Nghe thấy Triệu Phong muốn lấy 5 triệu tệ làm tiền lương, Chu Linh sợ tới mức không nói ra lời trong giây lát, sợ hãi nhìn chằm chằm vào Triệu Phong.
"Anh bị điên rồi sao? Dựa vào đầu mà lại cho sóng hàng số tiền này!" Nghe câu này, không đợi Chu Linh kịp phản ứng, Lý Lan đứng bên cạnh đã vô cùng kích động, kéo cánh tay Triệu Phong thêm một lần nữa.
.
Với loại đàn bà như Lý Lan, trong đầu cô ta đang nghĩ cái gì Triệu Phong đều hiểu rất rõ.
Trái một cái sóng hàng lại một cái sóng hàng, người có tính tình tốt ít khi nóng nảy như Triệu Phong cũng không chịu được mà cảm thấy chán ghét.
Lúc này, sắc mặt Triệu Phong trầm xuống, cau mày, cánh tay hơi dùng sức, đẩy Lý Lan đang dí vào trong ngực mình ra.
Lần này, Lý Lan cũng bị Triệu Phong đẩy lùi về phía sau hai bước, khoảng cách giữa hai người dân ra.
"Chuyện này liên quan gì đến cô? Cô có cút đi hay không, cô mà nói nữa có tin tôi cũng ném cô xuống biển không!" Triệu Phong vừa nói vừa vỗ vỗ lên cánh tay vừa bị Lý Lan chạm vào, còn nói gì nữa, hành động này khiến Lý Lan chịu biết bao nhục nhã.
Vừa rồi ở ngoài cửa "Biểu diễn" ném người vào trong biển, Lý Lan cũng nghe người ta nói rồi, chỉ có điều cô ta vẫn chỉ cho rằng đó là một "Tiết mục" mà thôi! "Anh!" Lý Lan thở hổn hển.
“Được rồi, Lý Lan, tôi dẫn anh ta đi thay quần áo trước đã!" Chu Linh đứng bên cạnh thấy Lý Lan bắt đầu có chút nóng nảy, vội vàng đi tới, sợ Lý Lan tức giận quá rồi làm ra chuyện quá đáng.
Bây giờ, dù Lý Lan có ngốc đến mấy cũng biết, gần như là cô ta không còn hy vọng gì có thể dính vào Triệu Phong, nhưng số tiền 5 triệu tệ này vẫn còn cơ hội để tranh thủ một chút.
Dù sao thì cả đời này Lý Lan cũng không thể kiếm nổi số tiền ấy.
Bây giờ, chỉ cần tiền vào trong tay Chu Linh, tuy không thể lấy ra tất cả 5 triệu tệ nhưng Lý Lan tin mình có thể khiến Chu Linh nhổ ra 2 3 triệu tệ gì đấy.
Lý Lan lập tức quay mặt đi, biểu cảm cũng nhanh chóng trở nên dịu dàng, ôn hòa.
Xem ra cô ta không hề đặt chuyện vừa bị Triệu Phong nhục nhã vào trong lòng, đã thế còn tỏ ra cực kỳ thân mật, vòng tay ôm một cánh tay của Chu Linh.
Người ngoài nhìn vào còn tưởng hai người thân nhau lắm bởi vì chỉ có bạn thân, chị em thân thiết mới có thể có những hành động thân mật như vậy.
"Chị Linh, vậy chị cứ đưa anh ta đi thay quần áo đi, số tiền này người ta cho chị thì chị cứ nhận lấy, đó cũng là tiền quần áo người ta cho em mà!”
Xưng hô với Chu Linh từ đồ hèn hạ rồi giờ lại chuyển sang gọi chị Linh thế này, chị Linh thế nọ, sự thay đổi đột ngột của Lý Lan khiến Chu Linh không kịp trở tay, ngớ ra một lúc vì xưng hô lạ lùng này.
"Lý Lan, số tiền này tôi...
Chúng ta không lấy được, sau khi thay quần áo tôi sẽ trả lại nó cho anh ta" Chu Linh nói.
Với Chu Linh mà nói, 5 triệu tệ là con số trên trời, nếu bảo không động lòng trước số tiền này thì cũng không phải, nói đúng hơn là không có thể không lung lay.
Nhưng trừ động lòng với số tiền đó ra, trong lòng Chu Linh vẫn còn có điểm mấu chốt.
Lý Lan không ngờ Chu Linh lại ngây thơ, thật thà như vậy, trong lòng không biết đã mắng Chu Linh mười mấy lần.
Nhưng Lý Lan lại không thể hiện sự khó chịu đó ra ngoài, nụ cười trên mặt cũng không tắt, ngượng ngùng nói: "Chị Linh, em thấy hay là chị cứ nghe em đi, đề nghị của em cũng khá ổn mà, hơn nữa, số tiền này cũng không phải đưa hết cho chị..."
"Bữa tiệc sắp bắt đầu, hay là cô đưa tôi đi thay quần áo trước đi!" Triệu Phong nhìn hành vi không biết xấu hổ của Lý Lan đã buồn nôn đến cực điểm, giờ đây, anh không muốn nhìn thấy người phụ nữ này thêm một giây một phút nào đó nữa.
Còn về số tiền 5 triệu tệ kia, Chu Linh lấy hay không, với Triệu Phong thì chuyện này cũng không quan trọng lắm.
"Được rồi."
Lúc này Chu Linh cũng rút cánh tay của Lý Lan đang dính trên người mình ra, định dẫn Triệu Phong đi thay quần áo trước, dù sao mình cũng vừa đồng ý với người ta rồi.
Lúc Chu Linh chuẩn bị dẫn Triệu Phong vào trong phòng thay đồ, Lý Lan đứng phía sau cũng rảo bước chạy tới, không vì điều gì khác, chỉ vì 5 triệu tệ trong tay Chu Linh.
"Đứng lại!" Bấy giờ, Triệu Phong đột nhiên quay người lại, lạnh lùng nói với người phụ nữ tên Lý Lan đang chạy theo phía sau: "Nếu cô dám bước thêm một bước nữa, tôi sẽ kêu người đuổi cô ra ngay lập tức!" Giọng nói của Triệu Phong không lớn cũng chẳng nhỏ nhưng vẫn hấp dẫn không ít ánh nhìn chăm chú của người trong bữa tiệc! Lý Lan bị nói như vậy, suýt chút nữa là không nhịn nổi nữa rồi, nụ cười mỉm trên mặt nhanh chóng trở nên cứng đờ.
"Tôi...
Tôi...
Không đi, tôi phải đi vệ sinh một lát.."
Lý Lan xấu hổ đến mức chỉ hận không tìm được một cái lỗ để bản thân chui vào, lớn như này, đây là lần đầu tiên cô ta bị một người đàn ông khiến mình nhục nhã trước mặt nhiều người như vậy.
Triệu Phong nói xong cũng không để ý tới cô ta nữa, đi đến phòng thay đồ dưới sự chỉ đường của Chu Linh...
"Đây, là chỗ này, bây giờ tôi sẽ chuyển lại tiền cho anh.."
Chu Linh nói xong, nhanh chóng lấy điện thoại di động ra chuẩn bị chuyển khoản.
"Điện thoại tôi để trong đống quần áo vừa rồi cơ, cho dù cô chuyển cho tôi thì tôi cũng không nhìn thấy! " Triệu Phong giang tay ra, vừa cười vừa nói.
Vừa nãy, lúc bồi bàn mang quần áo tới cho Triệu Phong, anh đã tiện tay đưa luôn quần áo của mình cho bồi bàn, mà điện thoại anh cũng để trong túi quần.
"Thế thì...
tôi chuyển trả trước mặt anh, anh có thể nhìn tôi chuyển lại."
Chu Linh nói xong có ý đưa màn hình điện thoại di động để ở nơi Triệu Phong có thể nhìn thấy, mở phần mềm ra chuẩn bị chuyển khoản.
Mà Triệu Phong lại làm như không thấy gì hết, nhanh chóng xoay người đi vào phòng thay đồ, vừa đi vừa khoát tay nói: "Đợi lát nữa đi, tôi đi thay bộ quần áo này ra trước đã, khi nào cầm di động rồi nói sau" Chu Linh thấy thế, muốn giải thích nhưng Triệu Phong đã đi vào, cũng chỉ đành ngồi đợi thật lâu, đợi Triệu Phong đi ra.
"Chu Linh, sao cô còn ở đây? Đội trưởng đi tìm cô nửa ngày rồi đấy!" Ngay lúc Triệu Phong đi vào phòng thay đồ, cô gái biểu diễn cùng Chu Linh,Liễu Ly Ly vội vội vàng vàng chạy đến trước mặt Chu Linh.
"Chẳng phải đội trưởng nói nửa tiếng sau mới tập hợp sao?" Chu Linh có chút nghi ngờ hỏi.
"Tiết mục của cô và Bình tạm thời có sửa đổi, cô nên tranh thủ đi qua đó đi, muộn hơn chút nữa chắc chắn đội trưởng sẽ tức giận rồi hủy bỏ tư cách biểu diễn của cô mất!" Liễu Ly Ly vừa giải thích, vừa lôi kéo Chu Linh đi ra ngoài.
"Chuyện này..."
Vẻ mặt Chu Linh khó xử, do dự không biết có nên rời đi hay không.
Nhưng nếu tiết mục biểu diễn của mình bị cắt mất thì mấy tháng này Chu Linh chịu đựng vất vả coi như đổ đi hết...
Nghĩ vậy, Chu Linh cầm một trang giấy và một cái bút ra, viết đơn giản mấy câu, đặt số điện thoại của mình trước cửa phòng thay đồ, đi theo Liễu Ly Ly tới phía sau cánh gà.
"Chị Ly, chị có biết tại sao lại phải sửa đổi tiết mục không? Chúng ta đang đi đâu vậy?" Đi được nửa đường, Chu Linh đột nhiên cảm giác được, đây đâu phải là đường tới phía sau cánh gà..
Mà trong lòng lại càng khó hiểu, mấy tháng diễn tập và tập luyện, sao có thể nói sửa là sửa được đâu? Liễu Ly Ly nghe vậy, khóe miệng khẽ lộ ra một nụ cười khó nhìn thấy, nói: "Bảo cô đi thì cô cứ đi đi, nói nhảm nhiều như vậy làm gì!".
Cứ như vậy, dù cho Chu Linh cảm thấy chuyện này có chút không đúng nhưng vẫn bị Liễu Ly Ly vừa kéo vừa túm lưng quần đi tới trước một chiếc cửa phòng chứa đồ nằm trong một góc trên du thuyền.
Ngắm nhìn bốn phía đều là một mảnh đen kịt.
"Chị Ly, chị dẫn em tới đây làm gì vậy?" Lúc này, trong mắt Chu Linh lộ ra sự sợ hãi và bất an, tuy ngày bình thường hay mấy cô gái kia bắt nạt thành thói quen nhưng đột nhiên bị đưa đến nơi kêu trời trời không biết kêu đất đất chẳng hay này, Chu Linh cảm thấy sợ hãi mà trước nay chưa từng có.