Nắm gối đầu lên đùi vợ Louis cầm tay cô vuốt ve từng ngón búp măng thon mảnh, đầu óc lộn xộn với cả ngàn suy nghĩ. Chấp nhận lấy anh Song Hà phải chịu biết bao nhiêu thiệt thòi.
Ví dụ như việc không thể có một đám cưới đàng hoàng để danh chính ngôn thuận bước chân vào nhà Imbert với vai trò của con dâu út. Chuyện của hai người luôn bị gièm pha, dị nghị. (2)
Louis cũng ước ao có một lễ cưới thật lớn, để khoe với thiên hạ cô dâu tuyệt vời của mình. Nhưng anh cũng lo ngại phản ứng lạnh nhạt từ phía gia đình. Nếu vậy vốn dĩ đã tủi thân Song Hà sẽ còn tủi thân hơn gấp bội. (8)
Thứ nữa là việc liên quan tới bé Kem. Anh không nghĩ Pierre bỏ qua dễ dàng như vậy. Cả hai vợ chồng Louis đều thống nhất phải để cho việc Kem trở thành con của anh và cô êm xuôi trót lọt rồi có muốn làm gì thì làm sau.
Tuy nhiên không thể công bố chính thức Song Hà là vợ mình vẫn khiến cho Louis bức bối, khó chịu. Thế này chả khác nào áo gấm đi đêm. Hay bù đắp cho cô một tuần trăng mật ngọt ngào nhỉ? Nên chọn địa điểm nào đây? (9)
Giờ Song Hà đang cảm thấy thế nào, liệu có thất vọng vì đã kết hôn với anh không? Liệu có đem anh ra so sánh với những người cô từng quen và thấy Louis là kẻ kém cỏi nhất? (4)
Cúi xuống nhìn chồng thấy mặt mũi anh ngơ ngẩn, Song Hà biết anh đang nghĩ ngợi vẩn vơ. Lấy một lọn tóc của Louis quấn vào ngón tay cô kéo nhè nhẹ, anh cũng chẳng phản ứng gì. Song Hà tò mò hỏi chồng:
"Anh làm cái gì mà mặt thộn ra thế?"
"Mặt thộn?" Louis ngẩng đầu lên nhìn cô. Vợ anh đúng là giỏi làm tuột cảm xúc của người ta. Louis trả đũa:
"Anh đang nghĩ nằm thế này không lo nắng chiếu vào mặt vì đã có bộ ngực to đùng của em che cho rồi."
Câu nói ấy có thể coi là khen ngợi cũng được nhưng qua cái giọng có phần châm chọc của Louis thì rõ là đang mỉa mai. Bực mình, Song Hà đẩy anh ra rồi bảo:
"Anh thích được bêu nắng hả, tốt thôi, ra sân em treo anh lên, đảm bảo tới cuối ngày anh thành mực một nắng!"
Louis bật cười. Đột ngột, anh hỏi cô:
"Tấm chồng này chắc không được như kì vọng của em nhỉ?"
Song Hà vỡ nhẽ ra chồng mình đang lo lắng gì. Dịu dàng vòng tay ôm anh, cô nói:
"Anh là mẫu đàn ông lí tưởng trong mắt em. Em thích cái cảm giác yên bình khi có anh bên cạnh. Sau cả ngày dài phải đối mặt với đủ thứ gây căng thẳng, mệt mỏi, đến cuối ngày được ở bên anh mọi bực dọc tan biến hết.
Anh cũng là người tiếp thêm cho em sức mạnh. Khi em ở thế giới kia, chính vì nghĩ tới anh em mới đủ nghị lực để vượt qua những khổ sở. Anh quan trọng thế nào với em anh không biết đâu. Em hạnh phúc vô cùng khi được làm vợ anh."
Xúc động muốn bật khóc nhưng Louis cố nén lại. Chúi đầu vào ngực vợ chờ bình tĩnh trở lại rồi anh bảo:
"Anh xin lỗi vì không tổ chức được đám cưới vào thời gian này. Chịu khó đợi thêm ít lâu em nhé."
Song Hà nhún vai:
"Không cần đâu anh, thế này với em cũng đủ mãn nguyện rồi"
Thực ra cô cũng chẳng mấy quan tâm tới lễ cưới, không có cũng chẳng hề gì. Để chuẩn bị một cái đám cưới cho ra hồn cũng đến bở hơi tai. Mà Song Hà cũng chưa từng lên kế hoạch cho mình một lễ cưới nào hết. (3)
Khi sống ở thời hiện tại cô không hề có ý định lấy chồng. Không phải để trả đũa bố mẹ vì suốt ngày cằn nhằn cô ế đám, có ế đâu, Song Hà chủ động chọn là người độc thân đấy chứ. Chồng con vướng bận, nhiều trách nhiệm, lắm ràng buộc, chẳng thoải mái tự do. (3)
Tuy nhiên quay về thời quá khứ quan điểm của cô đã thay đổi hoàn toàn. Thế giới trong tương lai gần sẽ bị diệt vong, vậy Song Hà nên tận dụng cơ hội sống thứ hai này để làm những điều trước đây chưa từng làm. Và có được một người đàn ông như Louis làm chồng chẳng phải là quá tuyệt vời sao.
Tuy vậy cô vẫn ghét đám cưới.
Trong tất cả những ngày trong tuần Song Hà ghét Chủ nhật nhất. Vì sao ư? Vì cô phải về nhà bố mẹ chồng. Những người khác thì chỉ tỏ thái độ lạnh nhạt với Song Hà chứ mẹ chồng, bà Sara thì thể hiện sự ghét bỏ không giấu diếm.
Có bao nhiêu lời khó nghe bà tương ra hết, sổ toẹt vào mặt cô chẳng cần giữ kẽ, kiêng nể gì. Giờ mẹ chồng Song Hà đang nói với Louis rằng đăng kí kết hôn ở Đông Dương không giá trị gì mấy, muốn hủy dễ như bỡn, vẫn chẳng bị coi là đã có một đời vợ.
Cô thờ ơ nghe tiếng được tiếng mất. Nếu để ý quá tới lời nói của mẹ chồng chắc Song Hà đã bị cả núi những lời dè bỉu, mỉa mai ấy đè cho bẹp ruột. (2)
Tuy mới học chưa lâu nhưng tiếng Pháp của cô rất tốt. Dẫu vậy, lắm lúc chẳng muốn đôi co cãi cọ Song Hà vờ như nghe mà không hiểu. Như lúc này đây mặc dù chẳng mấy chú tâm, cô vẫn nghe được hết những điều bà Sara nói.
"Đủ rồi, mẹ im đi! Có chết con cũng không chia tay Song Hà. Mẹ chẳng bao giờ biết vì mẹ có thực sự quan tâm đến con đâu, vợ con đã cứu sống con không chỉ một lần. Những hi sinh của cô ấy vì con nhiều không kể xiết." (T
Đang lơ đễnh ngó quanh nhà, Song Hà giật bắn mình vì tiếng quát của Louis. Quay sang nhìn mẹ chồng cô thấy mặt bà ta xám ngoét vì tức giận. Bị đứa con cưng trách móc cho rằng mình chẳng quan tâm gì đến nó hẳn phải đau lòng lắm. (2)
Nhưng bà Sara là ai chứ, mong bà cảm thông, yêu thương Song Hà là điều không tưởng. Bà ta hỏi Louis:
"Vì vậy cô ta bắt con phải lấy cô ta à?"
Thật là hết thuốc chữa. Người run lên vì giận, anh cương quyết kéo vợ ra về dù đã sát giờ ăn tối. Cũng từ bữa ấy hai người không còn đến nhà bố mẹ chồng nữa.