Lý Hàn Lâm nghe thấy vậy thì nở một nụ cười đầy khinh thường.
"Tôi không có thời gian để pha trò với cậu ở đây, cậu chủ nhà họ Tạ ở thủ đô sắp tới rồi, thức thời thì đi nhanh đi!"
Âm! Tiếng kinh ngạc cảm thán vang lên khắp nơi. "Trời ạ! Ta thị ở thủ đô!".
"Nhà họ Tạ ở thủ đô, nền móng vững chắc, tài chính hưng thịnh, là dòng họ lớn nổi danh ở thủ đô!"
"Cậu chủ nhà họ Tạ sẽ tới tham dự buổi họp thường niên của nhà họ Lý, nhà họ Lý sắp cất cánh bay lên rồi!"
"Bất cứ ai ở đây mà gặp cậu chủ nhà họ Tạ thì cũng đều sẽ trở nên lu mờ!".
"Có vẻ nhà họ Lý thật sự sắp bay lên rồi, có nhà họ Tạ ở thủ đô làm chỗ dựa thì cái danh dòng họ hàng đầu cũng ở trong tầm tay!"
Trong mắt nhân dân cả nước, sự tồn tại của Tạ thị thủ đô là không thể với tới.
Đó là vì tài chính của nhà họ Tạ cực kỳ hùng hậu, có thể dùng một câu để hình dung: Ngọc trai như đất, vàng như sắt, bạch ngọc làm ngựa lấy vàng yên.
Có thể chiếm một vị trí ở một nơi rộng lớn như thủ đô thì cũng có thể tưởng tượng được mức độ giàu có của nhà họ Tạ.
Ngoài ra, nhà họ Tạ còn có gốc rễ sâu, được truyền thừa từ lâu đời, sức lực còn mạnh hơn cả tiền tài.
Lý Hàn Lâm nghe thấy mọi người đang kinh ngạc thảo luận thì đắc ý trong lòng.
Ông ta cố ý nói cho người khác biệt quan hệ của nhà họ Lý và nhà họ Tạ ở thủ đô không tệ, mấy người cứ ước ao đi, sợ hãi đi, rồi nhà họ Lý sẽ được xếp vào nhóm các gia tộc hạng nhất ở tỉnh thành thôi.
Mà lúc này, vẻ gian xảo hiện lên trong đôi mắt của Vương Tử Văn. Nếu như nhà họ Lý có quyền có thế thì anh ta cũng sẽ được nhờ. Bây giờ mọi việc đã Xong xuôi chỉ cần chờ có cơ hội nữa thôi. 1 tỷ nhân dân tệ tiền vốn vừa đến thì sẽ lập tức dâng sính lễ lên.
Trên trận đấu danh lợi này, mỗi người đều có mục đích riêng muốn đạt được, đều có kế hoạch của riêng mình, cuối cùng liệu ai là người sẽ giành thắng lợi?
"Triệu Phong! Chắc giờ cậu cũng đã hiểu rồi, nơi này không thích hợp với cậu, nói thật, hôm nay cậu không nên xuất hiện ở buổi họp thường niên của nhà họ Lý chúng tôi, các vị ở đây ngoại trừ cậu ra thì có ai không phải là người thuộc tầng lớp thượng lưu? Ít nhất cũng phải là ông chủ của cậu, cậu cứ chờ đợi như thế này cậu không cảm thấy rất xấu hổ à?"
Lý Hàn Lâm muốn làm Triệu Phong xấu hổ mà rời đi.
Nhưng ông ta lại không biết sắp có đại họa giáng xuống đầu nhà họ Lý và nhà họ Vương!
"Ở đây có rượu vang Lafite để uống, có hoa quả để ăn, tôi xấu hổ gì chứ!
Triệu Phong cầm một quả anh đào lên bỏ vào miệng, thả lỏng ngồi tại chỗ.
Lý Hàn Lâm thấy dáng vẻ cà lơ phất phơ của Triệu Phong thì trong nháy mắt nổi cơn giận dữ, nếu không đuổi Triệu Phong đi trước khi cậu Tạ tới thì chỉ sợ sẽ xảy ra sự cố gì đó!
Lý Hàn Lâm lập tức nhìn cháu gái Lý Thư Yểu, đi tới khẽ nói: "Thư Yểu, chắc chắn thằng nhóc này vẫn còn nhớ nhung con, nghe lời con, con mau đi bảo nó rời đi đi, đừng làm ảnh hưởng đến kế hoạch của nhà họ Lý chúng ta" "Ông nội, con."
Lý Thư Yểu cảm thấy hơi khó xử, trước đó nhà họ Lý hủy bỏ hôn ước là đã thất đức lắm rồi, cô ta thật sự không muốn làm chuyện gì quá đáng nữa, đã hủy bỏ hôn ước lại còn đòi đuổi người ta đi, đây không phải là phong thái của một quân tử.
"Thư Yểu! Con đi nhanh đi, nói thật với con, việc lần này có liên quan đến kế hoạch lâu dài của gia tộc chúng ta, ông đã đánh cược toàn bộ tài sản vào một hạng mục quan trọng, có được hay không đều phụ thuộc vào một cái gật đầu của cậu chủ nhà họ Tạ, nếu như thành công thì nhà họ Lý sẽ có hi vọng bước vào nhóm gia tộc hạng nhất, giờ ông lo Triệu Phong sẽ làm hỏng việc, giờ con phải lấy đại cục làm trọng!"
Thảo nào Lý Hàn Lâm lại gấp gáp muốn đuổi Triệu Phong đi, thì ra là do đã đánh cược toàn bộ tài sản.
"Ông nội, rốt cuộc đấy là hạng mục gì vậy ạ? Hạng mục đó đáng để đánh cược toàn bộ tài sản ạ? Lý Thư Yểu lo lắng.
"Con cái của nhà họ Lý chúng ta như rồng như phượng, sao có thể chấp nhận vĩnh viễn chỉ trông coi cái gia tộc hạng hai này mà không có chí tiến thủ được chứ, ông đã ở ẩn nhiều năm chỉ vì một ngày này thôi, đây là một cơ hội hiếm có khó tìm, Thư Yểu con nghe lời ông, đuổi Triệu Phong ra đi!"
Dã tâm của Lý Hàn Lâm rất lớn, từ đầu đến cuối vẫn luôn muốn trèo lên vị trí gia tộc hạng nhất, thậm chí còn lấy toàn bộ tài sản ra để đánh cược mà không tiếc gì, có thể thấy ông ta cực kỳ khao khát được bước vào gia tộc hạng nhất.
Được Lý Hàn Lâm khuyên bảo, cuối cùng Lý Thư Yểu cũng khẽ gật đầu, bởi vì liên quan đến sự hưng thịnh của gia tộc nên Lý Thư Yểu cũng không dám từ chối.
Thể là, Lý Thư Yểu tâm tình phức tạp đi tới chỗ Triệu Phong.
Đã hủy bỏ hôn ước thì làm gì còn mặt mũi nào mà yêu cầu Triệu Phong làm gì nữa, nội tâm của Lý Thư Yểu rất rầu rĩ.
Nhưng cô ta vẫn mở miệng. "Triệu Phong, anh đi đi, như vậy thì đều tốt với anh và chúng tôi." Dường như Lý Thư Yểu cố nói từng chữ một, cô ta thấy rất khó xử.
"Nhà họ Lý các cô mời tôi tới đây, giờ còn chưa tan tiệc mà sao tôi lại phải rời đi?" Triệu Phong hỏi lại.
"Nghe lời tôi đi được không? Xin anh hãy tin tưởng tôi, anh mà cứ tiếp tục ở lại đây thì cũng chỉ tự rước lấy nhục mà thôi, tại sao anh không rời khỏi đây, như thể anh sẽ tránh được rất nhiều phiền phức." Lý Thư Yểu khuyên.
"Tại sao tôi phải nghe lời cô? Cô là gì của tôi?" Triệu Phong lạnh lùng trả lời.
"Tôi biết anh rất hận tôi, nhưng tôi với anh lại không có duyên phận, sao lại không thể thoải mái với nhau? Anh phải biết là tôi với anh không thuộc cùng một thế giới"
Lý Thư Yểu nhíu mày, vẻ mặt nghiêm túc, cô ta muốn dùng lời khuyên của mình để đánh thức Triệu Phong.
Nhưng cô ta lại đang tự cho là mình đúng, vốn dĩ Triệu Phong không đi là vì còn có sổ sách cần phải tính toán, chứ cũng chẳng phải vì cô ta.
Cho dù là Mộc Hồng Diệp hay là Lâm Nhược Nhược thì cũng đều ưu tú hơn cô ta, nếu như đang ở thời cổ đại thì Lý Thư Yểu cũng chỉ có thể làm thị thiếp.
Lý Thư Yểu cô mà cũng đòi bảo Triệu Phong treo cổ trên cây à? Mơ mộng hão huyền!
"Ha ha, đúng là cô với tôi không cùng một thế giới, tôi cũng chưa bao giờ để ý tới cô, bởi vì một người đàn bà ngu xuẩn thì sẽ không vượng phu" Triệu Phong cười khẩy.
Thấy phản ứng của Triệu Phong, Lý Thư Yểu nghĩ là anh đang cố để giữ lòng tự tôn của mình, mà không biết rằng giờ Triệu Phong chỉ đơn giản là đang nói sự thật.
"Chỉ cần anh đồng ý sẽ rời đi ngay bây giờ thì tôi chắc chắn sẽ đảm bảo nửa đời sau anh không cần lo nghĩ tới chuyện áo cơm, kể cả anh muốn ra nước ngoài thì tôi cũng có thể sắp xếp" Lý Thư Yểu nói.
"Cô ngây thơ tới mức buồn cười luôn đấy, nhà họ Lý mấy người cùng lắm thì cũng chỉ là một gia tộc hạng hai thôi, mới có 1 tỷ nhân dân tệ thôi mà đã ỷ lại thế rồi, không phóng khoáng, tôi cần mấy người đảm bảo cho chuyện cơm áo gạo tiền của tôi à?"
Triệu Phong không muốn tranh cãi với Lý Thư Yểu, anh thưởng thức một ngụm Lafite.
Lý Thư Yểu thấy không thể thuyết phục được anh nên đành phải dừng lại.
Nhưng Lý Hàn Lâm thì rất sốt ruột.
Triệu Phong mà không đi thì anh chính là một quả bom hẹn giờ!
"Triệu Phong, rốt cuộc cậu có đi hay không? Nếu cậu làm hỏng kế hoạch của nhà họ Lý chúng tôi thì tôi sẽ khiến cả nhà cậu tan nát!" Lý Hàn Lâm đi đến trước mặt Triệu Phong, định dùng gậy chống để đánh Triệu Phong.
Ông ta còn chưa kịp làm gì thì chợt có một đoàn người đi vào căn phòng.
Lý Hàn Lâm thấy thế thì tim chợt đập loạn, vô cùng kích động.
Người dẫn đầu đoàn người trước mặt này là một người đàn ông trẻ tuổi hiên ngang, anh ta chắp hai tay sau lưng, ngẩng cao đầu bước đi.
Sau lưng người đàn ông đó là một đoàn người rất mạnh mẽ!
Bọn họ bước đi rất đều nhau, vẻ mặt lạnh lùng, nghiêm túc trang trọng, vừa nhìn đã biết là được huấn luyện rất nghiêm túc!
Tất cả mọi người bị chiến trận này làm chấn động.
Đã từng thấy người đi cùng với vệ sĩ nhưng chưa thấy ai mang theo nhiều người như vậy, mà mấy người này trông cũng không giống vệ sĩ mà giống chiến sĩ đang mặc quân phục hơn, bởi vì cái phong thải kiên cường chính trực này rất khó bắt chước.
Lý Hàn Lâm vội vã hấp tấp đi ra đón, cười rất vui
Vẻ.
"Kính cẩn nghênh đón cậu Tạ tới, Kính cẩn nghênh đón cậu Tạ tới!".
Sắc mặt Tạ Lâm Vũ lạnh lùng, không trả lời mà nhìn lướt qua những người xung quanh.
"Toàn là mấy người phàm phu tục tử, không đáng để tôi phải xuất hiện!”
Tạ Lâm Vũ nghĩ là chuyện này Lý Hàn Lâm làm không tốt, vốn dĩ Lý Hàn Lâm đã hứa là sẽ không mời quá nhiều người, bởi vì những cậu ấm nhà quyền thế
thủ đô ở như Tạ Lâm Vũ không muốn lộ diện trước quá nhiều người.
Đột nhiên!
Mắt Tạ Lâm Vũ sáng lên, ánh mắt sáng rực nhìn Triệu Phong đang ngồi trong đám người.
Lý Hàn Lâm nhạy cảm nhận ra có gì đó khác thường, dứt khoát nói: "Cậu Tạ, người này làm vướng mắt ngài ạ? Không dám dối ngài, đầu óc của người này hơi có vấn đề nên chạy tới đây ăn nhờ ở đậu, ngài không cần để ý tới cái thằng tâm thần đấy đâu, dù cho nó có nói gì cũng không cần tin đâu ạ"
Lý Hàn Lâm nhanh trí nói dối Triệu Phong là một thằng ngu, như vậy thì có bôi bùn đất vào đũng quần, không phải phân thì cũng là phân.
Nhưng ánh mắt của Tạ Lâm Vũ lại trở nên lạnh lẽo, nói: "Nói xằng bậy! Anh ấy là anh em tốt của tôi!"