Lúc này, một người đàn ông mặc vest đi tới, bộ dáng uy phong lẫm liệt, nhìn qua hẳn là quản lý nhà hàng hoặc là người phụ trách.
“Xảy ra chuyện gì rồi?" Người đàn ông hỏi nhân viên lễ tân.
“Quản lý, hai người này ở đây gây sự, tôi gọi bảo vệ lôi bọn họ ra ngoài."
Nhân viên lễ tân nói.
Gặp người quản lý có thể làm chủ sự việc này, Triệu Phong đi lên trước nói: "Chúng tôi đã đặt chỗ xong từ trước, thế nhưng các anh lại nói hệ thống đặt chỗ có vấn đề? Chuyện này các anh cần cho chúng tôi một lời giải thích!" Quản lý sững sờ, sau đó nhìn đồng hồ một chút, nói: "Thật là có lỗi, hệ thống đặt chẽ xảy ra trục trặc, chúng tôi cũng không liên quan đến việc này.
Nếu các anh muốn ăn thì phải ngồi chờ, không ăn thì đi, đừng ở chỗ này chân đường những vị khách khác!”
Lâm Nhược Nhược ở một bên nghe được những lời này suýt chút nữa bị quản lý làm cho tức hộc cả máu, nhà hàng tiếp đãi khách hàng như thế này mà còn có thể mở cửa làm ăn sao! “Hôm nay hoặc là cho chúng tôi một lời xin lỗi, hoặc là ngay bây giờ sập xếp cho chúng tôi một chỗ ngồi!”
Lâm Nhược Nhược tức giận nói.
"Ha ha, còn phải xin lỗi? Nếu cô cố tình gây sự, tôi sẽ gọi bảo vệ lôi các cô ra ngoài!”
Quản lý cười lạnh nói.
Nhà hàng Biển Tình từ khi khai trương đến bây giờ thứ không thiếu nhất chính là khách hàng, đuổi một vài vị khách đi cũng không có ảnh hưởng gì.
Lúc này, mấy tên bảo vệ cùng nhau tiến lên, Triệu Phong một bước ngăn trước mặt Lâm Nhược Nhược, lạnh giọng nói: "Anh xác định là các anh dùng thái độ này để nói chuyện với khách hàng chứ gì?" Quản lý hừ lạnh một tiếng, khinh thường nói: "Đi nhanh lên! Hôm nay cho dù có chỗ tôi cũng không để lại cho các anh thì sao chứ?”
“Anh quả nhiên là được đà lấn tới quá rồi mà!”
Triệu Phong cười lạnh nói.
Quản lý bị Triệu Phong dùng giọng điệu này nói lại thì trong lòng như có đồng lửa bùng lên tức giận.
“Lôi bọn họ ra ngoài, đừng ở chỗ này chướng mật, ông chủ còn đang ở bên trong đấy!”
Quản lý nói với bảo vệ.
Một tên bảo vệ định đưa tay muốn bắt Triệu Phong.
Nhưng Triệu Phong căn bản không có ý định cho bọn họ cơ hội động vào mình, anh vung tay đánh một quyền, tên bảo vệ ấy trong nháy mắt liền bị Triệu Phong đánh ngã năm trên mặt đất.
Ba người khác thấy vậy lập tức giường nằm đâm xông tới.
Lâm Nhược Nhược biết chuyện này đã làm lớn lên rồi, định lôi kéo Triệu Läng di.
Nhưng anh đã xông ra ngoài, nhanh gọn đánh bại vài tên bảo vệ đỏ.
Toàn bộ quá trình, không đến mười giây đồng hồ.
Bốn tên bảo vệ đã nằm trên mặt đất kêu rên.
Lâm Nhược Nhược che miệng, trong lòng có chút không dám tin, chỉ là muốn đi ăn một bữa cơm thôi không nghĩ tới còn phải đóng tay động chân.
Mặc dù đây không phải lần đầu tiên mà cô nhìn thấy Triệu Phong dũng mãnh như vậy nhưng lúc này cô vẫn có chút hoảng hốt.
Loại chuyện như đánh nhau này đối với Lâm Nhược Nhược có chút sợ hãi.
Quản lý không ngờ tới Triệu Phong là một người giỏi đánh nhau như vậy, những tên bảo vệ này mặc dù không phải cao thủ gì, thế nhưng cũng không phải người bình thường.
Đây là những người mà ông chủ dùng nhiều tiền để thuế từ các võ quán về, vì phòng ngừa có người ở nhà hàng gây rối, Thật không nghĩ đến những người này đối với Triệu Phong mà nói không là gì cả.
“Mẹ nó, dám ở chỗ này làm loạn, có phải muốn chết hay không!”
Quản lý cắn răng nghiến lợi nói.
Triệu Phong sắc mặt cứng lại, chỉ vào quản lý nói: “Cho ông một phút để kêu ông chủ nhà các ông mau lăn ra đấy, nếu không kết quả của ông cũng sẽ giống những tên kia!”
Quản lý nghĩ đuổi Triệu Phong đi, chính là vì không muốn kinh động đến ông chủ.
Nghe được Triệu Phong nói những lời ngông cuồng như vậy, giận không kiềm được.
“Được! Coi như cậu có gan, hôm nay tôi muốn nhìn cậu nằm ngang mà ra khỏi đây!”
Quản lý lấy điện thoại ra, chuẩn bị gọi.
Mà lúc này, một âm thanh hùng hồn truyền đến: “Xảy ra chuyện gì?”
Quản lý nghe được âm thanh này bị dọa đến mức điện thoại suýt chút nữa rơi xuống mặt đất, nhanh chóng chạy đến bên cạnh người đó, khom người nói: "Ông chủ Mạnh, ở đây có một tên có mặt không trọng, còn đánh bảo vệ bị thương nữa ạ."
"O?" Mạnh Cảnh Sơn lúc này đi tới trước mặt Triệu Phong, trên dưới đánh giá anh một phen.
Bồn tên bảo vệ có thực lực như thế nào, ông đương nhiên biết rõ, người trong võ quản đều là cao thủ.
Triệu Phong vậy mà một mình có thể đánh được bốn tên bảo vệ, có thể thấy được thực lực không thể khinh thường, “Thằng nhóc cậu cũng biết định quyền anh?" Mạnh Cảnh Sơn nói với Triệu Läng.
Triệu Phong cười khẩy, nói: "Thì làm sao? Không lẽ ông định nói quyền thủ mạnh nhất sản thi đấu quyền anh cũng là người của ông à?”
Mạnh Cảnh Sơn lắc đầu liên tục, phải biết rằng quyền thủ quyền anh mạnh nhất hiện nay là Lý Mạc, danh tiếng vang dội, trò đùa như thế này ông cũng không dám làm.
“Tôi thấy thân thủ cậu cũng không tệ, không bằng đi theo tôi, tôi sẽ giới thiệu để cậu đến sân thi đấu quyền anh thi đấu.
Một tháng ít nhất cũng kiếm được trăm nghìn tệ!" Manh Cảnh Sơn nói.
Triệu Phong khinh thường cười một tiếng, Mạnh Cảnh Sơn còn muốn mua bán cải này, Một quyển thủ quyền anh tham gia thi đấu trong một tháng kiếm được không dưới 300 400 nghìn tệ, vậy mà Mạnh Cảnh Sơn lại nói cái giá thấp như vậy, cái này là muốn lột da róc thịt người ta mà "Ông là cái thá gì cơ chứ?" Triệu Phong khinh thường nói.
Mạnh Cảnh Sơn biến sắc, lấy địa vị của ông ta bây giờ, làm gì có ai dám dùng giọng điệu này nói chuyện với ông ta chử.
“Đừng có không biết điều, tôi thấy cậu có chút bản lĩnh, tôi Mạnh Cảnh Sơn lại là người quý trọng hiện tài, không muốn cùng loại người như cậu so đo.
Hôm nay cậu cùng bạn gái của cậu quỳ xuống nói lời xin lỗi, tôi còn có thể tha cho cậu một cái mạng!”
Mạnh Cảnh Sơn lạnh lùng nói.
"Ông quỳ xuống cho tôi, rồi tôi tha cho ông thế nào?" Triệu Phong cười lạnh Ποί.
Lâm Nhược Nhược lúc này đi tới bên cạnh anh, Triệu Phong cường thế, tạo cảm giác an toàn.
Dường như là dù trời có sập xuống thì anh cũng có thể chống đỡ vậy! Loại cảm giác này dù cho đối mặt nguy hiểm, cũng làm cho Lâm Nhược.
Nhược trong lòng rất an tâm.
Mạnh Cảnh Sơn giận quả hỏa cười, ánh mắt ông ta đã toát ra sát ý.
Hôm nay chuyện này nếu như không xử lý thích đáng, sau này cả thành phố Giang Nam sẽ coi Mạnh Cảnh Sơn ông ta thành trò cười hay sao? “Hôm nay bảo hết khách hàng về đi, thiệt hại tính hết cho tôi!”
Mạnh Cảnh Sơn nói với quản lý.
Quản lý nhìn thoáng qua Triệu Phong, khóe miệng cười lạnh, sau đó xoay người đi thông báo cho khách hàng rời đi trước.
Mặc dù những khách hàng này bởi vì được ăn miễn phí nên rất vui vẻ, nhưng vẫn có chút lưu luyến không rời.
Dù sao sự việc náo nhiệt như vậy cũng rất ít khi được chứng kiến! Nhưng ông chủ Mạnh Cảnh Sơn đã lên tiếng, bọn họ cũng không thể không rời đi.
Lúc rời đi, những vị khách này còn nhìn Triệu Phong với ánh mắt thương hại, trong lòng mọi người đều biết, đắc tội Mạnh Cảnh Sơn sẽ không có kết cục tốt! “Thằng nhóc này hôm nay Thảm rồi!”
"Uổng công hắn có cô bạn gái xinh đẹp như vậy..."
"Chậc chậc, tôi nói hồng nhan bạc phận, thằng nhóc kia đoản chừng cũng là muốn thể hiện một chút trước mặt bạn gái..."
Lúc này, Lâm Nhược Nhược ở một bên cũng có chút sợ hãi.
Mặc dù cô biết Triệu Phong sẽ không để cho mình phải chịu một chút tổn thương nào cả, nhưng vẫn nắm thật chặt góc ảo Triệu Phong.
Nhìn ra Lâm Nhược Nhược có chút khẩn trương, Triệu Phong dịu dàng nói: “Không cần sợ, không một ai có thể đụng tới em được đâu.”
Lâm Nhược Nhược đối với những lời Triệu Phong nói không hề nghi ngờ một chút nào, nhẹ gật đầu, trong lòng cũng dần bình tĩnh lại, Tôi ngược lại muốn xem xem cậu có bao nhiêu bản lĩnh, hôm nay tôi sẽ để cậu biết thế nào là trời cao đất dày!" Mạnh Cảnh Sơn nói xong, sau lưng có một tên bảo vệ cao khoảng mét chín đi ra.