“Nếu không thuận tiện thì tôi, tôi tới khách sạn ở cũng được.
Chỉ là chuyện lần trước khiến tôi rất sợ ở một mình!”
Vinh Y thấy Triệu Phong do dự không quyết, vội vã giải thích.
Với chuyện bị bắt cóc lần trước, Vinh Ý tương đối vô tội, Triệu Phong bất đắc dĩ thở dài, nhíu mày nói: “Nhưng lại không quả thuận tiện, chỉ là một người con gái như cô ở với tôi, cô không sợ xảy ra cái gì à?" Vịnh Y mặt mày hơi đỏ, thấp giọng nói: “Tôi tin tưởng anh không phải người như thế”
“Lẽ nào người xấu đều viết trên mặt sao?" Triệu Phong hỏi.
"Dù gì tôi đều tin anh không phải là người xấu, nếu anh là người xấu, tôi...
tôi chịu thôi!”
Vinh Y nói xong, sắc mặt càng đỏ hơn, Đối với tâm tư của chính mình, Vinh Y từ trước tới nay không che dấu chốt nào, những năm nay người theo đuổi cô ta vô số, nhưng khiến cô ta theo đuổi ngược lại, Triệu Phong lại là người đầu tiên! Nữ thần trong lòng đàn ông thật sự rất lạnh lùng sao? Chẳng qua là cô ấy không có hứng thú với anh thôi, gặp người đàn ông mình thích, nữ thần cũng sẽ trở nên vô cùng chủ động.
Buổi tối có hơi lạnh, Vĩnh Y mặc rất phong phanh, Triệu Phong không đành lòng để Vinh Y chịu lạnh như vậy, chỉ đành mở cửa, để Vinh Y vào trong biệt thự.
Vào trong biệt thự rồi, Vinh Y không ngờ biệt thự của Triệu Phong trống vắng thế này.
"Biệt thự to thế này mà chỉ mình anh ở?" Vinh Y hỏi Triệu Phong gật đầu.
"Người có tiền thật sướng...
nếu tôi có cái nhà lớn thể này ở Kinh Đô thì còn đi làm cái gì cơ chứ!" Vinh Y cảm thán nói.
Triệu Phong cười, nói: "Dựa vào điều kiện của cô, tìm người có tiền chắc là không khó nhỉ?" "Anh xem tôi thành người gì rồi, tuy có rất nhiều người có tiền theo đuổi tôi, nhưng tôi chẳng nhìn trúng ai, thứ như tình yêu không phải cứ dùng tiền cân đo là được!" Vinh Y vẻ mặt nghiêm túc nói.
Triệu Phong sửng sốt, không nghĩ tới Vịnh Y nhìn bên ngoài có vẻ phóng khoáng vậy mà còn có giá trị quan đúng đắn vậy.
"Cô ở phòng tầng hai đi!" Triệu Phong đưa Vinh Y tới phòng ở tầng hai.
Sau khi sắp xếp xong đồ đạc của mình, Vinh Y định xuống tầng xem Triệu Phong đang làm gì.
Xuống tới tầng, Vinh Y liền nhìn thấy Triệu Phong không còn ở phòng khách nữa, mà đã về phòng nghỉ ngơi rồi.
Ánh mắt Vinh Y không khỏi hiện một tia mất mát.
Sáng ngày hôm sau, lúc Vịnh Y còn chưa rời giường, Triệu Phong đã về sau khi tập luyện buổi sáng, còn mua chút đồ ăn sáng đặt lên bàn.
Hôm nay Triệu Phong không trực tiếp tới tập đoàn Phi Vũ, mà là tới câu lạc bộ Thịnh Thể do Kim Nam mở ở Kinh Đô.
Nơi này bình thường mở ra với hội viên, sẽ cung cấp cho khách hàng rất nhiều sự phục vụ xa xỉ.
Hơn nữa bởi vì nơi này có sự bảo đảm an toàn cực kì, cho nên cũng có rất nhiều nhân vật lớn với giới quyền thế ở Kinh Đô tới giao dịch bí mật.
Có thể nói nơi này là chỗ nhiều bí mật nhất cả Kinh Đô.
Vào câu lạc bộ rồi, lễ tân tiếp đãi rất lịch sự tiến lên tiếp đón.
"Xin chào ngài, xin đưa thẻ hội viên của ngài ra!" Lễ tân nữ lịch sự nói.
"Không có thẻ hội viên, tôi tới tìm Kim Nam!" Triệu Phong lạnh nhạt nói Mới sáng ra, khách tới câu lạc bộ không nhiều, nhưng vừa vào cửa đã tìm ông chủ, loại chuyện này, nữ tiếp tân là gặp lần đầu.
"Xin lỗi ngài, không có thẻ hội viên không thể vào!" Nữ tiếp tân nói.
Tôi tới tìm Kim Nam, cô không nghe rõ à?" Triệu Phong hơi không kiên nhẫn nói.
Mà vào lúc này, từ tầng trên câu lạc bộ có mấy người dáng vẻ du côn đi xuống, đang hút thuốc chuyện đi xuống tầng.
Vừa xuống dưới tầng, trong đó có một tên du côn thấy Triệu Phong đứng ở cửa, liền mở miệng nói: "Bây giờ câu lạc bộ còn chưa buôn bán, mày tới làm gì? Chưa đợi Triệu Phong giải thích, lễ tân nữ đã dẫn đầu mở miệng trước: "Ngài đây không có thẻ hội viên, còn muốn gặp ông chủ!" Nghe được câu này, mấy tên côn đồ nhìn nhau sửng sốt, đánh giá Triệu Lång vài län Kim Nam là ông chủ của câu lạc bộ, cũng là nhân vật lớn làm mưa làm gió Kinh Đô hiện nay, đầu có thể nói gặp liền gặp được, mà còn sớm thế này, ông chủ bình thường còn đang nghỉ ngơi! "Mày là cái thá gì, mở miệng ra liền muốn gặp ông chủ của bọn tao, khẩu khí không nhỏ nhỉ."
Tên du côn khinh thường nói với Triệu Phong.
Mà vài người bọn họ cũng là vẻ mặt không hiền lành, khiêu khích nhìn Triệu Phong Sắc mặt Triệu Phong trầm xuống, nói với tên du côn kia: Tôi khuyên cậu tốt nhất nói với Kim Nam một tiếng, nếu không, hôm nay các cậu nhất định sẽ gặp phiền phức!" Mấy tên này lặng đi, người này dáng vẻ mạnh mẽ ngạo mạn, lẽ nào là một nhân vật lớn? Nhưng nếu là nhân vật lớn không có khả năng tới cái thẻ hội viên cũng không có chứ! Mấy tên du côn cười nhạo, giơ nắm tay lên, một người trong số đó nói: "Chỗ này không phải là nơi mày có thể giương oai được, muốn gặp ông chủ cũng không xem xem mình có thân phận gi!" Đối với uy hiếp của loại người này, Triệu Phong lười phản ứng.
Triệu Phong lấy điện thoại ra gọi cho Kim Nam.
"Tôi đến rồi, trong vòng một phút mà cậu không xuống tầng, câu lạc bộ này ngày mai sẽ đóng!" Triệu Phong nói với điện thoại, Kim Nam ở trong điện thoại sợ tới mức run rẩy cả người, vội vàng đáp.
Cầm điện thoại mở cửa rồi chạy xuống lầu.
Mà mấy tên du côn thấy Triệu Phong lớn miệng như vậy, cười càng thêm khinh thường Thằng nhóc này, bớt giả vờ ở đây đị! Con mẹ mày thức thời thì nhanh cút đi, đừng để mấy anh đây phải ra tay."
Du côn uy hiếp nói.
"Tôi khuyên các người vẫn là nên suy nghĩ xem đợi lát nữa làm sao giải thích với Kim Nam đi, Triệu Phong cười lạnh nói..
"Con mẹ nó, hôm nay không cho mày xem chút sắc mặt là không được rồi!" Nói xong, mấy người lần lượt vén tay áo lên, chuẩn bị dạy cho Triệu Phong một bài học.
Đúng lúc này, Kim Nam vẻ mặt kích động chạy ra "Dừng tay, đừng tay..."
"Chúng mày đang làm gì, muốn chết đúng không?" Kim Nam vừa quát lớn mấy tên tay chân, vừa mặt mày kinh hoảng chạy tới, trong ánh mắt lại có một sự sợ hãi sâu thẳm.
"Đại ca, thằng này muốn kiếm chuyện!" Tên du côn nói.
Kim Nam giận không thể nén được nhìn mấy tên thuộc hạ, không do dự đã cho mấy tên thuộc hạ mỗi người một đá trực tiếp ngã trên mặt đất.
Sau đó, Kim Nam đi tới trước mặt Triệu Phong, vô cùng cung kính nói: "Anh Triệu, thực sự xin lỗi."
Mấy tên thuộc hạ thấy thái độ Kim Nam đối với Triệu Phong, sợ tới mức choáng váng.
Đường đường là đại ca của khu Xám ở Kinh Đô, làm sao có thể đối với một người thanh niên cung kính như vậy.
Cho dù là người của mười nhà quyền thế giàu có nhất Kinh Đô, thấy Kim Nam cũng muốn gọi một tiếng ông chủ Kim đó! Cái tên này rốt cuộc là nhân vật lớn nào? "Mấy thằng chúng mày, còn không xin lỗi anh Triệu!" Kim Nam cắn răng nghiến lợi chỉ trỏ thuộc hạ của mình.
"Anh Triệu, thật xin lỗi."
Mấy người mấy miệng đồng thanh nói.
Triệu Phong trầm mặt như cũ, đi tới trước mặt mấy tên du côn.
Lúc này mấy người sợ tới trắng cả mặt đến đâu cũng không dám ngẩng lên.
"Vừa rồi không phải nói các cậu sẽ gặp phiền phức sao? Bây giờ tin chưa?" Triệu Phong nói với tên du côn kia.
Cộp một tiếng! Tên du côn đó trực tiếp quỳ gối cầu xin tha thứ trước mặt Triệu Phong.
Mà mất tên du côn khác thay thế cũng lần lượt quỳ xuống.
Sau khi Triệu Phong hừ lạnh một tiếng, cũng chẳng nhìn mấy người đó, nhấc chân đi lên tầng hai của câu lạc bộ.
"Mấy thằng chúng mày, đợi tí tao sẽ tính số với chúng mày."
Một câu của Kim Nam khiến mấy người họ sợ tới hồn bay phách tán.
Nhưng bọn họ nghĩ mãi không hiểu, rốt cuộc là nhân vật lớn nào có thể khiến Kim Nam đối đãi như vậy!