Giấc Mơ Tỷ Phú

Chương 538



"Tôi..."

Nhìn thấy vẻ mặt thản nhiên của Triệu Phong, giọng điệu của anh cũng không có sơ hở, khiến suy nghĩ trong lòng của Lý Thư Yểu lại càng ngổn ngang.

Chỉ bằng một cú điện thoại mà anh đã có thể khiến nhà họ Liễu mất đi cơ hội trở thành đại lý phân phối của công ty Lương Dược, làm được việc này thì bản lĩnh phải lớn đến cỡ nào? Trừ phi Triệu Phong có quen biết với bên công ty Lương Dược thì mới có thể làm được chuyện này, hơn nữa kiểu quan hệ này chắc chắn còn vô cùng thân thiết.

Lúc Triệu Phong nhìn thấy vẻ mặt đầy nghi ngờ của cô ta thì khẽ lắc đầu, sau đó cười nhạt nhẽo rồi không nói gì nữa.

Sau đó, Triệu Phong lái xe đi tới Ngôn Hòa Đường.

Bố của Lý Thư Yểu đang điều trị ở Ngôn Hòa Đường.

Ngôn Hòa Đường là một bệnh viện Đông y lâu đời Giang Nam.

Mặc dù nơi này không thuộc một trong bốn bệnh viện Đông y lâu đời lớn nhất, nhưng cũng chỉ xếp dưới bốn bệnh viện lớn nhất đó mà thôi.

Bác của Lý Thư Yểu là Lý Liên Hoa có thể coi là người quen của Ngôn Hòa Đường.

Lý Liên Hoa quen phó viện trưởng của Ngân Hòa Đường là Qúy Liên Giang.

Qúy Liên Giang đã từng là bác sĩ chữa bệnh của Lý Liên Hoa.

Qúy Liên Giang là bác sĩ giỏi thứ hai ở Ngôn Hòa Đường, cũng có địa vị nhất định trong giới Đông y.

"Trước mặt là đến rồi, rẽ trái, căn nhà thứ nhất chính là Ngôn Hòa Đường".

Lý Thư Uyển ngồi ở ghế phó lái nói với Triệu Phong.

Triệu Phong nhẹ nhàng đánh tay lái sau đó sinh ra Ỗmột nghi vấn.

"Sao bác của cô lại không đưa bố cô đến bốn bệnh viện Đông y lớn nhất? Mặc dù chất lượng Ngôn Hòa Đường rất tốt nhưng chung quy vẫn không sánh bằng bốn bệnh viện kia được" Triệu Phong hỏi.

"Bác tôi có người quen ở Ngôn Hòa Đường.

Ở bốn bệnh viện lớn kia rất khó mời chuyên gia, bắt buộc phải có tay trong ở đấy, còn nếu không thì chỉ có thể chờ đợi thôi, nhưng bệnh tình của bố tôi làm sao có thể chậm trễ kéo dài được."

Liễu Thư Uyển giải thích.

"Lẽ nào thấy chết phải cứu không phải là trách nhiệm của bệnh viện sao? Chữa bệnh cứu người không phải là mệnh lệnh mà ông trời giao cho bác sĩ hay sao? Nhớ lại lúc trước Liên Tâm..."

Bỗng nhiên Triệu Phong nhớ tới Liên Tâm Đường, suýt nữa thì anh đã để lộ bí mật này rồi.

Liên Tâm Đường của Thần Y Môn, chính là tấm gương của giới Đông y.

Liên Tâm Đường trị bệnh cứu người, chỉ sẽ thu mỗi người một đồng tiền tượng trưng, coi như là tiền thù lao.

Ngay từ lúc bắt đầu thành lập, Liên Tâm đường đã đặt ra quy tắc này.

Hơn nữa, Liên Tâm Đường chưa bao giờ phân biệt đối xử với bệnh nhân, tất cả đều đối xử bình đẳng như nhau.

Bất kể là nhà giàu hay người dân bình thường, là người thành phố hay nông thôn, chỉ cần là người bệnh thì trong mắt Liên Tâm Đường đều bình đẳng như nhau.

"Liên Tâm gì vậy?" Lý Thư Yểu sinh nghi.

"À, không có gì.

Tôi chỉ cảm thấy, một bệnh viện Đông y lâu đời ở Giang Nam, đáng lẽ phải lấy chữa bệnh cứu người, tiếp nối đạo đức ngành y làm kim chỉ nam, ngoài chữa bệnh cứu người thì không gì quan trọng hơn.

Triệu Phong nói.

"Tôi có thể hiểu tại sao anh lại kinh ngạc như vậy.

Thực ra lúc tôi đưa bố tôi đi hỏi thì thực sự là như vậy.

Thực ra nguyên nhân chủ yếu không phải là nằm bệnh viện, mà là nằm ở một vài bác sĩ chuyên gia.

Vì năng lực trình độ chữa bệnh của họ rất giỏi, tạo được tiếng vang lớn nên rất tự cao tự đại, nếu như không có chút quan hệ nào thì rất khó để hẹn được" Lý Thư Yểu giải thích.

"Một vài người tự xưng là chuyên gia rất tự cao tự đại mà lại không có đạo đức nghề nghiệp.

Trong lòng Triệu Phong có một tia không vui.

Anh không nghĩ tới một số bác sĩ ở Giang Nam lại kiêu ngạo đến thế, không có quan hệ thì không chữa bệnh, điều này là đi ngược lại với đạo đức ngành y.

Lẽ nào thực sự phải ép Liên Tâm Đường quay lại giới đông y sao? Năm năm trước, Liên Tâm Đường của Thần Y Môn đã tuyên bố đóng cửa.

Bởi vì người kế nhiệm lúc đó có chuyện riêng quan trọng, nên Liên Tâm Đường phải tạm thời rút lui khỏi giới Đông y.

Giờ phút này, nhiệt huyết trong lòng Triệu Phong lại một lần nữa dấy lên.

Anh vốn là người đứng đầu Liên Tâm Đường, nhìn thấy quy củ trong nghề nghiệp của mình càng ngày càng sa đọa khiến anh không thể nào bình tĩnh nổi.

Xe rẽ trái, sau đó dùng trước mặt một tòa nhà nhỏ ba tầng.

Nơi này chắc là Ngôn Hòa Đường rồi.

Triệu Phong phục hồi lại tinh thần.

Không lâu nữa thôi, Liên Tâm Đường của Thần Y Môn sẽ lại quay trở lại giới Đông y.

Xe dừng lại, Triệu Phong và Lý Thư Yểu xuống xe rồi đi vào trong Ngôn Hòa Đường.

Vừa vào tới cửa mùi thuốc đã xộc vào mũi.

Sau khi đi vòng vo thì cuối cùng hai người cũng tới phòng của bố Lý Thư Yểu, Triệu Phong cùng bước vào với Lý Thư Yểu.

Trong phòng bệnh, ngoài bố của Lý Thư Yểu còn có hai người mặc quần áo đen canh chừng, đây đều là bảo vệ riêng của nhà họ Cát.



Quả nhiên là nhà họ Cát phải nhân viên đặc biệt tới trông coi, mục đích là để canh chừng bố của Lý Thư Yểu.

Người nhà họ Cát và Lý Liên Hoa muốn dùng chuyện này để kìm chân Lý Thư Yểu, ép Lý Thư Yểu kết hôn.

Triệu Phong nhìn hai tên bảo vệ mặc đồ đen kia, cả người anh đằng đằng sát khí khiến đối phương cảm thấy nồng nặc mùi vị chết chóc, sợ run lên.

"Các người muốn làm gì?" Một trong hai tên bảo vệ lên tiếng hỏi Triệu Phong.

Hai người bọn họ còn chưa biết tin Lý Liên Hoa đã xảy ra chuyện.

"Chỗ này không còn chuyện của các người nữa, mau lui ra ngoài!" Triệu Phong lạnh lùng ra lệnh.

"Anh! Anh là ai? Chúng tôi chỉ nghe theo mệnh lệnh của chủ nhân nhà họ Cát!" Tên bảo vệ kia nói.

Bich! Triệu Phong nên nắm đấm về phía tên bảo vệ kia.

Ngay sau đó, đối phương lập tức bay ra ngoài.

Bich! Lại một đấm người.

Tên bảo vệ còn lại cũng bị Triệu Phong đấm cho bay ra.

Triệu Phong xử lý xong hai tên bảo vệ thì đi tới trước giường của bố Lý Thư Yểu.

Hiện tại, sắc mặt của bố Lý Thư Yểu vô cùng kém.

Không nói đến sắc mặt tái nhợt kia của ông, hốc mắt lõm sâu xuống, cả người gầy yếu chỉ còn da bọc xương.

Nhìn là biết bệnh tình của ông đã vào giai đoạn cuối.

"Chú còn nhớ con không?" Lúc ở Vân Thành, Triệu Phong đã từng gặp bố của Lý Thư Yểu.

"Nhớ, tôi còn nhớ cậu.

Cậu là Tiểu Phong, là bạn trai của Thư Yểu" Bố của Lý Thư Yểu vừa nhìn thấy Triệu Phong đã nhận ra ngay.

Ỗ Lúc trước, Triệu Phong giả vờ là bạn trai của Lý Thư Yểu, khiến bố của Lý Thư Yểu rất hài lòng.

Bố Lý Thư Yểu chấp thuận chuyện con gái mình và Triệu Phong, ông thực sự nghĩ rằng Triệu Phong là bạn trai của con gái mình.

"Chú, con và Thư Yểu đến đón chú xuất viện."

Sau đó, Lý Thư Yểu cũng đi tới trước mặt bố mình, giải thích: "Bố, chúng ta không ở nơi này điều trị nữa.

Ngôn Hòa Đường vốn không chữa trị tốt cho bố, sau này Triệu Phong sẽ chữa trị cho bố".

"Tiểu...

Tiểu Phong?" Hơi thở của bố Lý Thư Yểu suy yếu, trên mặt lộ ra biểu cảm nghi hoặc.

"Đúng rồi bố, xin bố tin con, để cho Triệu Phong chữa trị cho bố.

Anh ấy chắc chắn sẽ có cách chữa khỏi bệnh cho bố.

Nếu như bố tiếp tục ở Ngôn Hòa Đường thì chỉ càng làm chậm trễ thời gian quý giá, thậm chí bây giờ họ đã bỏ lỡ thời điểm chữa trị thích hợp nhất của bố rồi" Lý Thư Yểu đau lòng khuyên nhủ.

Lý Thư Yểu gần như đã tin tưởng tuyệt đối vào năng lực chữa bệnh của Triệu Phong.

Cô có thể đảm bảo chắc chắn chuyện này, lại càng có thể chứng minh điều đó.

"Được rồi" Mặc dù bố của Lý Thư Yểu không biết chuyện gì xảy ra, nhưng ông ấy biết con gái sẽ không hại mình, yếu ớt gật đầu.

Triệu Phong mở miệng hỏi: "Thư Yểu, tôi bảo cô cắt nhân sâm núi lâu năm thành phiến rồi nấu cho chú uống, cô đã cho chú uống chưa?" "Uống được một lần vào tối hôm qua."

Lý Thư Yểu trả lời.

"Được rồi, bệnh này vẫn còn có cách chữa.

Tuy nhân sâm núi lâu năm không thể chữa được tất cả mọi bệnh, nhưng lại có thể bổ sung năng lượng, mặc dù thời điểm chữa bệnh thích hợp nhất đã không còn nữa, nhưng nhân sâm núi lâu năm này có thể giúp chủ kéo dài thời gian sống, có thể chống đỡ được mấy ngày.

Đối với tôi thì chỉ cần một ngày là đủ" Triệu Phong giải thích ngắn gọn.

Nhân sâm núi ba trăm năm có thể duy trì sự sống của bệnh nhân giai đoạn cuối.

Đương nhiên cái gọi là duy trì sự sống này không phải là kéo dài tuổi thọ hay là tăng tuổi thọ, mà là cho bệnh nhân thêm một hơi thở, để bệnh nhân có thể sống thêm ba đến năm ngày.

Triệu Phong chỉ cần một ngày là đủ để làm chuyện này.

Đảm bảo chỉ cần một ngày là có thể chữa khỏi cho căn bệnh ác tính của bố Lý Thư Yểu.

Lúc bố Lý Thư Yểu nghe thấy Triệu Phong nói chỉ cần một ngày là có thể chữa khỏi bệnh cho ông ấy, ông ấy khẽ lắc đầu, dùng hết sức nói: "Chủ không điều trị đầu, bệnh này không thể chữa được nữa.

Trong lúc gần đất xa trời này, nguyện vọng lớn nhất của chú là có thể chứng kiến cháu và Thư Yểu bước vào lễ đường thành hôn.

Đây chính là nguyện vọng cuối cùng của chú" Đối với căn bệnh của mình, bố Lý Thư Yểu đã rơi vào tuyệt vọng.

Ngay cả phó viện trưởng Ngôn Hòa Đường là Qúy Liên Giang cũng không thể chữa khỏi thì ông ấy đã không còn một chút hy vọng nào nữa.

Trước khi ra đi, ông ấy chỉ muốn hoàn thành một ước nguyện.

Ông ấy cảm thấy mình nợ con gái quá nhiều.

Có thể tận mắt chứng kiến con gái mình có một bến đỗ hạnh phúc chính là ước nguyện lớn nhất của ông.

"Chú, chú đừng lo lắng.

Con và Thư Yểu nhất định sẽ kết hôn, bệnh của chú cũng sẽ chữa khỏi.

Chúng ta mau đi làm thủ tục xuất viện thôi" Vào lúc này, Triệu Phong chỉ có thể nói dối, đây cũng là lời nói dối mang mục đích tốt.



Ánh mắt Lý Thư Yểu nhìn Triệu Phong như thiêu đốt, ngực cô rạo rực, trong lòng tràn đầy cảm kích.

Qủa nhiên chiêu này có tác dụng.

Lúc bố của Lý Thư Yểu nghe thấy chính miệng Triệu Phong nói sẽ kết hôn với con gái mình, ông lập tức nở nụ cười rất vui vẻ.

"Được được, kết hôn là tốt, tôi đang chờ ngày này đây.

Chúng ta xuất viện, bây giờ xuất viện luôn" Lúc ba người đi làm thủ tục ra viện lại nghe Ngôn Hòa Đường thông báo là không thể xuất viện! Phó viện trưởng Ngôn Hòa Đường là Qúy Liên Giang là bác sĩ điều trị của bố Lý Thư Yểu đã lấy lý do để từ chối thẳng chuyện này.

"Qúa trình điều trị của bệnh nhân chia làm nhiều giai đoạn, đột nhiên các người lại tới đón ông ấy xuất viện, thể thì toàn bộ quá trình chữa bệnh trước đó khác nào đổ sông đổ bể.

Các người làm thế là đang hại ông ấy!" Thậm chí ngay cả những lời này mà Qúy Liên Giang cũng nói được, thật không biết xấu hổ! Để bệnh nhân ở Ngôn Hòa Đường của các người nhiều ngày như vậy rồi, các người vẫn không có bất cứ biện pháp nào, bây giờ vẫn còn mặt mũi để nói những lời này.

"Chắc ông là Qúy Liên Giang nhỉ?" Triệu Phong ra mặt chào hỏi Qủy Liên Giang.

"Không sai, là tôi.

Sao? Cậu có quan hệ gì với bệnh nhân? Người nhà à? Tại sao trước đây tôi chưa từng thấy mặt cậu?" Qúy Liên Giang vẫn chưa biết bạn của ông ta là Lý Liên Hoa đã xảy ra chuyện.

Trước đây, Lý Liên Hoa từng nhờ ông ta nhất định phải trông chừng bố của Lý Thư Yểu, nếu Lý Liên Hoa chưa cho phép thì nhất định không được để ông ấy xuất viện.

"Ông không cần quan tâm tôi là ai, bệnh nhân phải xuất viện ngay bây giờ!" Triệu Phong không muốn nhiều lời với Qúy Liên Giang, một câu thôi, cuối cùng ông ta có cho hay không.

Nếu ông ta cho xuất viện thì cứ theo trình tự làm thủ tục xuất viện như bình thường.

Còn nếu ông ta không cho, thì họ cứ thế mà đi thôi, xem ai cản được.

"Không được! Các người là con cái mà không hiếu thảo với cha mẹ.

Bệnh tình của bố mình đã trở nên như thế rồi mà các người vẫn nhẫn tâm để ông ấy xuất viện như thế sao?" Qúy Liên Giang nói.

"Trình độ chữa bệnh của ông có hạn, bệnh nhân nằm ở đây bằng đấy ngày trời rồi, không những không thuyên giảm mà ngược lại còn để lỡ mất thời điểm chữa bệnh thích hợp nhất.

Nếu chúng tôi không đưa bệnh nhân xuất viện, lẽ nào còn phải nằm đây chờ chết sao?" Triệu Phong vặn lại.

"Làm sao có chuyện đó.

Bệnh tình của bệnh nhân do tôi điều trị đã có chuyển biến rõ rệt.

Cậu không phải người trong ngành y đừng có mà nói láo.

Tôi phải làm rõ chuyện này, nếu không sẽ hủy hoại danh tiếng của tôi."

Qúy Liên Giang nhướn mày cả giận nói.

"Ha ha, ông còn mặt mũi mà nói chuyện này cơ đấy! Nếu là tôi thì tôi nhất định sẽ không mặt dày như thể đâu."

Triệu Phong cười lạnh lẽo.

"Cậu có ý gì? Cười cái gì!" Qúy Liên Giang khó chịu nói.

"Ông luồng miệng nói người bệnh do ông chữa, bệnh tình đã có chuyển biến tốt, vậy tại sao ban nãy tôi bắt mạch cho ông ấy lại thấy bệnh tình càng ngày càng trở nên nghiêm trọng.

Ông vốn là một bác sĩ, hơn nữa còn là phó viện trưởng Ngôn Hòa Đường thì ông phải có trách nhiệm với lời nói của mình" Triệu Phong nghiêm túc nói.

Qúy Liên Giang cho rằng Triệu Phong là người ngoài ngành y nên không biết gì, nào ngờ lần này lại xảy ra ngoài dự đoán khiến ông ta luống cuống.

Triệu Phong chính là huyền thoại trong giới Đông, là người kế nhiệm hiện tại của Liên Tâm Đường của Thần Y Môn.

Qúy Liên Giang lừa được kẻ khác chứ muốn lừa Triệu Phong thì khác nào múa rừu qua mắt thợ.

"Bắt mạch? Cậu còn có thể bắt mạch? Nhóc con, cậu khoác lác hơi quá rồi đấy!" Mặt Qúy Liên Giang lộ ra vẻ khó chịu mà mỉa mai Triệu Phong.

"Chẳng lẽ ở độ tuổi của tôi không thể biết bắt mạch?" Triệu Phong biết ngay những kẻ tự cao tự đại tự xưng là chuyên gia y học sẽ coi thường người trẻ.

Trong ngành y, tuổi tác chính là một khía cạnh dễ khiến người ta nghi ngờ năng lực của mình.

Có điều mọi chuyện đều có ngoại lệ, anh được nữ thần y số một của Hoa Hạ là Triệu Linh Khu dạy cho, đường nhiên người bình thường không thể nào sánh được.

"Đương nhiên không phải không thể, chỉ là cậu bắt mạch không chính xác mà thôi.

Giai đoạn nhập môn học Đông y hao tốn công sức và thời gian hơn Tây Y rất nhiều, muốn trở thành một bác sĩ Đông y chính thức thì ít nhất cũng phải ba mươi tuổi.

Tôi thấy cậu chưa đến hai hại hai ba, chắc vẫn còn trong quá trình thực tập nhỉ? "Cơ sở lý luận Đông y", "Đông y chuẩn đoán học", "Thuốc bắc học", với cả "Đơn thuốc học", cậu đã học xong mấy thứ này chưa? Đọc có hiếu không? Đã năm trong lòng bàn tay chưa?" Qúy Liên Giang khoe khoang trình độ, nói liền một mạch nhằm chèn ép Triệu Phong..

Triệu Phong thực sự thấy buồn cười.

Anh không muốn trả trở những câu hỏi chất vấn này của Qúy Liên Giang, chỉ nói đúng một câu.

"Nội dung trong "Đơn thuốc học" có hơn mười trang đều do tôi viết ra, nên ông không có tư cách chất vấn tôi!" Triệu Phong lạnh lùng nói.

Vừa nghe câu này, Qúy Liên Hoa lại càng nổi cáu.

"Đúng là nói khoác mà không biết ngượng! Ban biên tập "Phương thuốc học" lại đi mời cậu sao viết sách sao? Còn không tự nhìn lại trong gương xem mình là cái hạng gì".

Lúc này Triệu Phong bước ra ngoài rồi nhanh chóng tiến tới trước mặt Qúy Liên Giang, lạnh lùng uy hiếp: "Hôm nay, tôi nhất định phải mang bệnh nhân đi, không ai cản được!" “Tôi không cho phép!" Qúy Liên Giang đáp lại, nói xong lấy điện thoại định gọi cho Lý Liên Hoa.

"Ông đang chờ tin tức của Lý Liên Hoa đúng không? Để tôi cho ông hay, bây giờ Lý Liên Hoa đang được xe cấp cứu chở tới bệnh viện, bà ta không bắt máy đầu"Triệu Phong cười lạnh lẽo.

"Đừng hòng lừa tôi!" Qúy Liên Giang không tin, tiếp tục ẩn số.

Thế mà lại không có ai bắt máy.

Đột nhiên sắc mặt Qúy Liên Giang thay đổi.

"Cậu đã làm cái gì với bà ta?".

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv