“Thế nào ăn no chưa?”
Triệu Phong nhàn nhạt hỏi.
Trương Tinh Dị vô thức gật đầu, "Anh Triệu Phong..."
Trương Tịnh Dị vừa định hỏi nghi vấn trong lòng cô ấy, Triệu Phong lại trực tiếp ngắt lời nói: "Tôi là người như thế nào không quan trọng, quan trọng là chúng ta là bạn bè không phải sao?”
Ánh mắt Trương Tinh Dị hiện lên một tia do dự nói: “Vâng...
là bạn bè!" Giờ phút này, trong lòng Trương Tịnh Dị có chút hụt hẫng, phải biết rằng lấy thân phận Triệu Phong so với cô ấy khác nhau một trời một vực, vật mà cô ấy lại còn mơ mộng hão huyền rằng Triệu Phong có thể trở thành bạn trai mình! “Ăn xong rồi thì chúng ta đi thôi, không phải buổi chiều cô còn phải đi làm sao? Tuy rằng tôi là ông chủ của cô, nhưng tôi cũng sẽ không dung túng cho nhân viên đến trễ đâu!”
Triệu Phong cười nói.
“Anh Triệu Phong, tôi có thể hỏi anh vài vấn đề không?" Trương Tịnh Di nhỏ nhę hoi.
“Đương nhiên có thể!”
Triệu Phong nói.
"Anh...
anh có bạn gái rồi sao?" Trương Tịnh Di nhỏ giọng hỏi, hiện giờ tâm nguyện lớn nhất của cô ấy là Triệu Phong chưa có bạn gái, vậy thì cô ấy sẽ vẫn còn một tia cơ hội, ít nhất thì có thể thường xuyên tới tìm Triệu Phong Trong lòng Triệu Phong bất đắc dĩ cười khổ, biết Trương Tịnh Di vẫn còn chưa hoàn toàn hết hy vọng.
"Có, cô ấy tên là Lâm Nhược Nhược, tình cảm của chúng tôi rất tốt!”
Triệu Phong thành thật nói.
Nghe thấy câu trả lời này, trong lòng Trương Tinh Di đột nhiên run lên, ánh mặt cũng hơi ngây ra.
“Tôi biết ngay mà, anh Triệu Phong là người ưu tú như vậy, sao có thể không có bạn gái được chứ, vậy thì xem ra tôi chỉ có thể làm bạn tốt của anh thôi!”
Trường Tịnh Dị miễn cưỡng cười nói.
Giờ phút này, chỉ có một mình cô ấy biết trong lòng mình có bao nhiêu chua xót.
Khi thanh toán hóa đơn, Trương Tịnh Dị kiên quyết muốn thanh toán, dù sao bữa cơm này cũng là do cô ấy muốn cảm ơn Triệu Phong.
Mà Triệu Phong cũng không từ chối, thế nhưng khi Trương Tịnh Di đi tới quầy thu ngân mới phát hiện, hóa đơn này đã được thanh toán rồi! Thậm chỉ ai là người thanh toán, ông chủ cũng không biết.
Bởi vì vừa rồi có rất nhiều người tranh giành nhau thanh toán hóa đơn này, sau đó có một người đàn ông bỏ tiền ra rồi trực tiếp chạy đi thì mới kết thúc được.
Nghe vậy, Trương Tịnh Di không khỏi cảm thấy có chút kinh ngạc, theo như cô ấy biết, vô duyên vô cớ mời người khác ăn cơm thật là quả kỳ quái rồi.
Sau khi rời khỏi nhà hàng, Triệu Phong không đi cùng Trương Tịnh Di về tập đoàn Phi Vũ mà lại lái xe tới tập đoàn Vi Thị của nhà họ Vì.
Mười nhà giàu có quyền thể của Giang Thành giờ chỉ còn lại một mình nhà họ Vì Đối với nhà họ Vị này, Triệu Phong cũng không quá để ý, bởi vì sản nghiệp của nhà họ Vị tương đối đặc biệt, đều là công nghiệp vật chất và công nghiệp gia công theo hợp đồng vì thế nhà họ Vị có vị trí tương đối thấp trong mười nhà giàu có quyền thế ở Giang Nam.
Đối với chuyện của nhà họ Vi, trong lòng Triệu Phong đã có kế hoạch, đó chính là trực tiếp tìm Vị Thanh Vân nói chuyện! Sát nhật công ty của nhà họ Vi vào tập đoàn Phi Vũ, trở thành công ty con giống như nhà họ Lôi, hiện giờ lấy địa vị của tập đoàn Phi Vũ ở Giang Nam, Triệu Phong biết Vị Thanh Vân không có lý do gì để từ chối, càn không có can đảm để từ chối! Tuy rằng tập đoàn Vị Thị thấp bé nhưng đó lại không phải phong cách của Vị Thanh Vân.
Từ khi anh ta tại vị tới nay, trừ bỏ mỗi tuần tới công ty tham dự vài cuộc họp thì những thời gian còn lại đều rất ít xuất hiện ở công ty, không phải ở câu lạc bộ hưởng thụ thì chính là đang trên đường tới câu lạc bộ.
"Tổng giám đốc Vị, hôm nay tôi tìm cho anh mấy mẫu, anh có muốn xem ảnh trước không?" Vị Thanh Vân đi từ trong văn phòng ra, trợ lý của anh ta chủ động nói.
Vị Thanh Vân trực tiếp đoạt lấy điện thoại di động, sau khi nhìn thấy ảnh chụp trong lòn lại ngứa ngáy, nhìn bộ dạng có vẻ như đêm nay lại muốn đại chiến ba trăm hiệp! “Không tồi, mau chuẩn bị xe cho tôi, để tôi xem xem người thật thể nhào!”
Vị Thanh Vân nói với vẻ mặt hưng phấn.
“Chỉ là phó tổng giám đốc Vị Thanh Phong nói lát nữa có cuộc họp quan trọng, anh xem chúng ta có nên đi muộn chút không" Trợ lý nói.
Vị Thanh Phong là em trai Vi Thanh Vân, cũng là phó tổng giám đốc của công ty, là trụ cột vững chắc của công ty.
Từ trước tới nay, Vị Thanh Phong vẫn luôn cần cù chăm chỉ, năng lực làm việc cũng vô cùng xuất sắc! So với Vị Thanh Vân, anh ta chỉ vì không phải con trưởng, nếu không thì hoàn toàn thích hợp trở thành người chèo chống nhà họ Vị..
“Con mẹ nó chứ từ khi nào thì tôi phải nhìn sắc mặt của cậu ta để làm việc chứ? Mở hộp thì cứ việc mở đi, không mở được thì để tôi chơi xong rồi nói! Hiện giờ chuẩn bị xe, lập tức đi!" Vị Thanh Vân tức giận quát.
Trợ lý nghe vậy đương nhiên không dám phản bác, vội vàng sắp xếp.
Rất nhanh, xe đã chuẩn bị xong, khi Vị Thanh Vân đang chuẩn bị rời đi thì gặp Vị Thanh Phong bước ra từ văn phòng.
Tổng giám đốc Vi, sắp phải mở họp rồi, anh biết là gần đây Giang Nam thay đổi rất nhiều, có một nhân vật lớn sẽ tới hôm nay, anh là ông chủ nhất định phải tham dự..."
Vừa thấy dáng vẻ vội vã của Vị Thanh Vân và trợ lý, Vị Thanh Phong biết ngay anh mình lại muốn rời đi, cho nên vội vàng tiến lên khuyên nhủ.
Vị Thanh Vân lạnh mặt, không vui nói: "Cái gì mà nhân vật lớn chứ, hay là đợi tôi trở về đã rồi nói,tôi cũng không tin không có tôi thì công ty không xoay sở được!" Nói rồi, Vị Thanh Vân không màng tới sự ngăn cản của Vị Thanh phong, trực tiếp rời đi cùng trợ lý.
Vị Thanh Phong là một người trẻ chưa tới ba mươi tuổi, trẻ hơn nhiều so với anh trai anh ta, đối với sự cạnh tranh trong sự nghiệp, anh ta có khao khát vô cùng lớn.
Có điều, gia tộc quy định chỉ có con trưởng mới được thừa kế sản nghiệp của gia tộc, cho nên nhiều năm như vậy, Vị Thanh Phong cũng chỉ có thể cảm thay båt dåc dī.
Nếu không phải công ty của gia đình mình, thì anh ta đã coi như không liên quan từ lâu rồi.
Giờ phút này, Vị Thanh Vân đã lên xe, đang định lái xe đến câu lạc bộ vui vẻ một phen.
Đột nhiên lại bị xe của Triệu Phong ngăn lại.
“Con mẹ nó chứ, tên nào dám chặn xe của tổng giám đốc Vi Thanh Vân.”
Trợ lý hùng hùng hổ hổ đi xuống xe.
ở bên cạnh Vị Thanh Vân đã lâu, một tên trợ lý nhỏ bé cũng trở nên kiêu ngạo, đặc biệt là ở trước mặt Vị Thanh Vân, anh ta lại càng không coi người khác ra gi.
Xuống xe, trợ lý lập tức đi tới trước mặt Triệu Phong, vẻ mặt khinh thường nói: "Con mẹ nó chứ có phải anh mù rồi không, có biết đây là ai không còn không mau tránh ra, cẩn thận không tôi phá xe anh giờ!" Triệu Phong khẽ mỉm cười, tuy rằng anh chưa từng tiếp xúc với Vị Thanh Vân nhưng từ thuộc hạ của anh ta cũng có thể nhận ra, tính cách của tên Vị Thanh Vân này khác xa với phong cách làm việc của tập đoàn Vi Thị.
Tập đoàn Vì Thị vẫn luôn vô cùng khiêm tốn, chưa từng làm ra chuyện gì gièm pha, ở Giang Nam cũng có thanh danh rất tốt, mặc dù là những doanh nghiệp nhỏ cũng biết tập đoàn Vi Thị nổi tiếng không ỷ thế ăn hiếp người, có danh tiếng rất tốt.
Mà cải danh tiếng tốt đó đều là nhờ Vị Thanh Phong mà có được, không hề liên quan gì tới tên Vị Thanh Vân này, hơn nữa anh ta còn mấy lần làm xằng làm bậy, làm to bụng vợ của một người hợp tác cùng khiến người ta suýt chút nữa làm loạn tới tại đài truyền hình! Cũng may là có Vi Thanh Phong ra mặt trấn áp mới không khiến chuyện này loạn lên.
"Xem ra người của tập đoàn Vi Thị cũng không hề khiêm tốn như lời đồn nhỉ! Triệu Phong nói.
Trợ lý vừa nghe thấy Triệu Phong biết tập đoàn Vi Thị, nháy mắt trở nên kiêu ngạo!