Một giờ trôi qua, hội nghị kết thúc.
Thương nhân người bản địa nối đuôi nhau ra ngoài.
Mà Tề Đại Sơn mang người nhà và vệ sĩ đến đang chờ ngoài cửa.
Một nhà năm người đều nghiến răng nghiến lợi chờ người nọ xuất hiện.
Nhìn tư thế của Tề Đại Sơn như muốn giết người!
Lúc này, Triệu Phong, Tống Trí Viễn và Tống Từ đi ra khỏi phòng hội nghị cùng nhau, Tề Mi Tuyết thấy Triệu Phong thì lập tức nhảy ra.
“Ông ngoại, bố mẹ, chính là anh ta, chính là tên khốn này!”
Tề Mi Tuyết chỉ vào mặt Triệu Phong, trong mắt tràn ngập ý hận.
Mà Tề Đại Sơn nhìn thấy Triệu Phong thì lập tức khiếp sợ, đầu vang lên ong ong như bị nhét một viên pháo đốt vào.
Thì ra người ăn hiếp cháu ngoại của mình lại chính là Triệu Phong, ý hận tràn ngập xông thẳng lên não Tề Đại Sơn.
“Triệu Phong! Mày phải chết!”
Tề Đại Sơn xông lên định tát vào mặt Triệu Phong
Nỗi hận chồng lên nhau khiến Tề Đại Sơn trực tiếp ra tay.
Nhưng bàn tay của Tề Đại Sơn còn chưa tới gần mặt Triệu Phong đã bị giữ chặt lại.
“Muốn tôi chết? Kết quả cuối cùng của hành động này là ông chỉ có chết!”
Triệu Phong nắm cổ tay Tề Đại Sơn, đáp lại bằng giọng điệu lạnh lùng.
“Ông Sơn, ông làm gì vậy?” Tống Trí Viễn vội vàng ngăn hai người lại rồi bắt đầu khuyên can.
“Chuyện nhà họ Tề không cần người ngoài xen vào!” Vẻ mặt Tề Đại Sơn lạnh như băng.
“Nhà họ Tề các người làm gì tôi không lo được, cũng không thèm quan tâm, nhưng nếu ông đụng vào Triệu Phong thì hãy bước qua xác tôi trước đã!” Tống Trí Viễn lập tức nói.
Tống Trí Viễn có thể mạnh miệng tuyên bố nhà họ Triệu cùng một phe với nhà họ Tống nên ông ấy cũng không cần phải che giấu thân phận của Triệu Phong.
“Ông Viễn, sao ông phải làm vậy chứ? Vì một kẻ hèn mà ông đành phải phá hỏng quan hệ hai nhà chúng ta sao?” Tề Đại Sơn nghi ngờ nói.
Tống Trí Viễn chỉ lạnh lùng cười, nếu phải lựa chọn giữa hai người thì tất nhiên ông ấy sẽ chọn Triệu Phong.
Không chỉ vì Triệu Phong là người con rể tương lai ông ấy nhìn trúng mà còn vì thân phận “thần y” của Triệu Phong rất có ích cho dòng họ của mình sau này.
Hơn nữa, Tề Đại Sơn cũng không phải chủ nhân nhà họ Tề ở Tỉnh Thành mà là anh trai của ông ta.
Tống Trí Viễn có thể nể mặt anh trai ông ta nhưng không cần thiết phải nể mặt Tề Đại Sơn.
“Ông Viễn, sao ông không trả lời, tôi muốn xem thái độ của ông!” Tề Đại Sơn hỏi lại lần nữa.
“Có thù hận gì không thể chờ đến sau khi hội nghị thương mại kết thúc sao? Cứ phải đứng trước cửa làm ầm lên như vậy à?"
Tống Trí Viễn đã tỏ tỏ thái độ của mình, đương nhiên ông ấy cũng hy vọng việc này có thể nguôi ngoai, dù sao cắt đứt quan hệ với nhà họ Tề cũng không phải cách hay.
Nếu có thể chờ được đến khi hội nghị thương mại kết thúc thì ông ấy có cách giúp Triệu Phong trốn thoát.
“Được! Tôi nể mặt Tống Trí Viễn ông nên tạm thời không so đo với tên khốn
này!”
Tề Đại Sơn cố nén tức giận, không nói đến việc Tống Trí Viễn bảo vệ Triệu Phong
mà cổ tay của ông ta đã sắp bị Triệu Phong bóp gãy, đau đến nỗi khóe miệng
ông ta phải giật giật.
Nhìn vẻ mặt dữ tợn của ông ta, thật ra có một phần nguyên nhân là vì đau, tay Triệu Phong như một chiếc kim sắt, nếu như ông ta không cho mình đường lui thì tay của ông ta chưa chắc còn nguyên vẹn.
Tề Đại Sơn chắc chắn sẽ không dám tìm Triệu Phong tính sổ sau hội nghị thương mại.
Ông ta nhất định sẽ tìm kiếm cơ hội trả thù vào một lúc nào đó, ở đây cũng không thích hợp để ông ta trả thù.
Xung quanh có nhiều thương nhân như vậy, cho dù ông ta có uy lực cũng không thể trắng trợn đi làm loại chuyện này.
Chỉ cần xác định là Triệu Phong thì sẽ dễ dàng hơn rất nhiều, ông ta sẽ lệnh cho người theo dõi các lối ra của khách sạn, sau đó không cho Triệu Phong bước ra khỏi khách sạn dù chỉ một bước.
Tiếp theo ông ta có rất nhiều cơ hội tra tấn Triệu Phong, tóm lại ông ta sẽ khiến cho Triệu Phong phải chịu hết mọi sự khuất nhục trước khi chết, không thể để anh chết dễ dàng được!
"Ông ngoại, đừng tha cho anh ta, cháu muốn anh ta phải quỳ xuống dập đầu xin lỗi, sủa tiếng chó, liếm giày cho cháu, còn muốn cắt tóc của anh ta!”
Tề Mi Tuyết không muốn buông tha cho Triệu Phong, cô ta cũng không rõ tính toán trong đầu ông ngoại.
Nói về mưu mô, ông ngoại vẫn tốt hơn cô ta.
“Mi Tuyết, nghe ông ngoại, chuyện này từ từ rồi tính” Tề Đại Sơn lắc lắc đầu.
“Không! Ông ngoại, cháu muốn anh ta chết!” Tề Mi Tuyết nói với vẻ mặt dữ tợn và tàn nhẫn.
“Đi thôi, ông ngoại có chuyện muốn nói với cháu”
Tề Đại Sơn kéo Tề Mi Tuyết rời đi, cả nhà họ Tề cũng đều rời đi.
Tề Đại Sơn vừa đi thì Tống Trí Viễn khẽ lắc đầu thở dài nói: “Triệu Phong à, cậu trêu chọc ai không trêu, sao cứ phải chọc vào Tề Mi Tuyết kia chứ. Nghe nói cô gái kia vẫn luôn hoành hành ngang ngược, tâm địa ác độc, thật không ngờ cậu với nhà họ Tề lại có nhiều mâu thuẫn như vậy!”
Lúc này, Tống Từ cũng chỉ trích Triệu Phong: “Triệu Phong! Anh không thể để ông nội tôi yên ổn được một chút sao? Suốt ngày đi gây chuyện, Tề Mi Tuyết học chung trường đại học với tôi, ở trong trường cô ta rất kiêu ngạo, tuy rằng tôi không sợ cô ta nhưng anh không biết tự lượng sức mình sao? Tôi thật khâm phục anh đấy, không có bản lĩnh còn thích gây chuyện!”
Lời nói của Tống Từ thật hung hãn nhưng bây giờ cô thật lòng hy vọng Triệu Phong có thể đi đúng đường, cô cũng hy vọng người bình thường như Triệu Phong có thể tập trung làm việc chăm chỉ, sau đó nỗ lực thay đổi vận mệnh của mình mà đừng đi gây sự nữa.
“Không biết sự thật thì không có quyền lên tiếng, cô không hiểu đâu!” Triệu Phong đáp lại với biểu cảm nghiêm túc.
Sau đó Triệu Phong nói với Tống Trí Viễn: “Thưa ông, xin lỗi vì đã làm ông lo lắng, cháu đi rửa mặt ạ”
Cho dù không dựa vào Tống Trí Viễn thì Triệu Phong cũng có cách trốn thoát nhưng việc nào ra việc đó, Tống Trí Viễn thật sự đối xử với anh không tệ.
“Được rồi, cậu bình tĩnh một chút đi, nửa tiếng nữa tập trung ở phòng ăn, với lại nhất định phải chú ý đề phòng Tề Đại Sơn ra tay sau lưng” Tống Trí Viễn dặn dò.
“Vâng, cháu biết rồi” Triệu Phong gật gật đầu.
Triệu Phong đi một mình vào toilet rửa mặt.
Anh biết rõ Tề Đại Sơn tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho anh, tiếp theo phiền toái sẽ nối gót nhau mà tới.
Rửa mặt xong, Triệu Phong xoay người rời khỏi toilet thì gặp phải một người đàn
ông trung niên.
Triệu Phong không để ý cất bước rời đi, đối phương lại đột nhiên cười lạnh với
anh: “Thế nào? Không dám đối mặt với tôi à? Muốn chạy sao?”
Nghe giọng điệu của đối phương, Triệu Phong cảm thấy buồn bực, cái gì mà không dám đối mặt chứ, người này là ai vậy!
“Có việc gì?”
Triệu Phong nhíu mày hỏi.
“Nhóc con, vừa nãy trong phòng hội nghị, tôi vẫn luôn quan sát cậu, nhìn thấy cậu đắc tội với ông Sơn thì tôi thấy an tâm rồi. Ha ha bây giờ cậu thấy tôi là chạy, xem ra cậu đúng là bị phiền toái quần thân nhỉ!”
Đối phương cười lạnh, dáng vẻ vui sướng khi người gặp họa.
Triệu Phong lại nghĩ thầm, tên ngốc này từ đầu chui ra vậy, tôi còn không quen biết ông thì sao có thể hiểu được ông đang nói gì?
“Ông là ai? Tôi không quen biết ông, chẳng lẽ tôi phải ở trong toilet uống hai ly cùng ông à?”
“Ai da, còn giả vờ, không dám thừa nhận có quen biết tôi nữa, uy phong ngày đó chạy đi đâu rồi? Có lẽ đã bị ông Sơn dọa sợ mất rồi!”
Người đàn ông chặn trước cửa toilet, một bước cũng không nhường.