“Tôi không cam tâm! Không cam tâm! Tôi muốn đứng dậy! Giúp tôi đứng lên!”
Hoàng Thanh Sơn nằm trên mặt đất, rống lên một tiếng.
Ông ta không cam tâm bị hạ gục như vậy, nhìn thấy khuôn mặt của Điền Văn Minh, ông ta thật sự muốn đứng lên xé nát miệng người này.
Những năm gần đây, phái nhà họ Hoàng đều bị đàn áp bởi phái nhà họ Điền. Mà Hoàng Thanh Sơn cũng muốn trở mình và đã chuẩn bị rất kỹ cho việc này.
Cuộc họp giám định hôm nay là một cơ hội lớn, vì lý do này mà Hoàng Thanh Sơn quyết tâm giành chiến thắng, chỉ được thành công, không được thất bại. Vì một khi thất bại thì trong tương lai sẽ không còn cơ hội nào nữa.
Tuy nhiên, ông ta không bao giờ ngờ rằng mình thậm chí ngay cả Điền Văn Triết ông ta cũng đều không có cơ hội đầu lại.
Thực lực của phái nhà họ Điền khiến ông ta có chút khiếp sợ. Đúng vậy, ông ta là lão đại của nhà họ Hoàng nhưng cũng phải sợ hãi.
Ông cả nhà họ Điền vẫn chưa xuất hiện trên sân khẩu, chỉ cần ông hai nhà họ Điền đã một mình vật anh ta xuống đất rồi, cuối cùng anh ta cũng nhận ra chênh lệch giữa hai phái lớn.
Tất cả các bộ sưu tập ngọc bích của Hồng Thụy Phúc cũng đã được Thẩm định, và bây giờ chỉ còn lại thư họa.
Tề Hoá Vân đang ở nhà lại gọi điện thoại cho Điền Văn Triết.
“Chỉ còn loại cuối cùng của bộ sưu tập vẫn chưa được xác định. Cho đến nay, Hồng Thụy Phúc vẫn chưa phát hiện ra một hàng giả nào. Cái tôi cần là đồ giả, đồ giả ông hiểu không?!”
Chu Chỉ Bang chỉ có thể đạt được mục đích của ông ta chỉ khi hàng giả được tìm thấy trong cửa hàng đồ cổ Hồng Thụy Phúc. Tề Hoá Vân đưa viên Dạ Minh Châu của người cá cho Điền Văn Triết, bút tích này lớn nhưng rất khó để làm được, cho dù chỉ là đồ giả.
"Ông Tề Hoá Vân, mọi chuyện đều nằm trong kế hoạch của tôi, xin ông cứ yên tâm” Điền Văn Triết hoa dịu.
“Yên tâm? Đây là lần Thẩm định cuối cùng rồi. Một thứ đồ giả các người cũng không tìm ra, để tôi xem hôm nay tập đoàn Phi Vũ sẽ làm gì!” Giọng nói lạnh lùng và u ám của Chu Chỉ Bang truyền ra từ điện thoại.
"Ông Tề Hoá Vân, cái tôi đang chờ chính là phiên cuối cùng này. Trước phiên đấu đầu tiên, em ba của tôi đã thất bại và suýt chút nữa đã bị Triệu Phong vạch trần trước mặt công chúng chuyện phái nhà họ Điền bị thu mua, vì vậy chúng tôi chỉ có thể đặt cược
mọi thứ ở lượt cuối cùng, hơn nữa cách này chỉ có thể sử dụng một lần, nếu dùng quá nhiều sẽ bị nghi ngờ” Điền Văn Triết nói.
“Cũng có lý. Nếu như dùng một biện pháp quá nhiều lần, nhất định sẽ sinh nghi” Chu Chỉ Bang ở nhà gật gật đầu.
Ván cuối cùng sẽ do đích thân tôi xuất trận. Bất kể Triệu Phong có tham gia hay không, tôi cũng sẽ hoàn thành nhiệm vụ mà ông Tề Hoá Vân giao cho”.
Điền Văn Triết đảm bảo cuối cùng rằng phiến đấu cuối cùng này chỉ có thể thành công chứ không thể thất bại.
“Tôi chờ tin vui của ông!” Tề Hoá Vân nói xong liền cúp máy.
Chuyện đến mức này, ông ta cũng không còn lựa chọn nào khác ngoài đánh một canh bạc.
Chỉ là ông ta không ngờ kế hoạch này lại khó thực hiện như vậy. Triệu Phong đột nhiên ra tay giữa chừng làm ông ta rất đau đầu.
Lúc này cuộc họp Thẩm định đang diễn ra.
Điền Văn Triết đột nhiên nói với em hại Điền Văn Minh: “Em hai, cậu lui ra đi, để tôi!”.
Điền Văn Minh hơi ngạc nhiên với quyết định này của anh cả, ông ta cảm thấy chỉ cần mình chưa thua thì anh cả không cần phải xuất hiện trên sân khấu.
"Anh cả, anh định ra thật à?” Điền Văn Minh hỏi.
“Đúng vậy, chỉ có anh ra sân thì mới có thể nắm chắc phần thắng” Vẻ mặt Điền Văn Triết nghiêm trọng.
Điền Văn Minh cau mày, chưa bao giờ anh ta thấy anh cả của mình nghiêm túc như vậy, có thể biết là đối phương là một đối thủ khó chơi, nhưng đổi phương rõ ràng chỉ là một thanh niên ngoài hai mươi tuổi, tại sao anh cả lại phải cẩn thận như vậy?!
Tuy nhiên, vì anh cả đã đưa ra quyết định nên Điền Văn Minh không còn cách nào khác là phải từ bó.
“Các vị, để tôi làm nốt phần Thẩm định còn lại của bộ sưu tập thư họa. Trận doanh Phái nhà họ Hoàng đã không có ai rồi, ông Tống đã gác kiếm giang hồ rồi nên chỉ còn lại Triệu Phong. Tôi sẽ để Triệu Phong tự có quyền lựa chọn, muốn rút lui hay ra sân cùng tôi thì tự tính toán!”.
Vừa dứt lời, Điền Văn Triết liền bước ra, toàn thân bốc lên, trên người mang theo một chiếc vòng cổ uy nghiêm.
Khi mọi người nghe thấy điều này, họ đều tập trung vào Điền Văn Triết. “Ông cả nhà họ Điền lên sân rồi!”
“Ông cả nhà họ Điền cuối cùng cũng lên bục giám định rồi!” “Triệu Phong gặp rắc rối rồi!”
“Chỉ cần là ông cả nhà họ Điền ra tay thì từ trước đến nay chưa từng thua”
"Ông cả nhà họ Điền chưa bao giờ thất bại trong trận chiến nào”
Với màn ra mắt độc đoán của Điền Văn Triết, khán giả cảm thấy rằng Triệu Phong chắc chắn sẽ thua cuộc.
Ngay cả những người ủng hộ Triệu Phong cũng cảm thấy, cuộc đấu tay đôi giữa hai người về Thẩm định thư họa này, Triệu Phong thắng ít thua nhiều rồi.
“Triệu Phong, không muốn lên sân thì rút lui đi” “Triệu Phong, cậu thua cũng không thành vấn đề, chúng ta cũng sẽ luôn ủng hộ anh”
“Thưa ông cả nhà họ Điền cũng không phải điều đáng xấu hổ gì, anh chỉ cần bình tĩnh là được rồi”.
“Triệu Phong à, cậu vẫn còn trẻ, tương lại còn rất nhiều cơ hội, dù gì cậu cũng đừng để mất lý trí.”
Triệu Phong đã dựa vào sức mạnh và cá tính của bản thân để thu hút một làn sóng hâm mộ. Nghe được những lời động viên của những người ủng hộ này, trái tim Triệu Phong ấm áp lên.
Nhưng đối với Triệu Phong mà nói, anh nhất định không thể thua!
Việc này có liên quan đến danh tiếng của Hồng Thụy Phúc và tập đoàn Phi Vũ, anh phải ra tay để đánh bại Điền Văn Triết.
Nếu để Điền Văn Triết thắng thì quyền chủ đạo sẽ nằm trong tay Điền Văn Triết, lúc đó chỉ cần Điền Văn Triết giở một trò nhỏ thì e rằng trắng cũng sẽ thành đen.
Hiện tại buổi Thẩm định vẫn còn hồi hộp.
Đó là Điền Văn Triết đã cho Triệu Phong cơ hội để Triệu Phong tự lựa chọn, thừa nhận thất bại hay thi đấu đều do Triệu Phong tự mình quyết định.
Người xem đều cho rằng Triệu Phong rất có thể sẽ bỏ cuộc, dù sao đối phương cũng là một người am hiểu trong giới đồ cổ của Vân Thành, còn người đứng đầu phải Điền là một nhân vật rất khó đối phó.
Hơn nữa, cuộc họp Thẩm định này không liên quan lắm đến Triệu Phong, không cần phải xáo trộn dòng nước đục được.
Thật sự không liên quan lắm sao?
Trên thực tế, nhiều người không biết rằng cuộc họp Thẩm định hôm nay có liên quan đến danh tiếng của tập đoàn Phi Vũ và đánh giá của gia tộc Triệu Phong.
Mối quan hệ không quá lớn, thậm chí còn quan trọng hơn Điền Văn Triết nghĩ.
Những gì Triệu Phong đang gánh vác hoàn toàn không đơn giản như người ngoài nhìn thấy.
“Tôi lên!”
Triệu Phong tuyên bố đến hội Thẩm định và tất cả mọi người đang có mặt tại đó.
Lang nhân công tử, trước giờ đều không phải bình hoa. Dù điều kiện gia đình rất tốt nhưng những thứ mà Triệu Phong đang gánh vác lại ngoài sức tưởng tượng.
Sau khi Triệu Phong thông báo quyết định này thì lập tức gây náo động cả hiện trường.
“Hả? Không phải chứ! Triệu Phong đang lấy trứng chọi đá rồi!”
“Lấy trứng chọi đá cũng là nói quá rồi, nhưng Triệu Phong không có cơ hội chiến thắng Ông cả nhà họ Điền đâu”
“Không biết Triệu Phong nghĩ như thế nào mà có dũng cảm giao đấu với Ông cả nhà họ Điền”
“Nhưng mà cũng không sao. Thua thì thua thôi, rèn luyện bản thân cũng được”.
“Ai nói không sao, anh còn chưa thấy những người đó còn hộc cả máu sao?”
Lúc này, Hoàng Thanh Sơn, người đang ngồi trên ghế thái sư, nghiêm khắc cảnh cáo Triệu Phong: “Cậu nhóc, cậu hoàn toàn không phải là đối thủ của anh ta. Đừng có nổi máu anh hùng mà bị bại trận như tôi!”
Nỗi sợ hãi của Hoàng Thanh Sơn đối với phái nhà họ Điền đã ăn sâu vào xương của anh ta.
“Anh là anh, còn tôi là tôi, không nên so sánh khập khiễng như vậy? Triệu Phong mỉa mai.
“Đừng nên vô ơn như vậy, ngay cả tôi cũng đã trở nên như thế này, cậu chỉ càng thêm nghiêm trọng hơn thôi, cậu phải hiểu rằng đối thủ là Ông cả nhà họ Điền!” Hoàng Thanh Sơn nghiến răng nghiến lợi nói.
“Tôi vừa nói rồi, giữa chúng ta không nên so sánh khập khiễng như vậy. Cảnh giới của tôi vượt xa anh!”
Ngay lúc này Triệu Phong cho anh ta thấy tràn đầy tinh thần chiến đấu.
Vòng quay đồ cổ, cuộc đọ sức đỉnh cao, lập tức bắt đầu!