Loại thứ tự là mạch ốc lậu.
Nhà cũ nát bị mưa dột thường nhỏ tí tách, cử một lát lại nhỏ thêm một giọt, vừa chậm vừa không có lực xung kích.
Mạch ốc lậu cũng giống như căn phòng cũ nát bị mưa dột, mạch đập chậm, không có lực, một lúc lâu mới nhảy lên một cái.
Loại mạch này thường thấy khi vị khí bị tuyệt.
Loại thứ năm là mạch tước trác.
Mạch ở dưới cơ thịt, sóng mạch như chim sẻ mổ thóc, lúc thì đập ba tới năm lần liên tục, lúc thì ngừng lại.
Mạch đập, dừng rất vô định.
Loại mạch tượng này là biểu hiện của tỳ khí bị tuyệt.
Loại thứ sáu là mạch giải tác.
Lúc mạch ở giữa các cơ, mạch đập lúc nhanh lúc chậm, lúc dày lúc thưa, tán loạn không theo trật tự.
Giống như đoạn dây thừng bị rồi.
Mạch tượng này là biểu hiện của thận khí bị suy kiệt.
Loại thứ bảy là mạch đạn thạch.
Mạch đập rất nặng nề, mạch tượng cứng, lốp đốp như búng tay.
Giống như mạch đang đập vào một tảng đá, không hề êm dịu.
Loại mạch tượng này cho thấy thận khí đã tuyệt.
Đó là bảy loại mạch chết.
Mạch của người phụ nữ này là mạch đạn thạch.
Trong lòng Triệu Phong hiểu rất rõ.
Đột nhiên, có người nhắc nhở người phụ nữ trẻ kia: "Đừng có tin lời nói của cậu ta.
Triệu Phong chỉ là một thằng nhóc trẻ tuổi, là sinh viên vừa mới tốt nghiệp đại học mà thôi.
Cậu ta không có kinh nghiệm chữa bệnh cứu người, chớ nói chi là chữa trị chứng bệnh nghiêm trọng”
“Đúng vậy, cô cứ hỏi thắng Giáo sư Quan Chi Danh ở trước mặt cô ấy.
Đây chính là Phó viện trưởng Viện y học đại học Nam Phong chúng ta đây.”
“Hoặc cô có thể hỏi Giáo sư Tào Côn cũng được.
Ông ấy chính là viện trưởng của chúng ta.”
“Nói chung lời nói của thằng nhóc này không đáng tin, nghe một chút thì được chứ đừng có tin mù quáng”
.
Một người là viện trưởng, một người là phó viện trưởng.
Bàn về độ đáng tin thì có vẻ Tào Côn và Quan Chi Danh đáng tin hơn Triệu Phong, đây là trạng thái bị nghiền ép.
Nhưng có một số việc không thể nhìn bề ngoài được.
Có những người nhìn ngoài mặt thì có vẻ là lớp người đi sau trẻ tuổi, nhưng thật ra lại là thần y đương thời.
Đối mặt với sự chất vấn này, Triệu Phong bật cười: “Không sao, cô có thể đi hỏi Giáo sư Tào Côn và Giáo sự Quan Chi Danh.
Nếu bọn họ có biện pháp chữa bệnh cho cô thì cô cứ chữa trị.
Bọn họ không chữa được thì tới tìm tôi.
Dù sao cuối cùng cô cũng sẽ tới tìm tôi thôi”
Ý của Triệu Phong rất rõ ràng, nói thế chẳng khác nào bảo bệnh của người phụ nữ này chỉ có anh mới chữa được.
Dù có tìm Tào Côn hay Quan Chi Danh, Tào Quan Nhị thì cũng bó tay mà thôi.
Cuối cùng cô ấy vẫn phải tới tìm Triệu Phong..
Người phụ nữ này cảm thấy rối rắm trong lòng, bị dọa sợ ngây người, nội tâm gần như suy sụp.
Cô ấy không hề xem thường Triệu Phong, bởi vì anh có thể phán đoán được cô bị ho khan từ mạch tượng của mình.
Chỉ bằng điểm ấy thôi, người phụ nữ trẻ này đã rất khâm phục Triệu Phong rồi.
.
Nhưng bản thân cô ấy có bệnh nặng, dù sao đây cũng chẳng phải trò đùa.
Đương nhiên, người phụ nữ trẻ này hy vọng các chuyên gia trong giới y học có thể giúp cô ấy.
Tào Côn và Quan Chi Danh vừa là giáo sư đại học vừa là người có kinh nghiệm y học lâm sàng nhiều năm.
Bọn họ khác với những giáo sư tốt nghiệp xong lại trường để giảng dạy.
Hai người họ có kinh nghiệm lâm sàng rất phong phú, không phải chỉ có lý luận suông.
“Cảm ơn ý tốt của các vị giáo sư, nhưng tôi muốn ba vị giáo sư này cùng hội chẩn”
Người phụ nữ trẻ tuổi lên tiếng.
Cô ấy không biết chức danh của Triệu Phong, nhưng ở đây đều là giáo sư, người phụ nữ này cho rằng anh cũng giống vậy.
Vì thế cô ấy gọi anh là giáo sư.
Hành động này khiến những người khác cảm thấy không thoải mái, có người thì thầm: “Thằng nhóc này mà là giáo sư à? Ngay cả giáo viên còn chẳng xứng ấy.”
"Sai rồi nha, thằng nhóc này nào phải giáo sư gì!”
“Nói thật, cậu ta thật sự chẳng xứng được gọi là giáo sư”
Lúc này, Quan Chi Danh nói với người phụ nữ: “Xin cô chờ một lát, chúng tôi phải hoàn thành cuộc thi này đã”
Những lời này vừa ra khỏi miệng đã bị Triệu Phong cắt ngang: “Vớ vẩn! Đã chữa trị được thì không nên kéo dài thời gian.
Rốt cuộc cuộc thi đấu này quan trọng, hay cứu người quan trọng hơn?”
Câu chất vấn này của anh khiến Quan Chi Danh ái khẩu không trả lời được.
Đây cũng là lề lối.
Cách nhìn của Triệu Phong và ông ta khác nhau nên tầm nhìn cũng không giống nhau.
Không thể không nói, cầu chất vấn này của anh khiến Tào Côn cảm thấy ngạc nhiên, thậm chí có chút xấu hổ.
“Đúng vậy, cứu sống người là quan trọng nhất, cuộc thi vốn chẳng thể so sánh với việc cứu người được”
Tào Côn hơi nhướng mày, sau đó nhìn về phía Quan Chi Danh.
Ông ta lập tức sửa lời nói: “Cứu người quan trọng hơn, cuộc thi tạm thời dừng lại, cứu người trước đi.”
Thực ra không cần thi thêm, lúc Triệu Phong bắt mạch cho người phụ nữ này đã lộ rõ tất cả.
Ý thuật của anh vượt xa những giáo sư già kia, vốn chẳng cần tiếp tục thi đấu bắt mạch.
“Việc này không nên chậm trễ, hai vị hãy lập tức đưa ra một phương án trị liệu đi”
Triệu Phong liên tục thúc giục Tào Côn và Quan Chi Danh.
Anh đã nghĩ ra phương pháp chữa trị, đó là dùng Vô Cực Thần Châm để chữa bệnh cho người phụ nữ này.
Ở phương diện chữa bệnh cứu người này, Triệu Phong không muốn khách khí.
Bây giờ, anh, Tào Côn và Quan Chi Danh đều là thầy thuốc cứu người, không phân biệt cao thấp, giàu nghèo.
Triệu Phong không muốn Lãng Phí quá nhiều thời gian, anh biết rõ Tào Côn và Quan Chi Danh nhất định không thể đưa ra bất cứ phương án chữa bệnh nào.