Ô ng ong! Chu Linh lập tức cảm thấy trong đầu là một trận ong ong.
Quả nhiên, mọi chuyện có liên quan đến Trần Phương.
"Tôi...
Anh đừng có gạt người.
Trần Phương chắc chắn không phải loại người như vậy.
Anh đừng có vụ khống anh ấy để chối bỏ lỗi của mình”
Lúc này Chu Linh vẫn không thể tin được, cho nên cô ấy nhìn về phía Triệu Phong và nói một cách.
Triệu Phong biết phản ứng này của Chu Linh là rất bình thường.
Một cô gái đơn thuần như vậy thì làm sao có thể biết được lòng người vẫn luôn rất hiểm ác.
Triệu Phong lấy điện thoại di động ra rồi mở đoạn video cuộc trò chuyện ở trong phòng ngày hôm đó của Vương Phong và Lý Đại Hải và đặt ở trước mặt Chu Linh.
"Lúc đầu tôi cũng không có ý định để cho cô xem đoạn video này, vì tôi sợ cô sẽ vì chuyện bạn trai cô làm tổn thương cô mà cảm thấy đau đớn hơn.
Nhưng bây giờ tôi cảm thấy nếu để cho một người trưởng thành biết chuyện này thì cũng không hẳn là một chuyện xấu.
Sau đó, tôi đã kịp thời đến để cứu cô, vì vậy cô không phải chịu bất kỳ tổn thương...
Triệu Phong nói.
Khi nhìn thấy đoạn video có cuộc nói chuyện ở trong phòng của Lý Đại Hải và Trần Phương, dù Chu Linh có đơn thuần thì cô ấy cũng biết chuyện này chắc chắn là do Trần Phương làm.
Trần Phương đã bán mình cho Lý Đại Hải để trả tiền! Lúc này Chu Linh đã không còn chút hy vọng nào, đến khóc mà cô ấy cũng không thể khóc được.
"Sao anh ta có thể tàn nhẫn đến như vậy được."
Chu Linh đau khổ nói.
"Cô cũng không cần phải cảm thấy quá đau lòng và khổ sở, cô có thể sớm nhận ra loại cặn bã này cũng coi như là một chuyện may mắn của cô.
Triệu Phong an ủi.
Chu Linh nhìn vào chiếc điện thoại di động rất lâu.
Cho đến khi điện thoại di động của Triệu Phong sắp hết pin, Chu Linh mới chậm rãi trả lại điện thoại cho Triệu Phong.
"Nhìn lâu như vậy, không cảm thấy rất ghê tởm sao?" Triệu Phong nhận lại điện thoại di động rồi thản nhiên nói.
Anh cứ nghĩ rằng Chu Linh sẽ khổ sở trong một thời gian dài, nhưng điều khiển Triệu Phong cảm thấy ngoài ý muốn chính là Chu Linh vậy mà lại nở một nụ cười một cách rất thản nhiên.
"Tôi muốn bản thân mình phải nhớ thật kỹ khuôn mặt của tên đàn ông cặn bã này cũng coi như là tôi đang tăng khả năng ghi nhớ cho sau này."
Chu Linh nói.
Nhìn thấy nụ cười dài của Chu Lô, Triệu Phong thở phào nhẹ nhõm.Xem ra Chu Linh mạnh mẽ hơn rất nhiều so với tưởng tượng của anh.
"Cảm ơn anh...
Hôm đó tôi còn tát anh một cái, anh có muốn trả lại không?" Chu Linh vừa cười vừa nói.
"Cô phải biết trong nhiều năm như vậy, cô chính là là người duy nhất tát tôi cho nên tôi không tức giận!" Triệu Phong cười nói.
Chu Linh cho rằng Triệu Phong đang ám chỉ cái gì với mình, đột nhiên sắc mặt đỏ lên.
"Anh...
Tôi...”
Chu Linh thẹn thùng không biết nên biểu cảm như thế nào.
Thấy Chu Linh như vậy, trong lòng Triệu Phong biết rằng Chu Linh đã hiểu lầm ý tứ của mình, cho nên anh vội vàng giải thích: "Cô đừng hiểu lầm, từ lần đầu tiên gặp cô tôi đã cảm thấy cô có một phong thái vô cùng hấp dẫn tôi, mà phong thái này cũng không phải là loại cảm giác giữa nam và nữ.
Nói cụ thể hơn thì tôi coi cô như em gái mình”
.
"Em gái sao?" Chu Linh nghi ngờ hỏi.
Triệu Phong mỉm cười gật đầu, chậm rãi nói: "Cô còn nhớ lần đầu tiên nhìn thấy cảnh tượng của cô, lúc đó tôi giống như nhìn thấy cảnh mà mình bị bắt nạt ở trường" Ngày hôm đó, Triệu Phong và Chu Linh đã nói chuyện rất nhiều, anh nói về khoảng thời gian mà mình phải trải qua cuộc khảo nghiệm của gia tộc.
Anh cũng nói đến chuyện mình đã bị mấy tên cặn bà và những người bạn cùng lớp bắt nạt như thế nào...
Đương nhiên Triệu Phong cũng không có nói ra thân phận thực sự của mình nói ra.
Cũng không phải là anh cố ý giấu diếm, mà là Triệu Phong biết được, nếu Chu Linh biết chuyện mình là cậu cả của Gia tộc Ngoan Nhận thì trong lòng cô ấy nhất định sẽ lại có chút mâu thuẫn với anh.
Triệu Phong có thể không để ý đến sự chênh lệch về thân phận, nhưng một cô gái mạnh mẽ như Chu Linh chắc chắn sẽ cảm thấy rất sợ hãi...
Nghe được câu chuyện của Triệu Phong, Chu Linh đột nhiên cảm nhận một loại cảm giác khó chịu không thể giải thích được, bởi vì loại cảm giác này chính là một sự đồng cảm.
"Anh bạn, em thật không thể tưởng tượng được trước đây anh đã phải chịu đựng nhiều đau khổ đến vậy.”
Chu Linh đau lòng nói.
Khi nghe Chu Linh gọi mình là anh trai, Triệu Phong không khỏi có chút kích động.
"Cho nên, sau này nếu em có gặp bất kỳ phiền toái gì thì có thể đến tìm người anh trai là tôi đây, đây chính là duyên phận" Triệu Phong cười nói.
Trước khi rời khỏi quán cà phê, Chu Linh nhất định phải chuyển chuyển lại cho Triệu Phong 500 nghìn tệ, hơn nữa cô ấy còn kiên trì viết một tờ giấy ghi nợ với số tiền là 500 nghìn tệ.
Cho dù Triệu Phong có cố chấp đến mức nào cũng chỉ có đành phải thỏa hiệp.
"Anh trai, tiền của anh cũng không phải là do gió thổi tới.
Trước đây anh còn phải chịu nhiều đau khổ như vậy, em nhất định sẽ trả lại cho anh số tiền này."
Chu Linh nói với Triệu Phong.
Trong lòng Triệu Phong cảm thấy có chút dở khóc dở cười.
Cho dù đã là anh em rồi nhưng cô gái nhỏ này vẫn tính toán rất rõ ràng.
"Được rồi, số tiền này anh cũng không cần phải sử dụng ngay.
Nhưng nếu mẹ của em vẫn không có đủ tiền thì em chỉ cần gọi điện cho anh.”
Triệu Phong nói.
"Vâng...
Số tiền này là đủ rồi.
Em cũng sẽ đi làm ngay lập tức, vì vậy chuyện này cũng không phải là một vấn đề gì lớn" Chu Linh gật đầu và nói.
Chiều hôm đó, Chu Linh đã trở lại bệnh viện với số tiền này.
Trong lúc đó, Triệu Phong cũng chuẩn bị đi đến Tập đoàn Phi Vũ.
Đúng lúc anh đang sắp đến Tập đoàn Phi Vũ, điện thoại của Triệu Phong lại vang lên.
Là Lý Mạc gọi tới.
"Sao, vết thương đã khỏi nhanh như vậy sao?" Triệu Phong nhận điện thoại, thuận miệng nói.
Lý Mạc ở đầu dây bên kia của điện thoại cũng cười cười: "Có mấy vết thương nhỏ, không chết được đâu.
Hôm qua, bởi vì quá muộn rồi nên tôi quên nói không nói với cậu chuyện hôm nay tôi muốn cậu đến gặp một người" "Ai vậy?" Triệu Phong hỏi.
"Một người bạn nhiều năm trước của tôi, khụ! Có lẽ bây giờ cũng không tính là bạn bè, nếu tôi đã muốn tái xuất giang hồ thì người này rất quan trọng."
Lý Mạc nói.
"Bạn của anh cũng không tính là người, để tôi đi gặp người này e rằng là không thích hợp cho lắm?" Triệu Phong cười khổ nói.
"Đi rồi cậu sẽ biết.
Không phải bây giờ tôi còn bị thương sao? Hơn nữa việc nói chuyện cũng sẽ tốn rất nhiều thời gian, chưa nói đến việc tôi phải một mình lái xe tới đó" Lý Mạc nói.
Sau khi nhận lời Lý Mạc, hai người lái xe đến một ngôi làng ở xung quanh Thành phố Giang Nam.
Sau khi vào làng, dưới sự hỏi thăm của Lý Mạc, chiếc xe dừng lại ở phía trước một cái sân khá cũ.
"Chính là chỗ này" Sau khi xuống xe, Lý Mạc nói.
Một ngôi nhà đổ nát vì đã nhiều năm không được tu sửa.
Nhìn dáng vẻ bên ngoài thì trông có vẻ nguy hiểm, cứ như thế nó có thể sụp đổ bất cứ lúc nào.
Cho dù là ở các vùng nông thôn thì hiện nay nhiều nơi cũng đã có nhiều ngôi nhà ống, những ngôi nhà nhìn có vẻ hơi nghèo khó.
"Tôi nói người bạn này của anh là ai mà ở cái thời đại này chỉ cần cố gắng lao động thêm một chút nữa là chắc chắn sẽ không phải sống ở một nơi như vậy rồi? Không phải anh dẫn tôi đến đây để thực hiện chương trình xóa đói giảm nghèo đấy chứ?" Triệu Phong trêu ghẹo.
Lý Mạc bị Triệu Phong nói như vậy nên cũng cảm thấy có chút ngượng ngùng, mặt anh ta chợt đen lại rồi nói: "Cậu cũng đừng có nói lung tung, một lúc nữa cậu sẽ biết thôi.”
Vì cái cánh cửa lung lay sắp đổ, trông giống như chỉ cần dùng sức một chút là sẽ bị đổ xuống, cho nên khi hai người gõ cửa cũng phải rất cẩn thận.
Hai người chỉ sợ nếu dùng sức quá mạnh thì sẽ đập vỡ cửa nhà người ta mất.
"Hôm nay, mấy người cũng đã tới đây ba lượt rồi, không thể để ngày mai hãy trở lại được sao?”
Trong nhà truyền ra giọng nói của một người đàn ông trung niên Ngay sau đó, có một người đàn ông trung niên mặt đầy râu ra mở cửa.
Người tên là Đại Dũng lúc này mới nhướng mí mắt lên nhìn Triệu Phong và Lý Mạc.
"Đại Dũng, đã lâu không gặp" Lý Mạc cười mở miệng chào hỏi.
"Có phải là anh không? Anh vậy mà còn chưa chết" Sau khi nhìn thấy Lý Mạc, sắc mặt của người đàn ông trung niên lập tức trầm xuống.
Hình như Lý Mạc cũng không thèm để ý đến sự thô lỗ của Đại Dũng, anh ta vẫn giữ một khuôn mặt tươi cười nói: "Đại Dũng, đây là người anh em Triệu Phong của tôi, anh xem chúng ta có thể vào trong rồi hãy nói chuyện, được hay không?”