Lúc này, Lý Trường Ca không có mặt ở đây.
Sau khi chào hỏi một số lãnh đạo, anh ta lại đến gặp Từ Nghị và nói: "Quản lý Từ, vấn đề này cũng là vấn đề của tôi với và việc làm của quản lý.
Tôi sẽ xem xét điều này, ở đây với cậu và tôi cam đoan loại chuyện này sẽ không xảy ra lần thứ hai!".
Từ Nghị gật đầu cười nói: "Lãnh đạo Lý quá lời rồi! Tôi tin là lãnh đạo Lý sẽ xử lý ổn thỏa chuyện này!" Lý Trường Ca gật đầu và dẫn Quách Trường Phát rời khỏi sảnh lớn.
Sự việc dù đã được giải quyết những sắc mặt của lãnh đạo Triệu vẫn rất khó coi, hiển nhiên loại sự việc này thật khiến lãnh đạo của Giang Nam xấu hổ.
“Cậu Từ à, nếu sau này dự án của cậu có gì khó khăn, cậu cứ nói với tôi một tiếng, tôi nhất định sẽ giúp đỡ hết mình!”
Trước khi đi, lãnh đạo Triệu chân thành nắm tay Từ Nghị nói.
Từ Nghị có ấn tượng rất tốt về vị lãnh đạo Triệu này, ít nhất sự phồn vinh của thành phố Giang Nam hiện nay có quan hệ rất lớn với anh ta.
Dám làm, mạnh dạn cải cách và đổi mới, tất cả những điều này ai cũng thấy rõ ở thành phố Giang Nam.
“Xin ngài yên tâm, tập đoàn Phi Vũ của chúng tôi nhất định sẽ làm tốt dự án này, không phụ lòng tin tưởng của lãnh đạo và sự kỳ vọng của toàn thể người dân thành phố Giang Nam!”
Từ Nghị nói.
Sau vài câu chào hỏi, Từ Nghị tiễn mọi người đi.
Sau khi Quách Trường Phát bị bắt về, sống chết anh ta cũng không chịu thừa nhận rằng anh ta đã lợi dụng người khác, sau đó yêu cầu tập đoàn Phi Vũ ngừng thay đổi, một thời gian sau, Lý Trường Ca không có bằng chứng, vì vậy anh ta đành phải tính toán xử lý anh ta lâu dài về sau.
Nhưng trước buổi tối, Quách Trường Phát đã bị các điều tra viên bắt đi...
Ngày hôm sau, Quách Trường Phát đã xuất hiện trên hầu hết các trang báo lớn cũng như trở thành tiêu điểm của thành phố Giang Nam.
Cùng lúc đó, Hoàng Trí Thành ngồi trước TV thấy cảnh này thì tức giận đến mức nghiến răng, nghiến lợi.
Phòng tập quyền dưới lòng đất.
Sau khi Vương Huy bị Hoàng Chí Thành đã ra khỏi công ty, anh ta tập trung vào việc điều hành phòng tập quyền anh ngầm, nơi trở thành nguồn thu nhập duy nhất của Vương Huy Bởi vì là thời gian làm việc là một ngày, bây giờ cũng không quá muộn, nên không có nhiều khách trong nhà thi đấu quyền anh dưới lòng đất vào thời điểm này.
Các khán đài xung quanh lồng bát giác thưa thớt khán giả, chỉ chưa đầy trăm người.
Thông thường, những lúc như vậy, Vương Huy sẽ chọn ôm các mỹ nữ mang thẻ vào võ đài quyền anh, cùng nhau vui vẻ mây mưa trong phòng làm việc.
Lúc này Vương Huy đang ôm hai cô gái có thân hình nóng bỏng trên người đang mặc bikini, uống rượu trên ghế sofa trong phòng làm việc.
"Anh Vương, anh thật là xấu mà! Anh làm thế thì sao tý em mang thẻ lên võ đài được đây..."
Cô gái nhào vào vòng tay của Vương Huy cười nói. Ngôn Tình Hay
“Hahaha...mang thẻ gì chứ? Tối nay đại ca không chơi, hai mỹ nữ không cần phải mang thẻ lên võ đài, chỉ cần phục vụ tốt là tôi sẽ để các em được làm việc lâu dài ở đây!”
Vương Huy vẻ mặt tà ác nói.
Ngay khi Vương Huy đang ung dung tự tại thì cửa phòng làm việc đột nhiên bị ai đó gõ.
Sắc mặt Vương Huy trầm xuống, đành phải ngồi dậy.
"Vào đi!" Đó là cấp dưới của Vương Huy và cũng là quản lý của phòng tập quyền anh dưới lòng đất này.
“Anh Vương, Lý Mạc đang mang theo hai người nữa đến đây!”
Quản lý nói.
Vương Huy ngẩn ra một lúc, sau đó khinh thường chế nhạo: "Hiện tại Lý Mạc đã tiếp nhận thể lực của Lưu Hổ, nếu như Phùng Bằng không giết vợ con của anh ta, còn lâu anh ta mới chịu rời núi.
Đây là tới cửa để cảm tạ tôi sao?”
Quản lý nghe vậy liền vội vàng cười nói: "Có thể là muốn gia nhập cùng với anh Vương rồi ạ!" Vương Huy cười lạnh nói: "Lúc trước lúc anh ta còn ở trên núi, anh ta sống chết từ chối gặp mặt tôi, hiện tại còn dám tìm tới cửa! Cậu giúp tôi để mắt tới anh ta, nếu anh ta dám gây rối thì lập tức khiến anh ta có đi, mà không có về!" "Anh ta mang theo hai người tới đây.
Tôi đã phải người trông chừng anh ta rồi, nhưng nhìn anh ta, không có vẻ gì là đến để gây rồi cả! Anh ta đang ở trong khán phòng xem thi đấu!”
Nói với Vương Huy.
“Xem thi đấu ư?”
Vương Huy sửng sốt, sau đó hừ lạnh một tiếng, nói: “Tốt nhất anh ta đến xem thi đấu, cậu nhớ để mắt tới bọ họ”
Trên khán phòng, Lý Mạc, Tiêu Đại Dũng và Triệu Phong đang ngồi cùng nhau.
“Anh Triệu, anh nghĩ có thể tìm được vị cao thủ kia ở đây sao?”
Lý Mạc nghiêng người hỏi Triệu Phong.
Triệu Phong lắc đầu nói: "Có thể đêm nay sẽ không xuất hiện đầu.
Loại cao thủ như thế còn không thèm tham gia thi đấu quyền anh loại này!" “Vậy anh cho chúng tôi đến đây xem thi đấu làm gì?”
Lý Mạc nghi ngờ hỏi.
Triệu Phong mỉm cười chỉ vào lồng bát giác nói: "Anh nói nếu phòng tập quyền anh này mà bị quấy rối thì người đó có tới cứu không?" Sau đó, Lý Mạc và Tiêu Đại Dũng mới hiểu ý của Triệu Phong.
Vì không có nhiều khán giả nên nhà thi đấu quyền anh chỉ bố trí hai trận đấu tượng trưng, mức độ kịch liệt kém hơn so với cuối tuần rất nhiều.
“Đại Dũng, anh nghĩ mình có thể đánh bại bao nhiều võ sĩ?”
Triệu Phong đột nhiên hỏi.
Nhìn trên võ đài quyền anh, một võ sĩ Muay Thái và một võ sĩ Taekwondo đang chiến đấu hết mình, Tiêu Đại Dũng cười khinh thường, nói: "Tất cả các võ sĩ ở đây!" Triệu Phong gật đầu, biết rằng Tiêu Đại Dũng không phải khoe khoang, mà với thực lực của anh ta hoàn toàn có thể nghiền nát tất cả võ sĩ trong phòng tập quyền anh này.
"Triệu Phong, anh không cần quá coi trọng phòng tập quyền anh này.
Đây bây giờ nơi này là chỗ dựa duy nhất của Vương Huy.
Hôm nay hơi ít người, ước chừng không có các võ sĩ chính quy cũng chưa tới.
Với ít binh tôm cua này, phòng tập đấm bốc này đã sớm thất bại rồi!”
Lý Mạc cười nói.
Sau khi xem xong hai trận đấu, Triệu Phong nhướng mày nói với Tiêu Đại Dũng: "Anh có muốn lên đó không?" Tiêu Đại Dũng mỉm cười, đứng dậy và nói: "Tôi đã sớm không thể ngồi yên được rồi, chắc là cần phải lên đó để hoạt động gân cốt một chút!”
Một lúc sau, ở giữa khán đài, đang nghỉ ngơi này, Tiêu Đại Dũng đã bước ra khỏi khán đài và di chuyển đến khu vực trọng tài cạnh lồng bát giác, sau khi nói vài lời với trọng tài, sắc mặt của ông ta đột ngột thay đổi.
"Cậu nhóc, đừng nói giỡn, cho dù hôm nay không phải là võ sĩ giỏi nhất của chúng tôi ra sân, nhưng đám người đó người bình thường cũng không thể đổi phó được đâu!”
"Tôi thấy anh vạn đúng là có đầy cơ bắp đấy, nhưng đánh quyền cũng không phải là cuộc chiến giành sức mạnh.
Mấy thứ thể hình gì đó xem chừng còn không dùng được!" Khán giả sẽ thách đấu với võ sĩ quyền anh, hay còn gọi là luân phiên chiến, nhưng tình huống kiểu này chưa bao giờ xảy ra trong phòng tập quyền anh dưới lòng đất.
Một số trọng tài nhìn Tiêu Đại Dũng với vẻ mặt khinh thường.
Lúc này, quản lý của phòng tập quyền anh đi tới, chính là cấp dưới vừa nãy cùng nói chuyện với Vương Huy!”
Khi biết Tiểu Đại Vũ chuẩn bị đăng ký lên đài thi đấu, người quản lý sững người một lúc rồi bật cười và nói: "Cậu nhóc à, nắm đấm không có mắt đâu, nếu cậu ở trên võ đài, sự sống và cái chết đều nằm ngoài tầm kiểm soát của chúng tôi!" “Được rồi, không thành vấn đề!”
Tiêu Đại Dũng nhẹ nhàng nói.
Người quản lý chế nhạo, sau đó quay sang một số nhân viên và nói: "Vì quý ông đây muốn trải nghiệm nó, hãy hãy sắp xếp để anh ta lên võ đài đi!" Mấy nhân viên công tác mỉm cười, nhưng ánh mắt của họ đầy vẻ khinh thường, họ chưa từng thấy kẻ nào lại tự chui đầu vào đường chết như thế này.
Sau khi Tiêu Đại Dũng bước lên võ đài.
Người dẫn chương trình nhấc micro và nói: "Tiếp theo, chúng tôi có một chương trình đặc biệt.
Hôm nay, chúng tôi có một khán giả ở đây muốn trải nghiệm cảm giác chiến đấu với các võ sĩ quyền anh, vì vậy vị khán giả dũng cảm này của chúng tôi sẽ là người chơi tiếp theo!" Trong nháy mắt, phòng tập quyền anh buồn tẻ lập tức nổi lên một trang tiếng hoan hô.
Trong tiếng nói của mọi người, Tiêu Đại Dũng bước vào lồng bát giác.