hận.
Không chờ Triệu Phong mở miệng, lúc
này một người đàn ông trung niên là
giám đốc nhà hàng đi tới.
“Xin hỏi có phải cô Mộc Diệp Hồng
không?" Người đàn ông trung niên lề
phép hỏi.
Mộc Hồng Diệp sửng sốt, bởi vì minh và
ông chủ nhà hàng này không hề quen
biết.
“Đúng, ông quen tôi sao?"
Người đàn ông trung niên khẽ mỉm cười,
gật đầu nói: "Cô Mộc Hồng Diệp không
cần phải ngạc nhiên, với thân phận của
cô, tôi biết cô cũng không phải chuyện lạ,
chính là không ngờ cô lại tới nhà hàng
của tôi, thật vinh dự quả!”
Mộc Hồng Diệp không nói thêm gì nữa.
“Hai vị mời đi theo tôi!” Người đàn ông
trung niên nói.
Nếu người ta đã có ý tốt, Triệu Phong và
Mộc Hồng Diệp cũng không chân chừ
nữa.
Đối với giám đốc nhà hàng như thế này,
tuy rằng không phải nhân vật gì lớn
nhưng chắc chắn phải là người có năng
lực và học thức, tuy rằng chưa từng tiếp
xúc qua nhưng ông ta từng thấy qua
không ít tài liệu và ảnh chụp nên. đương
nhiên không còn xa lạ gì với Mộc Hồng
Diệp.
Mà nhà hàng lại giữ lại một số phòng,
chính là để chuẩn bị đón những nhân vật
lớn đến.
Đang lúc giám đốc định mời Triệu Phong
và Mộc Hồng Diệp tiến vào nhà ăn thì bên
ngoài đột nhiên lại truyền tới giọng nói
của một người đàn ông.
"Đứng lại! Dựa vào cái gì mà họ có thể
vào được?"
Giọng người đàn ông rất lớn, lập tức thu
hút ánh nhìn của mọi người đồng loạt
nhìn về phía Triệu Phong và Mộc Hồng
Diệp.