Người phụ nữ này biết tờ vé không phải là của mình, nhưng cô ta không dám tưởng tượng hậu quả của việc mình ở trên đất Giang Nam đi vu oan cho người khác.
"Thưa cô, cô có muốn tôi gọi cảnh sát bây giờ không?" Người bảo vệ ân cần hỏi.
Anh ta muốn thể hiện là một người nghiêm túc với công việc ở trước mặt mọi người, liên tục thúc giục, dáng vẻ tận tụy với công việc.
Nhưng người phụ nữ này ấp úng không nói lời nào, càng không bằng lòng lấy vé vào cửa ra.
"Người phụ nữ này làm sao vậy, chẳng lẽ vé vào cửa không phải là của cô ta sao?" "Đúng vậy, nếu là tên của cô ta, sao cô ta không lấy ra cho mọi người nhìn chứ?" Kèm theo đó là tiếng bàn tán, người phụ nữ nôn nóng, nảy sinh một kế hay.
Tiếp theo, khuôn mặt chứa đầy axit hyaluronic nở một nụ cười không tự nhiên.
Triệu Phong cau mày nhìn dáng vẻ của cô ta, buồn nôn một hồi, vẻ mặt cứng đờ khi cười của cô ta lúc tức giận thích hợp với vẻ mặt của cô ta nhất.
"Xem đủ chưa? Nếu xem đủ rồi thì đưa tờ vé cho tôi!" Triệu Phong nhíu mày nói.
"À...
Em trai nhỏ này, tờ vé của chị thì làm sao có thể đưa cho em trai chứ? Chỉ có điều em trai đã nghĩ như vậy thì được, chị có thể dẫn em vào cùng!" Người phụ nữ nói xong, đẩy tên trai bao bên cạnh mình ra, thân mật kéo cánh tay của Triệu Phong.
Hóa ra vé vào cửa này cho phép mỗi vị khách được phép dẫn theo một người đi theo, và hầu hết các vị khách đều dẫn theo bạn nhảy khác giới của mình vào.
Thuy động tác không biết giới hạn của người phụ nữ, Triệu Phong dở khóc dở cười.
Không đợi anh từ chối, người phụ nữ đã khoác tay anh.
Mặc dù khuôn mặt người phụ nữ này không đến nỗi, nhưng vẫn không thể nào làm giảm khẩu vị của Triệu Phong.
Anh chán ghét liếc người phụ nữ, cánh tay hơi dùng lực, một lúc sau người phụ nữ bị bắn ra giống như bị trúng phép thuật, bước chân loạng choạng suýt nữa nằm trên mặt đất.
Người bảo vệ kia thấy thế, cuống quít đỡ người phụ nữ, nhưng người phụ nữ đó không biết phân biệt nặng nhẹ.
"Bốp!" một tiếng.
Người phụ nữ hùng hổ tát nhân viên bảo vệ một cái.
"Anh chạm vào chỗ nào của tôi?" Cô ta hét ầm lên.
Sự thay đổi đột ngột như vậy, chọc cho xung quanh cười ồ.
Những người hóng hớt càng lúc càng nhiều, đa số mọi người để chỉ trỏ vào Triệu Phong và người phụ nữ, tạo thành một cảnh tượng tắc nghẽn.
Đội trưởng đội an ninh được đào tạo bài bản, từ xa thấy lối vào hội từ thiện hỗn loạn, là biết ngay có chuyện gì đó không ổn.
Anh ta nhanh chóng chen vào từ phía sau đám đồng, anh ta biết người phụ nữ này, cô ta tên là Bạch Lê Là một gái làng chơi có tiếng ở Giang Nam, có mối quan hệ không bình thường với ông chủ Hoàng, cho nên anh ta không khỏi lo lắng.
Anh ta từ từ lại gần, khom lưng trước người phụ nữ và hỏi: "Cô Bạch, ai mà khiến cô tức giận như thế?" Bạch Lê thấy một gương mặt quen thuộc thì rất đắc chí, hai tay cô ta khoanh tròn trước ngực, đứng thẳng thắt lưng.
Tay cô ta lắc tờ vé vào cửa và nói: "Mấy người ở đây nghi ngờ tôi không có vé vào, ngược lại tôi muốn hỏi một chút, giờ tự nhiên có một tên ngốc xuất hiện từ nơi nào nơi nào, dám đứng đây nói chuyện bậy bạ với tôi sao?" Bạch Lê liếc Triệu Phong một cái, còn chưa từng có người đàn ông nào dám từ chối cô ta, thằng nhóc này đúng là không biết tốt xấu.
"Ai nha, chỉ cần cô mà nói, bằng vào quan hệ giữa cô và ông chủ Hoàng, thì không cần vé vào cũng mời cô vào nha!" Đội trưởng đội an minh muốn kết thúc mọi chuyện càng nhanh càng tốt, cho nên có ý định buông thả, để cho Bạch Lê nhanh chóng qua đi, như vậy mọi người đang muốn hóng drama sẽ giải tán càng sớm.
"Nhìn vào phong thái nhà họ Hoàng, so với mấy tên không biết tốt xấu, quả thật là trên trời dưới đất!" Bạch Lễ trợn mắt nhìn Triệu Phong.
Cô ta dẫn theo tên trai bao vừa bị đẩy ra, vô cùng vênh váo đi lên con tàu! Vừa mới bước lên lối vào của con tàu, cô ta bị Triệu Phong gọi lại.
"Đứng lại, tôi để cho cô đi chưa?" Triệu Phong cười nhạt hỏi.
"Sao thế, em trai xấu xa, vừa rồi còn đối xử thô lỗ với chị như vậy, bây giờ hối hận rồi sao?" Bạch Lê quay đầu lại, say đắm nhìn Triệu Phong.
Nói thật, gương mặt đẹp trai của Triệu Phong, dáng người thon dài đó, còn có sức mạnh vừa đẩy cô ta ra...
So với cái người trắng nõn nữ tính ở bên cạnh thì mạnh mẽ hơn biết bao nhiêu lần! Bạch Lê đã lăn lộn nơi chốn nhục dục nhiều năm rồi, quan hệ nam nữ rất tùy ý, gặp được Triệu Phong, trong đầu của cô ta tưởng tượng ra rất nhiều thứ.
"Tôi quả thật có chút hối hận đấy!" Triệu Phong cười đùa nói.
"Thật sao, vậy bây giờ em qua đây, ôm và cầu xin chị, chị có thể nghĩ tới việc dẫn em lên tàu cùng chị!" Bạch Lê cho rằng Triệu Phong chịu thua, tự đắc nói.
Cô ta vừa dứt lời, Triệu Phong lập tức bước tới.
Trong nháy mắt, đám người vừa mới định giải tán kia, dừng lại ngày, bắt đầu nói chuyện rôm rả.
Tất cả mọi người đều muốn nhìn, quá trình Bạch Lê thu hoạch tiểu thịt tươi, khả năng kiểm soát đàn ông ngay tại chỗ.
Chỉ thấy Triệu Phong đi tới trước mặt Bạch Lê, củi đầu nhìn cô ta.
Bach Lê ngẩng mặt nhìn khuôn mặt đẹp trai của Triệu Phong, trong con người của anh, dường như có một luồng sáng thần bí sâu không thấy đáy, khiến cho một tay già đời như cô ta cũng khẩn trương đến độ quên cả cách hít thở.
Giữa tiếng hò reo và tiếng hoan hô, Triệu Phong từ từ kề gần, thật sự ôm lấy vòng eo nhỏ của Bạch Lê.
"Hú ú òa!" Đám đông lần lượt la hét, huýt sáo chói tai, trong lúc nhất thời, bầu không khí dưới tàu còn sôi sục hơn cả bầu không khí bên trong con tàu sang trọng đó! "Ứ ừ, ghét em quá đi à! Chị tha lỗi cho em đó, mau buông người ta ra nào."
Trong lòng Bạch Lê miễn bàn đang nở hoa bao nhiêu.
Vốn cô ta cũng chỉ có ý định làm nhục Triệu Phong, căn bản không nghĩ tới, vừa rồi Triệu Phong còn lạnh nhạt với cô, nhưng vì được lên tàu mà trở nên ngoan ngoãn nghe lời cô ta như vậy.
Được cánh tay vững chãi và mạnh mẽ của Triệu Phong ôm, Bạch Lệ cảm giác cơ thể mình mềm nhũn đi, cô ta hoàn toàn quên mất việc mình vừa mới vụ oan giá họa cho Triệu Phong tội ăn cắp vé.
Ngay khi đang đắm chìm trong mộng đẹp, cơ thể cô ta bỗng nhiên mất kiểm soát, bị Triệu Phong ném xuống nước.
"Aaa!" "Giết tôi đi!" "Ôi thánh thần thiên địa, mẹ ơi!" Trong vô vàn tiếng thốt lên ấy, Bạch Lê giống như một quả bóng bằng bột trắng như tuyết, vẽ một đường cong parabol hoàn hảo trên không trung.
"Tóm!" một tiếng, rơi vào trong biển.
Rất nhanh, chân tay Bạch Lệ ở trong nước đạp loạn xa, như miếng bánh trôi vừa thả vào trong nồi nước.
Lại nhìn Triệu Phong, tay anh cầm một tờ vé vào cửa, chính là tờ vé người bảo vệ đưa cho Bạch Lê! "Người đâu, có người quấy rối!" Hiện trường trở nên rối loạn.
Đội trưởng đội an ninh bực bội võ trán, muốn giải quyết càng sớm càng tốt, nhưng không ngờ anh ta vốn cho rằng mình rất khôn khéo lại biến mọi chuyện trở nên phức tạp hơn! May mắn thay, họ đã chuẩn bị một đội kế hoạch khẩn cấp trên biển từ rất lâu trước đó, chỉ để đề phòng ai đó vô tình rơi xuống nước.
Phải biết rằng người tới đây dự, hầu hết là những nhân vật tại to mặt lớn.
Chẳng ai nghĩ tới, tàu còn chưa rời bờ đã xảy ra chuyện.
Ngay khi lực lượng cứu hộ mặc áo phao nhảy xuống biển, mười mấy người cao to vạm vỡ đầy khí thể hung hăng lại gần Triệu Phong.
"Bắt cậu ta lại, chính là tên nhóc này gây rối!" Đội trưởng đội anh ninh hét lên, chỉ vào Triệu Phong.
Đúng lúc này, Triệu Phong cảm thấy bắp đùi của mình thắt lại, tên trai bao theo Bạch Lê rốt cuộc đã động thủ.
"Tôi bắt được cậu ta, mọi người mau tới đây trói tên nhóc này lại!"