"Lưới trời tuy thưa nhưng khó lọt, hiểu ý cháu chứ?" Triệu Phong vừa đi vừa nói.
Nếu như mặt đối mặt nói chuyện, anh nhất định sẽ cho Tống Trí Viễn thế nào là tự mình nhận ra.
"Triệu, có vẻ cháu lầm, chúng ta không phải làm Chương trình"
Tống Trí Viễn mơ hồ, thật sự không hiểu ý tứ lời nói với quảng cáo có liên quan gì với nhau.
"Khẩu vị của ông, thật đặc biệt" Triệu Phong cười một cái nói.
Tống Trí Viễn gẩy cái kính lão, cau mày nghiêm túc suy nghĩ, sau đó như hiểu như không nói, "Mail gửi không được?"
"Đúng vậy, mail không gửi được" Triệu Phong gật đầu một cái.
Đột nhiên Tống Trí Viễn hiểu ra, "Có thể! Triệu Phong không thích đi đường bình thường, cái quảng cáo này cứ theo vậy mà làm"
Tống Trí Viễn phát hiện điểm này rất mới mẻ độc nhất vô nhị, rất thần bí, có thể nói là phi thường!
"Đúng rồi, tối nay có một bữa rượu, hẹn chủ tịch tập đoàn Phi Vũ, cháu đi uống rượu với người ta" Tống Trí Viễn đột nhiên nhớ ra bữa cơm tối nay.
"Hử? Cháu đâu có đồng ý?" Triệu Phong nghi ngờ, anh không có biết đến chuyện đó.
"Triệu Phong, cháu đang nói gì vậy? Cháu phải đồng ý, chớ có xem thường việc cùng uống rượu, nó giúp được nhiều việc lắm đấy."
Tống Trí Viễn không hiểu ý Triệu Phong, cho là anh không muốn đi uống rượu.
"Haha, không có gì, cháu đi là được. Triệu Phong cười lúng túng.
Nói chuyện với Tống Trí Viễn xong, Triệu Phong lập tức gọi cho Lương Trí nghĩa bảo anh ta thay anh đi bồi rượu.
Nửa tháng tới cũng là lúc tập đoàn Tống thị hợp tác, nhưng Triệu Phong không thể ra mặt, anh chuẩn bị kế hoạch cho Lương Trí Nghĩa ra mặt thay, cũng chuẩn bị xong tất cả các trường hợp.
Về tuổi tác thì Lương Trí Nghĩa rất phù hợp, hơn nữa anh ta cũng là người tận tâm với tập đoàn Phi Vũ, không có gì để bàn cãi nữa, anh ta là người thích hợp nhất.
Phân phó xong cho Lương Trí Nghĩa, Triệu Phong đi vào Tổng bộ của siêu thị Đại Hoa.
Với vào cửa, Tô Bằng đã đứng ở cửa lớn nghênh đón.
Tô Bằng biết vị chủ tịch này thích uống trà đã cố ý chuẩn bị loại trà Minh Tiền Long Tỉnh.
Cùng lúc đó, tại Vân Nam, thư phòng trong biệt thự nhà họ Lý.
Lý Hàn Lâm cau mày, ngón tay vuốt ve ly trà, mặt nghiêm túc lẩm bẩm.
"Vương Thanh Minh này rốt cuộc tính toán cái gì, hôm qua tại lễ mừng thọ tôi đã nói rất rõ ràng, để nhà họ Vương đưa một khoản bồi thường, sau đó lập tức cho hai đứa kết hôn, ông ta còn ra vẻ không có, ít nữa cùng nhà họ Lý tôi hợp tác còn không sợ tiền không lấy được sao?"
Chuyện này với dự đoán của Lý Hàn Lâm hoàn toàn không giống nhau, anh ta cho rằng nhà họ Vương sẽ chủ động thay nhà họ Lý trả tiền bồi thường, nhưng nhà họ Vương lại chọn cách im lặng.
Tình huống bây giờ, Lý Hàn Lâm tiến không được mà lùi cũng không xong.
"Nếu nhà họ Vương không nóng vậy nhà họ Lý ta cũng không cần phải gấp, nếu để Vương Thanh Minh thấy ta nóng lòng muốn đưa cháu gái xuất giá như thế, Triệu Phong kia cũng không từ hôn ngay, ta cũng muốn nhìn con cáo già Vương Thanh Minh kia phản ứng gì!"
Lý Hàn Lâm quyết định tạm thời không từ hôn với Triệu Phong, ông ta muốn dùng chuyện này chiếm thể chủ động, chèn ép nhà họ Vương, để nhà họ Vương phải cuống lên trước.
Nếu chỉ là 1 tỷ tệ thì Lý Hàn Lâm có thể đưa được nhưng đây là thanh toán một lần, ông ta chỉ có thể lấy vốn lưu động trả nhưng lấy một cục sẽ ảnh hưởng đến hoạt động công ty.
Lý Hàn Lâm keo kiệt, suy nghĩ cũng bủn xỉn như tính ông ta.
Thật ra thì Vương Thanh Minh không thể trả giúp Lý Hàn Lâm, cháu trai ông ta là Vương Tử Văn vì kí hiệp nghị đánh cược, cam kết doanh thu cùng lãi của công ty Phong Đầu đạt dự liệu, đã mang một món nợ đến 2,5 tỷ tệ.
Mà sau lưng Vương Tử Văn là công ty Phong Đầu, là công ty đầu tư mới nổi danh, ngay cả nhà họ Vương cũng không dám động tới.
Trước mắt, Vương Tử Văn đối mặt với tình huống vô cùng tệ hại, đây cũng là do anh ta không kịp chờ cùng Lý Thư Yểu kết hôn là chủ yếu.
Nhưng sự tồn tại của Triệu Phong, giống như một đống đá cản đường.
Vương Tử Văn muốn nhanh chóng trả nợ để sớm cùng Lý Thư Yểu kết hôn, nhưng bây giờ lại gánh cả một khoản tiền bồi thường mới lấy được sự tín nhiệm của nhà họ Lý, nên trong lòng rất rối.
Vương Tử Văn vô cùng căm giận Triệu Phong, anh ta cho là do Triệu Phong nên nhà họ Lý mới không cho anh ta cưới cháu gái họ, nếu như cưới Lý Thư Yểu rồi thì nhà họ Lý nhất định giúp anh ta trả nợ.
Trong vòng một tháng nếu anh ta không trả hết 2,5 tỷ tệ, danh tiếng mất hết, thân bại danh liệt.
Anh ta sinh ra là người hoàn mỹ, thế mà cũng bị người ngáng chân. Triệu Phong đáng chết, đây là kết quả anh ta mong muốn nhất.
Lúc này, chuyện Triệu Phong ở tiệc mừng thọ bị nhà họ Lý từ hôn đã truyền đến tai người nhà họ Tống
Trong thời điểm này, Tống Tốn không đoán ra ra được tình huống.
Vốn dĩ ông ta vừa lôi kéo quan hệ được với chủ tịch tập đoàn Phi Vũ, tâm trạng cực tốt, nhưng nghe chuyện ở tiệc mừng thọ Lý Hàn Lâm liền xa sầm, không thoải mái.
"Ba, nhà họ Lý đây là không nể mặt chúng ta? Từ có điểm nào thua kém Lý Thư Yểu? Dựa vào cái gì mà phải để Từ chịu thiệt thòi?".
Ban đầu Tống Tốn cũng miễn cưỡng chấp nhận Triệu Phong, nhưng bây giờ ông ta đã hối hận.
"Ba cũng không nghĩ nhà họ Lý sẽ làm như vậy, nhưng Lý Hàn Lâm có mắt không nhìn, từ hôn Triệu Phong tổn thất thể nào ông ta chịu, ngược lại nhà họ Tống ta càng giảm bớt trở ngại".
Tống Trí Viễn với Tống Tốn không hợp ý nhau, ông ta cảm thấy nhà họ Lý từ hôn là chuyện vô cùng tốt.
"Vương Tử Văn so với Triệu Phong ưu tú hơn nhiều, Ban đầu nếu như chúng ta ra tay sớm một chút thì Vương Tử Văn đã là con rể chúng ta." Tống Tốn không cam lòng, con gái bảo bối đáng có được đối tượng môn đăng hộ đối.
"Sau này đừng nói mấy lời như vậy, tình hình Từ, người làm ba như người còn không rõ, Triệu Phong là sự lựa chọn tốt nhất, chẳng lẽ ngươi muốn con gái bảo bối nối gót theo mẹ nó sao?" Tống Trí Viễn vỗ bàn tức giận nói.
"Hừ!" Tống Tốn cau mày không biết nghĩa mà thở dài, "Bị nhà họ Lý từ hôn thì có gì tốt chứ, ngoài trừ hiểu chút y học còn có gì nữa, đáng tiếc cho con gái bảo bối"
Lúc này, Tống Nghiễn và Tống Từ vừa đi tới. Tống Trí Viễn và Tống Tốn thu lại cảm xúc vừa rồi.
"Ông nội, ván rượu bao giờ bắt đầu, con không đợi kịp"Tống Nghiễn nóng nảy, có chút việc cũng không làm tốt được.
"Con gấp cái gì, chủ tịch tập đoàn Phi Vũ vừa mới đáp ứng" Tống Trí Viễn tức giận liếc xéo anh ta.
"Được rồi, Phi Vũ cũng làm cho quá, lâu như vậy mới chịu đáp ứng gặp mặt, ha ha, tối nay con phải gọi Triệu Phong trước mặt mọi người một tiếng em rể."
Tống Nghiễn cười đắc ý.
Anh ta còn nhớ như in ván cược, lần trước phải vứt bỏ mặt mũi, lần này anh ta nhất định phải lấy đủ.
"Anh ta là em rể của con, gọi em rể là đúng rồi!" Tống Trí Viễn híp mắt nhìn.
"Ông nội, con đã tìm cho e đối tượng phù hợp, từng là bạn thân, cái thằng Triệu Phong kia miễn cưỡng cho anh ta ở lại làm tài xế nhà họ Tống, để anh ta ngày ngày đều phải chống mắt tức giận nhìn em gái thành một đôi với người bạn thân kia".
Trong lòng Tống Tốn có dự tính, mọi người nhất định sẽ ưng cái người bạn của Tống Nghiễn hơn Triệu Phong.
Tống Từ đứng một bên không muốn tham gia vào cái đề tài này, đầu óc cô bây giờ rất loạn.
"Ha ha, đúng rồi, cái quảng cáo mà Triệu Phong kia nghĩ ra, con nghĩ đừng để anh ta phụ trách dự án này, bảo anh ta trực tiếp nhận thua" Tống Nghiễn không nhịn được cười.
"Vốn dĩ con rất ít nói, nhưng từ khi biết Triệu Phong lại không khống chế được, tên này tuyệt đối chỉ là vui đùa, chỉ cần có anh ta, dự án này chắc chắn không dễ hoàn thành"