Thiên Vân cười một cách khinh thường, trong ánh mắt cũng hiện lên đầy vẻ khinh thường, mà nói: "Thiên Vân tôi mà sợ cậu bảo thủ, thì uống phí sông suốt bao nhiêu năm nay rồi.”
Nói xong, Thiên Vân đi đến bên cạnh Bàng Hồng, mà nói: “Đi nhé, chỉ cần ở chỗ này thì tôi sẽ không nhúng tay vào việc của cậu nữa!" Bàng Hồng mặc dù không cam tâm, nhưng chỉ có thể trơ mắt nhìn Thiền Vãn rời đi trước, “Đợi đã!”
Ngay khi một vài người vừa bước đến cửa, đột nhiên có tiếng người gọi họ đứng lại.
Bàng Hồng giật mình, có một chút khó hiểu quay đầu lại nhìn Triệu Phong, lẽ nào tên nhóc này muốn tìm cái chết sao? Thiên Vân lúc này cũng dừng bước, cùng lúc quay người lại, nhìn thấy Triệu Phong đang nhìn mình với một ánh mắt đầy lạnh lùng.
"Thật xin lỗi, hôm nay các người không một ai có thể rời đi!”
Triệu Phong nhìn với ánh mắt đầy lạnh lùng trên người đầy sát khí lan tỏa dần dần ra xung quanh.
"Nhóc con, cậu như thế này là đang muốn tìm cái chết đúng không!”
Nhìn Triệu Phong vậy mà lại không chịu bỏ qua, trong lòng Bàng Hồng vậy mà lại rất vui, hắn còn đang lo lắng làm sao để khiến Thiên Vân đối phó với Triệu Phong đây, thì bản thân đã tự dâng đến cửa rồi! “Ha ha ha..."
Thiền Vân lúc này đột nhiên lại bật cười lớn, trong ánh mắt lộ ra vẻ đầy xem thường và khinh bỉ.
“Nhóc con, cậu nghĩ rằng dựa vào cậu mà đã có tư cách ra oai trước mặt tôi rồi hay sao?" Thiên Vân khinh thường mà nói.
Triệu Phong vẻ mặt vô cảm như cũ, mà nhìn tên cuồng vọng Thiên Vân.
Đúng thật, Thiền Vân vốn kiêu ngạo cuồng vọng, chỉ nói đến thực lực này thôi thì quả thật khó mà có đối thủ, nhưng mà, thật không may lần này gặp phải Triệu Phong, còn có một người vốn cuồng vọng hơn ông ta nữa! “Lão già, vừa nãy tôi chỉ là muốn thử xem thân thủ của ông mà thôi, thế mà ông lại nghĩ là tôi thật sự sợ ông hay sao?" Triệu Phong cười lạnh lùng nói.
“Con mẹ nó, mày lại dám gọi thầy Thiên đây là lão già hả?”
"Tên nhóc này chán sống rồi nhỉ!”
Thầy Thiên Vân, hôm nay ngài không thể tha cho cậu ta được!" Những tên nhóc miệng còn hội sữa kia lại còn đổ thêm dầu vào lửa, còn tên Bàng Hồng trong lòng lại vui như nở hoa.
Trong mắt bọn họ, Triệu Phong cho dù có mạnh thì cũng không phải là đối thủ của Thiền Vân.
Không nói đến chuyện khác chỉ dựa vào củ đấm mạnh trực tiếp vào tường lúc nãy của Thiên Vân, đã vượt qua sức của mấy người bình thường còn khiến cho mấy tên này phải tin tưởng đến mức sùng bái Thiên Vân! Thiền Vân nghe được lời của Triệu Phong đã lập tức thu lại ý cười, ánh mắt ngưng tụ, nhìn vào Triệu Phong.
“Nhóc con, tôi thấy cậu tuổi còn trẻ, không muốn hạ thủ giết chết cậu làm gì, không ngờ cậu lại muốn tìm đường chết, hôm nay Thiên Vân tôi sẽ loại bỏ đi tính nết kiêu ngạo này của cậu mới được!”
Vừa nói xong, Thiền Vẫn lập tức phát lực, một lần nữa lao về phía Triệu Läng.
Lần này Triệu Phong cũng không định thử Thiên Vân nữa, hai người nhanh chóng lao vào đánh nhau.
Bình! Bich! Khi hai năm đấm va vào nhau, Thiên Vân trong lòng có chút kinh ngạc, bản thân cũng lùi lại mấy bước, Triệu Phong trước mắt và người vừa nãy hoàn toàn là hai người trái ngược, đổi đầu lần này giữa hai người cứ đánh qua đánh lại.
Nhưng Thiền Vẫn biết từ lực lượng, tốc độ cho đến kỹ năng Triệu Phong đều đang khống chế ông ta bằng mọi phương thức.
Bum! Sau khi Triệu Phong một chân đá vào sau chân của Thiên Vân, Bàng Hồng bên này cùng những kẻ khác lập tức mở to mắt và không thể nào tin được! “Đây...
Thầy Thiên Vân vậy mà lại bị ép lùi về sau rồi!" "Thiếu Đặc mơ hồ nói, thầy Thiền Vân là đang thăm dò thực hư! Có biết sau khi mèo vờn chuột thì sẽ làm gì không?" "Chơi chết cậu ta chứ sao!" Triệu Phong chẳng thèm bỏ vào mắt mà cười khinh thường, mà Thiên Vân sắc mặt đã biến sắc rồi, trẻ như vậy mà sao thực lực lại khủng bố đến vậy, thực sự lần đầu tiên trong đời khiến cho Thiên Vân cảm thấy lo sợ.
“Cũng tàm tạm rồi, xem ra ông thì cũng chỉ có chút thực lực như thế thôi!”
Triệu Phong cười lạnh lùng mà nói.
Thiền Vân vô cùng kinh ngạc, vừa nãy còn tưởng Triệu Phong coi như đã dốc hết toàn bộ sức lực đối phó mình rồi, nhưng nhìn vào mắt có vẻ lại không phải như vậy! "Cậu...
cậu nói cái gì cơ?”
Thiền Vân lo lắng nói.
Triệu Phong chỉ cười nhẹ một tiếng, sau đó lông mày đột nhiên ngừng lại, chuyển toàn thân lao về phía Thiên Vân trong chớp mắt.
Thiên Vân ánh mắt kinh hãi, vào lúc Triệu Phong xông đến, bản thân ông ta hoàn toàn không có cơ hội chuẩn bị tốt.
Triệu Phong đột nhiên nhảy cao lên, cả nền nhà quản cà phê toàn bộ đều rung lên một chút, Thiên Vân nhìn thấy nắm đấm trong chớp nhoáng, nhưng lại không thể trốn thoát được, bị một đầm đấm ngay vào ngực.
Phụt! Thiên Vân bị đánh trực tiếp bay ra sau, và phải bức tường của quán cà phê mới có thể dừng lại.
Thiên Vân không khỏi phun ra một ngụm máu tươi, ôm phải ngực, khuyu một gối xuống đất, Bàng Hồng ở trong quán cà phê tận mắt nhìn thấy toàn bộ cảnh này, trợn tròn cả mặt, giống như vừa nhìn thấy ma vậy đó, không dám tin, Đánh bại Thiên Vân rồi! Người này vậy mà một quyền đã đánh bại Thiên Vân rồi! Thiền Vân dũng mãnh như thế, vậy mà lại bị một tên trẻ tuổi dùng một quyền đâm đến phun cả máu tươi, quỳ cả một gối xuống, điều này trong mặt Bàng Hồng và những kẻ khác là không thể tin được.
Thiền Vân ôm ngực quỳ ở trên sàn sắc mặt trắng bệch, thở hổn hển.
Trong lòng hắn bây giờ ngoại trừ không cam tâm chính là tràn đầy sợ hãi, sợ hãi người tên Triệu Phong kia, sâu tận xương tủy.
“Cậu...
cậu rốt cuộc là kẻ nào?”
Nhẫn nhịn đau đớn, Thiên Vân gần hỏi.
Vào lúc này, Triệu Phong đi đến trước mặt Thiên Vân, liếc mắt nhìn xuống Thiền Vân, khinh thường rồi nói: “Tôi là ai, ông còn chưa có tư cách để hỏi!”
Nói xong, Triệu Phong lại dùng chân đạp lên vai của Thiên Vân.
Một cước này, trực tiếp đả Thiên Vân văng dài ra khỏi cả đoạn đường, và vào mấy cái bàn cái ghế xung quanh trong quán cà phê.
Còn chưa đợi Thiên Vân đứng dậy, Triệu Phong lại lần nữa như một con ác quỷ bước đến.
“Cậu...
cậu không thể giết tôi, cậu không thể!”
Thiền Vân nhìn người đàn ông trước mặt một cách kinh sợ như nhìn thấy một tên hung thân trước mặt vậy.
“Vì sao tôi lại không thể?" Triệu Phong đạp một cước lên ngực hắn, từ trên cao nhìn xuống mà hỏi hăn.
“Tôi...
tôi có thể giúp cậu làm bất cứ việc gì.."
Thiều Vân khổ sở nhịn đau đớn, nói ra một cách khó khăn méo mó.
“Ha ha."
Triệu Phong cười lạnh mà nói: “Nội trong vòng một tuần, tôi muốn nhà họ Bàng ở cải đất Giang Nam này đều biến mất, nếu ông làm được, tôi sẽ tha cho cái mạng chó của ông!”
Trước mặt Thiên Vân lúc này làm gì còn có tư cách cơ hội mà phản kháng, đây cũng chính là cơ hội sống sót duy nhất của ông ta rồi.
Thiền Vân lập tức nhận lời: “Được...
được!”
Mà Bàng Hồng khi nghe được lời này, đã vô cùng khiếp sợ rồi.
"Cái này...
cái này.”
Tên Thiên Vân này mặt dù không phải là đối thủ của Triệu Phong, nhưng nếu ông ta muốn đối phó với toàn bộ nhà họ Bàng, thì lại đơn giản chỉ như giết một con kiến mà thôi! "Thầy Thiên Vân...
ông, ông không thể như thế mà đối phó nhà họ Bàng chúng tôi được!" Bàng Hồng sợ hãi mà ngã quỵ xuống đất.
"Thầy...
thầy Triệu Phong, chỉ cần ngài tha cho tôi, tôi nhất định giúp ngài đối phó với nhà họ Bàng..."
Thiên Vân nói.
Lúc này, Triệu Phong mới chậm rãi mà nhấc chân lên, giẫm lên ngực Thiền Vân, nhìn Bàng Hồng một cách khinh thường mà nói: “Bây giờ thì ông có thể cứt đi rồi, bảo bọn người nhà họ Bàng bọn họ rửa cổ sạch sẽ mà đợi chết đi!" Nghe xong lời của Triệu Phong, Bàng Hồng bịch một tiếng, trực tiếp quỳ xuống trước mặt Triệu Phong, ôm lấy đầu gối của Triệu Phong mà cầu xin thương xót: “Đừng đừng...
Thầy Triệu Phong, cầu xin ngài cho chúng tôi một con đường sống đi, Thượng Võ đường ngày mai sẽ đóng cửa, không...
ngày mai tôi sẽ đem Thượng võ đường tặng cho ngài, chỉ cần ngài tha cho tôi một mạng mà thôi!”
“Ngươi thật sự cho rằng tôi sẽ đặt một cái Thượng võ đường nho nhỏ vào trong mát sao?”
Triệu Phong cười lạnh mà nói.
"Chỉ cần ngài có thể tha cho chúng tôi, chuyện gì tôi cũng đồng ý bằng lòng làm.”
Bàng Hồng kinh hãi nói, trước mặt ông ta bây giờ đã không còn bất kì sự cao ngạo nào của người nhà họ Bàng nữa rồi.