Cuối cùng, Triệu Phong cũng đồng ý.
Vừa vặn thời gian gần đây cũng rảnh rỗi, đi ăn một bữa cơm cũng không sao.
Hành động của Tống Trí Viễn khiến Tống Từ hoài nghi.
"Vì sao ông nội càng ngày càng đối xử tốt với tên họ Triệu đó chứ? Lần này dẫn Triệu Phong đến gặp người mình, thật không hiểu dẫn một kẻ không hiểu gì về thư pháp theo làm chi nữa, không cảm thấy mất mặt sao?"
Tống Trí Viễn đối xử Triệu Phong đều là thật tâm thật lòng, không khỏi làm Tống Từ cảm thấy tò mò, vì Tống Trí Viễn không có khả năng dẫn theo một người ngoài không có vốn hiểu biết tham gia vào buổi họp mặt tư nhân, thậm chí là đệ tử của ông, cũng không nhận được loại đãi ngộ này.
Tống Từ nhìn mặt hồ xanh biếc, lâm vào trầm tư.
Thời gian trôi qua nhanh vô cùng, mà Triệu Phong cùng Tống Trí Viễn đi chơi thuyền trên hồ Xuân Ba suốt hai tiếng đồng hồ, lúc này cũng đã chơi tận hứng trở về.
Sau khi tạm biệt hai ông cháu nhà họ Tống, Triệu Phong rời khỏi Vân Thủy Sơn Cư, tìm chỗ giải quyết bữa tối.
Vốn lúc đầu hắn không định lái Hennessey Viper, xe này ở thành phố Bình An rất dễ gây chú ý, đêm nay Triệu Phong chỉ muốn âm thầm kiếm ăn mà thôi.
Không thể gọi cho Lâm Nhược Nhược, cô mấy hôm nay phải chuẩn bị
cho công tác mới, không thể phân tâm.
Triệu Phong định sắp xếp công việc cho Lâm Nhược Nhược, nhưng Lâm Nhược Nhược muốn tự mình tìm, Triệu
Phong đối với việc này có thể lý giải được, hắn hiểu rõ tính cách của Lâm Nhược Nhược, tuy yếu đuối, nhưng lại rất quật cường.
Không đi chỗ quá xa, Triệu Phong quyết định đi ăn lẩu ở quán Lẩu sục sôi, cửa hàng nhà mình, hương vị cũng ngon.
Vì thế sau khi hắn rời khỏi Vân Thủy Sơn Cư, lấy di động đặt xe trên DiDi*.
*DiDi: một app gọi xe của Hoa Hạ, tương tự Grab, Uber,..
Tài xế DiDi là một ông chủ, mũi ưng, đầu hói, kiểu tóc tiêu chuẩn của Địa Trung Hải.
Từ đầu đã vô cùng bình thường, xe chạy đến quán Lẩu sục sôi.
Thế nhưng lát sau, xe đột ngột quay đầu, ôm cua một quãng dài, sau đó dừng trước một nhà trọ cho thuê.
Điều này khiến Triệu Phong cảm thấy ngoài ý muốn.
"Bác tài, đích đến là Lẩu sục sôi, sao lại dừng ở đây?" Triệu Phong nghi hoặc, hắn cũng không có ghép xe.
"Chỉ có một người, tiện đường thôi, cô ấy cũng đến quán Lẩu sục sôi. Tài xế DiDi nói như chẳng có chuyện gì xảy ra, dường như đã làm chuyện này nhiều lần, đã sớm quen rồi.
"Làm ăn gì kỳ vậy, tôi cũng không muốn ghép xe!" Triệu Phong buồn bực, tiện đường cái gì, tốn mười phút đi xe, bụng đói đến hoảng.
"y da, cậu đây thông cảm chút, chỉ chở thêm một người, chuyện nhỏ thôi chuyện nhỏ thôi, không cần phải so đo làm gì
Tài xế DiDi không kiên nhẫn nói, sau đó đốt một điếu thuốc.
Triệu Phong hiểu, tài xế này là muốn tiết kiệm tiền phụ phí, mà chở thêm một khách quen, nhưng chắc chắn không phải tiện đường.
Nghĩ đến chạy DiDi cũng không dễ dàng, đều vì miếng cơm manh áo, Triệu Phong cũng không có ý truy hỏi đến cùng.
Nhưng, cứ mở một mắt nhắm một mắt, lại càng dung túng cho đối phương kiêu căng, nghĩ rằng làm thế là chuyện đương nhiên, không sao cả.
Thế nhưng Triệu Phong còn chưa nói gì, tài xế DiDi đã lên giọng.
"Dù thế nào, không thích ghép xe, thì đi mua một chiếc xe mà chạy, có xe rồi cũng không cần phải ghép xe nữa!"
Tài xế DiDi nói xong, đặt điếu thuốc đang hút ra ngoài cửa sổ, vui vẻ gảy gảy tàn thuốc.
Truy cập :
Để cập nhật những chương mới nhất nhé
Nghe những lời như vậy, khóe miệng Triệu Phong nhếch lên một nụ cười lạnh.
Ha ha, là ai quy định người có xe thì không thể gọi xe chở?
Ông đây có xe sang, không thích lái, thích để trong ga ra cho đóng bụi đấy, thì sao, ông đây thấy vui là được.
"Tôi có xe, nhưng không thích lái, sinh hoạt cá nhân của tôi, không cần ông bàn giùm!" Giọng điệu của Triệu Phong dần lạnh, hắn có quyền trách cứ người tài xế này.
Đối với những người không có giáo dưỡng, không cần nể mặt làm gì.
"Phải phải, tôi hiểu rồi, vừa nãy là tôi không đúng, động chạm đến cậu, đừng đánh giá thấp tài xế DiDi chúng tôi, ít nhất tôi vẫn có được chiếc xe, đáng giá trăm ngàn đó"
Tài xế DiDi này, ngoài miệng thì giải thích, trên thực tế thì vẫn cảm thấy bản thấy vượt trội hơn người ta.
Triệu Phong thay vị tài xế này xấu hổ, chuyện này có gì mà khoe khoang? Câm miệng không phải được rồi sao? Trăm ngàn thì đến cả bánh xe Hennessey Viper cũng không mua được.
"Tôi thấy giá Trí chiếc xe không nằm ở số tiền, quan trọng là vui vẻ thoải mái, có khả năng che mưa chắn gió, giúp bản thân vượt qua những ngày đông giá rét, những ngày hè nóng bức, tôi có tiền, cũng có rất nhiều xe thể thao, kỳ thật cũng chỉ như vậy, phía trước có hai chỗ ngồi, phía sau không thể ngồi được, chỉ có thể lái đi mua thức ăn" Triệu Phong thản nhiên nói.
"Ha ha, tuổi còn trẻ, đã lợi hại như vậy!" Tài xế DiDi vừa nghe lời này, cười đến sốc hông, tàn thuốc chưa kịp gảy rơi đầy trên quần.
Nhưng tài xế DiDi không nghĩ tới, những gì Triệu Phong nói, đều là sự thật.
Hắn chạy chiếc siêu xe Hennessey Viper, cũng chỉ có đi mua thức ăn mà thôi.
Chuyện đáng xấu hổ nhất trên thế giới, là bạn nghĩ đối phương giả vờ lợi hại, kỳ thật những lời đối phương nói ra đều là sự thật.
Tài xế DiDi khinh thường liếc mắt nhìn qua Triệu Phong đang ngồi ở ghế phụ lái, trong lúc vô tình nhìn thấy chìa khóa xe của Triệu Phong.
"A? Đây là xe gì, sao lại có hình dạng thế này? Chìa khóa này thực sự rất độc đáo, nhìn có chút không giống thật"
Rõ ràng tài xế DiDi cũng không biết Hennessey Viper GT, xe này ở Hoa Hạ số lượng rất ít, cho tới giờ hắn vẫn chưa thấy có người lái qua.
Triệu Phong ung dung nói: "Không có gì, tôi vừa nói đấy thôi, xe dùng để mua đồ ăn “
Tài xế DiDi một bụng đầy nghi hoặc, trong lòng thầm nói chìa khóa này chưa từng thấy qua, chẳng lẽ là chìa khóa xe điện?
Ông chụp một tấm, đăng lên vòng bạn bè.
"Này mọi người, cho hỏi đây có phải là chìa khóa của xe mua thức ăn không? Online chờ, chuyện khẩn cấp"
Đúng lúc này, khác quen tài xế chờ bước lên xe, là một cô gái ăn mặc "mát mẻ".
Nháy mắt, mùi nước hoa nồng nặc xộc vào mũi.
Mùi nước hoa kém chất lượng này, so với mùi nhà vệ sinh còn khó ngửi hơn, Triệu Phong nhăn mặt.
Hơn nữa Triệu Phong nhận ra, đây là cô gái say rượu hai tiếng trước gặp ở ga ra khách sạn Hưng Thịnh.
Đúng là oan gia ngõ hẹp!
Cô gái cũng nhận ra Triệu Phong, nhất thời bày ra vẻ mặt như ăn khổ qua.
"Anh Lưu, hôm nay thực xui xẻo!" Cô gái làm nũng với tài xế.
Cô gái này tên Triệu Hương Hương, mấy hôm trước đột nhiên nổi tiếng trên mạng, hơn nữa hình như được ông chủ bất động sản nào đó để ý tới, hiến thân còn sợ không kịp.
Tối nay đúng là cơ hội tốt để cô thoát khỏi nghèo khổ.
Triệu Hương Hương miễn cưỡng tỉnh rượu, vì muốn che dấu mùi rượu, xịt hơn nửa chai nước hoa lên người.
Cô đã gần như không nhớ rõ hai tiếng trước ở ga ra đã xảy ra chuyện gì.
Không nhớ Triệu Phong có xe, cũng không nhớ Triệu Phong lái siêu xe rời đi, chỉ nhớ cô bị Triệu Phong từ trên xe túm xuống.
Nghĩ tới đó, Triệu Hương Hương tức giận đến dựng cả chân mày, móng tay bấu vào thịt lòng bàn tay thành từng vết đỏ bừng.
Tài xế DiDi tò mò hỏi: "Sao vậy? Ai khiến người nổi tiếng của chúng ta tức giận như thế?"
"Không có gì, một con rệp mà thôi" Triệu Hương Hương nói, trong giọng nói đầy sự tự hào.