Vầng kim ô bắt đầu ửng đỏ nơi phương đông. Chim kêu ríu rít trên cành cây. Chiếc xe ngựa chậm chạp lăn bánh. Đường mỗi lúc một hẹp hơn, hoang vu và vắng vẻ hơn.
- Quảng Uyên ở đâu thưa tôn ông?
Liếc mắt quan sát phong cảnh hai bên đường kẻ cầm sổ giang hồ thốt:
- Quảng Uyên là một vị trí nằm dọc theo biên giới cách Đồng Đăng hơn trăm dặm về hướng đông bắc. Từ Đồng Đăng chúng ta phải đi Văn Quan, Thất Khê thuộc phủ Tràng Định rồi lên Thạch An và sau đó theo đường xuyên sơn đi tới Quảng Uyên. Từ Đồng Đăng tới Quảng Uyên chắc chúng ta phải đi mất bảy tám ngày nếu không có gì rắc rối...
Kẻ cầm sổ giang hồ ngừng nói đưa mắt quan sát phong cảnh hai bên đường. Y mĩm cười khi thoáng thấy có bóng người khi ẩn khi hiện trong rừng cây. Giọng nói của y trầm trầm cất lên:
- Tuy là nơi đèo heo hút gió nhưng Quảng Uyên lại đông dân cư nhờ có các mỏ kim khí như vàng hay bạc. Theo chỗ tôi được biết thời đa số dân cư ngụ là người Nùng, Hoa và người Kinh của chúng ta. Dường như Quảng Uyên chính là tổng đàn của Đoàn Chí Hạ. Phu nhân có thấy gì không?
- Tôi thấy có bóng ngưới khi hiện khi ẩn trong rừng...
- Phu nhân nhận xét đúng. Chắc họ là người của Đoàn Chí Hạ theo dõi ta...
Giục ngựa chạy nhanh hơn y nói với Hồ Phong:
- Tới Quảng Uyên ta sẽ mướn thợ rèn cho cháu một thanh kiếm khác...
- Kiếm thật hả thúc thúc...
- Phải... Kiếm thật bằng sắt tốt hơn thanh kiếm gỗ này nhiều lắm...Nói tới đó y vội ghìm cương ngựa lại khi thấy một đoàn nhân mã xuất hiện. Hạ Long Khách cỡi ngựa song song với một thanh niên lạ mặt. Hai bên tới gần cho y thấy người lạ tuổi ước ba mươi ngoài, mày rậm, mắt sâu và sáng long lanh. Thoạt trông thanh niên có phong cách uy nghi và chửng chạc. Ngựa còn cách xe đôi bước thanh niên hơi nghiêng mình thi lễ cùng kẻ cầm sổ giang hồ và Hồ phu nhân:
- Đoàn Chí Hạ tôi hân hanh được gặp huynh đài và Hồ phu nhân...
Hồ phu nhân cung kính thi lễ cùng vị chúa tể ăn cướp còn kẻ cầm sổ giang hồ cười thốt:
- Từ lâu nghe danh Đoàn thủ lĩnh rền khắp vùng biên giới Hoa Việt và trong giới giang hồ Đại Việt. Nay gặp đây thật là tam sinh hữu hạnh...
Vị chúa cướp biên thùy bật cười sang sãng:
- Danh của tôi tuy có lẫy lừng nhưng làm sao sánh được danh vị đệ nhất kiếm thủ của giới giang hồ Đại Việt của huynh đài...
- Ai nói với huynh đài như vậy...
- Giang hồ đồn chứ còn ai nữa...
Đâm chết Bất Bình Thủ Hồ Châm, Nhị Quyền Vô Sở Đắc, Ngư Vương Trầm Lãng...bằng một chiêu kiếm thôi thời huynh đài quả không hổ danh tay kiếm hạng nhất đương thời. Phục tài đã đành Đoàn tôi còn phải cám ơn huynh đài nữa. Nhờ huynh hạ sát Bát Đại Vương mà tôi bất chiến tự nhiên thành thủ lĩnh của Lạng Sơn, Cổ Loa, Đại La và một vùng sông nước bao la của nước ta...
Kẻ cầm sổ giang hồ cười lớn:
- Thế ư... Nghe Đoàn thủ lĩnh nổi danh hiệp nghĩa khắp dãy biên thùy hai nước nay lại lan xuống vùng trung châu thời dân lành chắc sẽ được che chở và giúp đỡ nhiều hơn...
Kẻ cầm sổ giang hồ chưa dứt lời Hồ phu nhân đột ngột xen lời:
- Tôn ông đã giúp cho Đoàn thủ lĩnh một việc lớn thời nay nhờ vả một việc nhỏ chắc Đoàn thủ lĩnh sẽ không từ nan...
Đoàn Chí Hạ cười rộ:
- Dỉ nhiên là tôi sẽ hết lòng. Đoàn tôi là kẻ ân oán rất phân minh. Tuy nhiên chuyện đó ta sẽ bàn sau. Bây giờ tôi kính mời nhị vị về tổng đàn nghỉ ngơi. Chúng ta còn nhiều chuyện để nói lắm...Phải mất hơn hai ngày đi ngựa và dùng toàn đường tắt họ mới về tới tổng đàn của Đoàn Chí Hạ. Đây là một vị trí nằm trong thung lũng chỉ có mỗi lối ra vào duy nhất. Doanh trại cất san sát. Binh sĩ đi lại nườm nượp. Đoàn Chí Hạ thân đưa khách vào ngôi nhà khang trang và rộng rải.
- Kính mời huynh đài và Hồ phu nhân tẩy sạch bụi giang hồ rồi nghỉ ngơi xong chiều tối Đoàn tôi sẽ có tiệc mọn để mừng cuộc gặp gỡ hiếm có này...
- Đa tạ Đoàn huynh. Tôi xin nhờ huynh giúp cho việc nhỏ. Cháu Phong đây bắt đầu luyện võ nên cần một thanh kiếm...
- Thế ư... Kiếm thời tôi có thiếu gì. Nếu huynh không chê tôi sẽ tặng cho cháu một thanh kiếm quí...
- Đa tạ Đoàn huynh. Tuy nhiên cháu Phong luyện kiếm theo một đường lối riêng nên phải có một thanh kiếm đặc biệt. Tôi cần một tay thợ giỏi đúc cho một thanh kiếm theo ý của mình...
Đoàn Chí Hạ gục gặt đầu:
- Ạ... Tôi hiểu rồi... Huynh và cháu Phong hãy theo tôi tới xưởng rèn vũ khí...Kẻ cầm sổ giang hồ giải thích tỉ mĩ cho người thợ rèn biết rõ ý muốn của mình. Chừng cạn tuần trà Hồ Phong mừng rỡ mân mê thanh kiếm đầu tiên trong đời vũ sĩ của mình .
Tiệc rượu diễn ra trong khách sảnh nhỏ song ấm cúng và thân mật. Năm người ngồi quanh chiếc bàn tròn bằng gỗ lim bóng loáng. Đoàn Chí Hạ ngồi chủ vị, bên trái y là Hạ Long Khách còn kẻ cầm sổ giang hồ ngồi bên phải. Cạnh y là Hồ phu nhân và Hồ Phong. Nâng chén rượu lên vị chúa tể lục lâm cười nói:
- Kính mời chư vị...
Chủ khách nhấp ngụm rượu xả giao xong họ Đoàn tiếp:
- Huynh đài lặn lội đượng xa mấy trăm dặm để tìm gặp tôi chắc phải có chuyện gì quan trọng lắm...
Kẻ cầm sổ giang hồ gật đầu hỏi:
- Hai huynh chắc biết vị cố chưởng môn Cổ Loa phái là Trần Gia Bạch ?
Liếc Hạ Long Khách xong họ Đoàn ứng tiếng:
- Tôi nghe danh thôi chứ chưa hề gặp mặt. Nghe giang hồ đồn ông ta là một kiếm thủ lỗi lạc trong giới giang hồ nước ta. Tiếc thay ông ta lại chết sớm...
- Trần Gia Bạch qui tiên lúc đang nắm giữ chức vụ thủ lĩnh đoàn do thám Hoa Lư. Người ta đồn ông ta ngọa bệnh mất song thực ra ông ta đã bị hạ độc chết...Kẻ cầm sổ giang hồ ngừng nói. Đoàn Chí Hạ và Hạ Long Khách nhìn nhau với vẻ kinh ngạc vì lời tiết lộ trên. - Một vũ sĩ giang hồ mà nội ngoại công phu đều luyện tới mức hỏa hầu như Trần Gia Bạch tất nhiên không thể chết vì thứ chất độc tầm thường. Sau này phái Cổ Loa mới khám phá ra vị chưởng môn của họ bị chết bởi thứ chất độc vô sắc vô hương mà khi phát tác không lưu lại vết tích nào. Các tay giang hồ dụng độc trong nước ta không nhiều lắm mà kẻ nổi tiếng nhất chính là Độc Tiên Ông...Đoàn Chí Hạ hơi cau mày đồng thời thần sắc của y cũng có phần khác lạ. Điều này không lọt khỏi sự quan sát tinh tế của kẻ cầm sổ giang hồ. Ngay cả Hạ Long Khách và Hồ phu nhân cũng nhận ra.
- Khoảng một tháng sau ngày Trần Gia Bạch chết đến lượt Tiên Đế và Nam Việt Vương Đinh Liễn bị hành thích. Nắm chức vụ thủ lĩnh đoàn do thám Trần Gia Bạch trực tiếp bảo vệ sinh mạng của tiên đế cho nên đầu độc họ Trần là thủ phạm đã loại trừ được một trở ngại lớn trong việc hành thích tiên đế. Tóm lại nếu tìm ra kẻ đầu độc Trần Gia Bạch tôi có thể khám phá ra ai là chính phạm trong vụ hành thích tiên đế...
Ngừng lại nhấp ngụm trà kẻ cầm sổ giang hồ thong thả tiếp:
- Tháng trước đây tôi có gặp Tam Phong Kiếm Hồ Vũ Hoa. Hồ lão trang chủ nói với tôi là nếu muốn biết nơi cư ngụ của Độc Tiên Ông tôi phải tìm gặp Đoàn huynh...
Kẻ cầm sổ giang hồ ngừng lời. Thật lâu Đoàn Chí Hạ mới thở hơi thật dài. Uống cạn chén rượu đầy y cất giọng trầm trầm:
- Tuy sống nơi hoang vu rừng rú lại sanh sau đẻ muộn song tôi được gia phụ nhắc tới tên của tiên đế nhiều lần. Do đó tôi hết sức ngưỡng mộ một bậc đại anh hùng như tiên đế...
Ngừng lại rót đầy chén rượu xong họ Đoàn thong thả tiếp:
- Bấy lâu nay thiên hạ thường hay thắc mắc về thân thế cũng như lai lịch của tôi. Họ tự hỏi tại sao một vũ sĩ thuộc giới giang hồ Đại Việt lại được toàn thể dân tộc thiểu số ngưỡng mộ và tuân phục ...
Đoàn Chí Hạ ngừng nói tợp ngụm rượu. Hồ phu nhân thong thả lên tiếng:
- Xin Đoàn thủ lĩnh cho tôi được phép xen vào câu chuyện. Trong lúc trà dư tửu hậu cha chồng và phu quân của tôi thường hay mạn đàm về những giai thoại lý thú trong giang hồ và tôi có nghe họ nhắc nhở tới tên Đoàn thủ lĩnh...
Tam Phương Quất Đoàn Chí Hạ bật cười sang sãng:
- Mời phu nhân cho nghe tiếp...
Giọng nói thanh tao của vị phu nhân họ Hồ vang đều trong khách sảnh im lặng:
- Trong đời lưu lạc cha chồng tôi tình cờ kết bạn với một vũ sĩ giang hồ kỳ lạ.
Tuy sinh ra trong một gia đình giàu sang song ông ta lại đam mê vũ thuật và thích đời sống phiêu bạt sông hồ. Trở thành bạn thân cả hai trôi nổi giang hồ thời gian rồi sau đó tham gia cuộc bình loạn mười hai sứ của Đinh Tiên Hoàng đế. Sau khi lên ngôi tôn Tiên Đế có ban thưởng tiền bạc, đất đai và bỗng lộc song ông ta không nhận mà lại tiếp tục sống đời lưu lạc giang hồ. Bẵng đi thời gian một hôm cha chồng tôi nhận được lời mời tham dự đám cưới của vị vũ sĩ giang hồ này. Ông ta kết duyên cùng một nàng sơn nử sắc nước hương trời đồng thời là con gái duy nhất của vị thủ lĩnh dân Nùng vùng biên thùy Hoa Việt...
Hồ phu nhân ngừng nói và Đoàn Chí Hạ cười cười hỏi:
- Phu nhân biết vị vũ sĩ giang hồ này tên là gì không?
Khẽ nhấp ngụm trà Hồ phu nhân thỏ thẻ: -Tôi có hỏi song không biết vì lý do gì mà cha chồng tôi không chịu thố lộ tên tuổi của ông ta. Người chỉ nói ông ta họ Đoàn...
- Già này có thể trả lời câu hỏi đó...
Mọi người đồng quay nhìn một thiếu phụ đang đứng nơi cửa. Dù có tuổi, dù ăn mặc giản dị song thiếu phụ có một nhan sắc tuyệt vời. Nếu so sánh thời lúc còn trẻ thiếu phụ còn đẹp hơn Hồ phu nhân.
Hồ phu nhân tủm tĩm cười dường như sớm nhân ra thiếu phụ là ai. Đứng lên cung kính thi lễ nàng tươi cười thốt:
- Được nghe giai thoại lý thú về Đoàn bá mẫu cháu ước ao gặp mặt. Nay tình cờ hội kiến cháu mới biết lời đồn đại về bá mầu còn kém xa sự thực...
Uyển chuyển bước tới bàn khách đang ngồi thiếu phụ giơ tay ra dấu cho mọi người an vị đoạn ngồi vào chiếc ghế cạnh con trai của mình. Nhìn mọi người bà ta tươi cười nói:
- Nghe trẻ nói Đoàn nhi có khách miền xuôi tới thăm ta tò mò muốn biết là ai...
Hạ Long Khách hắng giọng:
- Đoàn bá mẫu... Tôi xin hỏi bá mẫu ai là người nổi danh nhất trong giang hồ hiện nay...
Đoàn phu nhân trả lời không chút do dự:
- Ta nghe trẻ nói nhân vật nổi tiếng nhất giang hồ hiện nay là một kiếm sĩ trẻ tuổi...
Cười ha hả Hạ Long Khách chỉ vào kẻ cầm sổ giang hồ:
- Y đang ngồi trước mặt bá mẫu đó...Đoàn phu nhân nhìn đăm đăm vào thanh niên trẻ tuổi trước mặt mình rồi cười hỏi: - Thế ư... Cháu đây là người có danh là " kẻ cầm sổ giang hồ "...
- Thưa phu nhân... Danh xưng " kẻ cầm sổ giang hồ " thời tôi xin nhận còn nhân vật nổi danh nhất giang hồ thời tôi không dám nhận...
Đoàn phu nhân chép miệng thở dài:
- Trẻ tuổi mà tài cao như vậy cháu đúng là trang tuấn kiệt mà bất cứ cô gái nào cũng đều mơ ước được kết tóc xe tơ... Thấy cháu ta nhớ lại thân phụ của Hạ nhi...
Hồ phu nhân chợt xen lời:
- Đoàn bá mẫu. Cháu nóng lòng muốn nghe về kỳ ngộ của bá mẫu...Đoàn phu nhân tươi cười lên tiếng:
- Chuyện xảy ra cách đây lâu lắm rồi song ta còn nhớ rõ như mới ngày hôm qua. Thuở đó Nùng Như Lan ta mới vừa tròn mười bảy. Vốn là ái nữ duy nhất của vị thủ lĩnh dân Nùng thêm dung nhan diễm lệ; ta là nhân vật trẻ tuổi nổi tiếng nhất đương thời. Hơn thế nữa ta còn được mọi người khâm phục qua trình độ vũ thuật cao siêu. Biết bao nhiêu trai tráng trong vùng đều bị ta đánh bại. Điều đó càng khiến cho ta thêm tự phụ về nhan sắc và vũ thuật của mình. Thấy mình tuổi đã cao song lại không có người làm rể, thân phụ cố ép ta phải chọn người để nâng khăn sửa túi...
Ngừng lại nhấp ngụm trà Đoàn phu nhân hắng giọng tiếp:
- Không dám cải lời song ta nài nỉ phụ thân mở cuộc đả lôi đài để kén chồng. Nếu có người nào đánh bại ta sẽ ưng thuận làm vợ. Cha ta chấp thuận ý kiến này vì người cũng muốn chọn một người rễ xứng đáng. Thế rồi mùa xuân năm sau toàn thể dân Nùng bất kể già trẻ cùng với trai tráng của các sắc dân lân cận như Mường, Mán, Mèo, Lô Lô, Thái và nhân vật thuộc giới vũ lâm của hai tỉnh Lưỡng Quảng và luôn cả giới giang hồ Đại Việt đổ xô về đây để tham dự võ đài tuyển phu. Ai ai cũng mơ ước được kết duyên cùng mỹ nhân đồng thời có hi vọng trở thành chúa tể dân Nùng trong tương lai. Tuy nhiên rất ít ngươi vượt qua vòng loại bằng cách đánh bại bốn vệ sĩ của cha ta. Hoặc có ai đủ tài vượt qua vòng loại rồi cũng bị ta đánh bại. Ba ngày trôi qua cha ta đâm ra thất vọng vì chưa có nhân vật nào đủ tài để làm rể đông sàng. Chiều ngày thứ tư ta lên đài để tuyên bố bế mạc cuộc tuyển phu thời bỗng dưng...
Đoàn phu nhân ngừng nói. Ánh mắt của bà ta mất hút vào bóng tối mông lung của quá khứ tươi đẹp.
- Bỗng dưng có một thanh niên lạ mặt thượng đài. Vừa trông thấy người này ta có một cảm giác kỳ lạ làm xao xuyến cõi lòng. Hai bên giao đấu nhau hơn năm mươi hiệp mà vẫn bất phân thắng bại. Cuối cùng y đánh bại ta bằng một ngón đòn quái đản. Sau này khi thành duyên phu phụ y mới nói cho ta biết đó chính là đòn vô vật của Lý Ông Trọng Tướng Quân...
Hướng về kẻ cầm sổ giang hồ Đoàn phu nhân cười hỏi:
- Cháu lưu lạc giang hồ chắc có nghe danh biết tiếng Đông Hồ Kiếm Đoàn Anh Hiệp?
Không trả lời kẻ cầm sổ giang hồ đứng lên cười nói với Đoàn phu nhân:
- Phải người thanh niên lạ mặt đó đánh bại Đoàn bá mẫu bằng ngón đòn như thế này không?Dứt lời y đạp bộ nửa bước chênh chếch về bên trái, thân hình hơi khòm xuống thấp một chút, cánh tay phải gấp lại thành hình thước thợ với khuỷu tay nhọn hoắt thúc vào huyệt đản trung đoạn dựng thẳng lên với bàn tay hơi mở ra đở nhẹ lên càm xong bấu vào yết hầu. Trong lúc đó bàn tay trái khép lại thành triệt thủ chém vào đầu gối.
Y vừa xuất chiêu Đoàn phu nhân buột miệng nói liền:
- Đúng.... Đúng rồi... Ủa mà làm sao cháu lại biết ngón đòn này...?
Thong thả trở về chỗ ngồi kẻ cầm sổ giang hồ cười nói:
- Chẳng dấu chi Đoàn bá mẫu... Đoàn bá phụ với sư phụ của cháu có chút liên hệ xa gần...
Uống cạn chén trà nói thêm vài câu xong Đoàn phu nhân bèn kiếu từ. Nhấp ngụm trà kẻ cầm sổ giang hồ hỏi Đoàn Chí Hạ:
- Hồ lão trang chủ nói với tôi là chỉ có Đoàn huynh biết tông tích của Độc Tiên Ông ?
Nhấc chén rượu lên nhấp ngum nhỏ Đoàn Chí Hạ cười thốt:
- Đúng mà cũng không đúng. Biết tông tích của Độc TIên Ông thời cũng có mấy người song chỉ mình tôi mới biết nơi cư ngụ của ông ta...
- Huynh có thể nói cho tôi biết...
- Ông ta ngụ ở Đông Triều...
Đoàn Chí Hạ nói mà cũng như không nói bởi vì Đông Triều là vùng đất rộng mênh mông. do đó nếu đi tìm chắc mất cả năm cũng chưa chắc gặp mặt.
Nhìn Đoàn Chí Hạ và Hạ Long Khách kẻ cầm sổ giang hồ dùng tay chấm vào chén trà đoạn viết lên mặt bàn hai chữ " thích khách ".
Đoàn Chí Hạ gật đầu thì thầm:
- Ba người...
- Đoàn do thám...
Đoàn Chí Hạ láy mắt ra hiệu cho Hạ Long Khách. Vị chúa cướp bể Đông gật đầu lạng mình vào bóng tối. Cả hai vừa khuất dạng hai bóng người lạng mình vào trong phòng.
Kẻ cầm sổ giang hồ hắng giọng:
- Kế điệu hổ ly sơn không lừa được tại hạ đâu. Nhị vị chắc là nhân vật quan trọng của đoàn do thám ?
Niên kỷ khoảng sáu mươi, không ăn mặc sắc phục của đoàn do thám, hai người lạ có tư thái ung dung tự tại dù đang đứng trong vòng vây. Người đứng bên trái lên tiếng hỏi:
- Nếu ta không lầm thời các hạ là kẻ cầm sổ giang hồ...
- Chính tại hạ...
Vẫn ngồi yên nơi ghế kẻ cầm sổ giang hồ đáp gọn. Người bên phải gằn giọng: - Hai ta lãnh lệnh mời các hạ về Hoa Lư...
Vành môi hơi nhếch thành nụ cười tay kiếm phiêu bạt giang hồ trầm giọng :
- Đa tạ thạnh tình của nhị vị. Tuy nhiên tại hạ nhờ nhị vị chuyển lời tới Hữu thủ lĩnh là sau khi hoàn thành sứ mạng do sư môn giao phó tại hạ sẽ đích thân tới quấy rầy đoàn do thám đôi ngày...
Từ từ tiến tới chỗ kẻ cầm sổ giang hồ ngồi người bên tả cười gằn:
- Nói như thế tức các hạ bắt ta phải dụng võ rồi...
- Dĩ nhiên. Chư vị vào tận tổng đàn của tại hạ mà không lưu lại chút gì thời tại hạ e không đẹp chút nào...
Nghe giọng nói trầm hùng này ai ai cũng biết đó chính là Tam Phương Quất Đoàn Chí Hạ, chúa tể đám lục lâm hào khách vùng biên thùy Việt Hoa. Hai người lạ trông thấy một thanh niên cao gầy nhân dạng bình thường ngoại trừ hai cánh tay dài chí gối và mục quang sáng ngời chứng tỏ nội lực cực kỳ sung mãn.
- Nghe danh không bằng biết mặt. Đoàn thủ lĩnh quả nhiên danh truyền không dối...
Vị chúa tể ăn cướp ôm quyền thi lễ cùng khách xong hắng giọng:
- Đa tạ. Tại hạ xin được biết tính danh của nhị vị ?
Hai người lạ nhìn nhau đoạn người bên tả cất giọng khàn khàn:
- Lão phu là Bán Chiêu Quyền, đệ nhị phó thủ lĩnh còn vị bằng hữu Hoạt Lưu Thủ đây là đệ tam phó thủ lĩnh đoàn do thám triều đình...
Thấy Đoàn Chí Hạ xuất hiện kẻ cầm sổ giang hồ im lặng suy nghĩ. Lúc nãy y nghe tiếng bước chân của ba người mà nay chỉ có hai người xuất hiện vậy còn người thứ ba trốn đi đâu. Thoát khỏi sự truy lùng của Đoàn Chí Hạ và Hạ Long Khách nhân vật này phải lanh tay lẹ mắt và thân thủ linh hoạt lắm.Trong trí não của kẻ cầm sổ giang hồ thoáng hiện lên hình ảnh của một người. Hướng ra ngoài trời đêm y cao giọng :
- Bách Diện Thư Sinh... Tại hạ hân hạnh gặp lại các hạ...
Trừ hai vị phó thủ lĩnh đoàn do thám Hoa Lư ai ai cũng đều thay đổi thái độ hay sắc diện khi nghe kẻ cầm sổ giang hồ đột nhiên nói tới danh hiệu Bách Diện Thư Sinh. Đoàn Chí Hạ đặt tay lên đốc kiếm đeo bên hông còn Hạ Long Khách quay nhìn ra cửa khách sảnh.Bóng ảnh chớp ngời rồi nhân vật từng một thời là thủ lĩnh phe hắc đạo đứng sừng sững trong khách sảnh.
Hướng về kẻ cầm sổ giang hồ đang ngồi trên ghế Bách Diện Thư Sinh cười sang sãng:
- Phục lắm...Không những kiếm thuật trùm đời các hạ lại còn có thính lực cực tinh. Nghe được tiếng bước chân của lão phu thời các hạ quả là đối thủ đáng gờm nhất của đoàn do thám...
Bước tới đứng đối diện với người thư sinh trăm mặt kẻ cầm sổ giang hồ cười cười:
- Lặn lội đường xa trong lúc đêm hôm tăm tối tới đây chắc Bách phó thũ lĩnh nóng lòng muốn gặp tại hạ...
Vuốt chòm râu dài Bách Diện Thư Sinh cười nhẹ gật đầu. Hướng về Đoàn Chí Hạ lão ôm quyền thi lễ:
- Hằng nghe danh hào hiệp của Đoàn thũ lĩnh rền vang khắp dãy biên thùy hai nước mà lão phu chưa hề được hội kiến. Nay đường đột tới viếng thăm mới biết Quảng Uyên là nơi rồng nằm cọp nấp...
Quay sang Hạ Long Khách lão cười cười nói tiếp:
- Tuy không từng qua lại song lão phu thực tình ngưỡng mộ anh phong của Hạ thũ lĩnh lắm. Trừ diệt đám giặc bể Tàu Ô là Hạ thũ lĩnh đã đỡ tay chân cho triều đình nhiều lắm...
Ngừng lại liếc một vòng người đang đứng bao vây mình Bách Diện Thư Sinh trầm giọng nói với kẻ cầm sổ giang hồ:
- Lãnh lệnh triều đình lão phu thân hành tới đây mời các hạ về Hoa Lư...
Kẻ cầm sổ giang hồ lên tiếng ngắt ngang lời nói của vị phó thủ lĩnh đoàn do thám. Tuy giọng nói của y bình thường song ai ai cũng hiểu nó tỏ lộ một quyết định không gì lay chuyển nổi.
- Là một vũ sĩ giang hồ sống ngoài vòng lợi danh, không bị ràng buộc bởi luật lệ của triều đình; tại hạ khước từ lời mời của Bách phó thủ lĩnh về làm khách của Đinh triều ở Hoa Lư...
Mày rậm xếch cao Bách Diện Thư Sinh gằn giọng:
- Các hạ dám cưởng lệnh của triều đình?
Vành môi của kẻ cầm sổ giang hồ khẽ nhếch thành nụ cười khinh bạc:
- Kể từ khi tiền đế băng triều đình ở Hoa Lư biến thành công cụ của đám quan đại thần như Lê Hoàn, Đinh Điền, Nguyễn Bặc, Phạm Cự Lượng và Phạm Hạp. Họ lộng quyền lập bè tạo đảng đồng thời coi khinh phép vua luật nước. Tại hạ không cưởng mệnh của triều đình mà chỉ chống lại quyền lực của những kẻ giả danh vua, mượn tiếng triều đình để mưu đồ chuyện riêng tư và tạo dựng quyền lợi cho cá nhân của mình. Tại hạ xin hỏi Bách thủ lĩnh một lời là...Ngừng lời kẻ cầm sổ giang hồ đưa tay chỉ Hồ phu nhân đoạn cao giọng tiếp:
- Vị phu nhân họ Hồ phạm tội gì với triều đình mà nhà tan cửa nát long đong trôi nổi giang hồ để tìm kiếm người chồng bất hạnh không biết sống chết. Hồ gia trang có tội gì hay chỉ có mỗi một tội là không tuân phục triều đình; thứ triều đình mục nát được điều khiển bởi Lê Hoàn...
Đạp bộ một bước tới gần vị phó thủ lĩnh đoàn do thám triều đình y trầm giọng nói xuống thành lạnh băng:
- Tại hạ muốn đi là đi, muốn làm gì tự ý không ai ngăn cản được. Bách phó thủ lĩnh muốn mời tại hạ về Hoa Lư thời chúng ta tất có đụng chạm rồi. Xin mời các hạ ra chiêu...Bách Diện Thư Sinh trầm ngâm. Dĩ nhiên lão biết không thể dùng miệng lưỡi mà phải dụng võ mới có thể bắt kẻ cầm sổ giang hồ được. Liếc một vòng lão xoa tay cười nói với Đoàn Chí Hạ: - Đây là đất của Đoàn thủ lĩnh nên lão phu muốn biết ý kiến...
Tay đặt hờ vào đốc kiếm vị chúa tể ăn cướp cười cười:
- Y là khách của tại hạ cho nên Bách phó thủ lĩnh muốn bắt y tất nhiên phải đụng chạm tới tại hạ...
Đoàn Chí Hạ nói thẳng cái ý của mình dù biết sẽ vướng nhiều rắc rối khi đụng chạm tới đoàn do thám.
Bách Diện Thư Sinh cười nhạt :
- Đoàn thủ lĩnh không ngại đụng chạm tới đoàn do thám triều đình ?
Nhướng cao mày rậm họ Đoàn bật cười ngạo nghễ:
- Dù náu mình nơi hoang dã song tại hạ cũng nghe đồn về hành động mượn tiếng triều đình để bắt nạt đồng đạo giang hồ của đoàn do thám. Nay chứng kiến mới biết lời đồn không ngoa. Tại hạ không ngại chuyện đụng độ với đoàn do thám. Rừng nào cọp nấy chắc Bách phó thũ lĩnh cũng biết điều đó...
Bách Diện Thư Sinh nhếch môi cười:
- Lão phu có ba người mà phe các hạ cũng có ba người nên lão phu có đề nghị...
- Mời các hạ cho nghe cao kiến...
Đoàn Chí Hạ hắng giọng hỏi. Vị phó thủ lĩnh đoàn do thám nói:
- Chúng ta tranh tài ba trận nếu phe Đoàn thủ lĩnh thắng hai thời lão phu sẽ rút lui nhược bằng...
Hướng về kẻ cầm sổ giang hồ họ Đoàn hỏi:
- Huynh nghĩ sao?
Kẻ cầm sổ giang hồ cười nói: - Đoàn huynh là kẻ hiếu khách mà Bách phó thủ lĩnh lại là quí khách cho nên tôi hoàn toàn tán thành ý kiến này. Tuy nhiên tôi đề nghị ta chỉ phân định thắng bại trong vòng mười chiêu...
Bách Diện Thư Sinh gật đầu ra dấu cho đồng bọn. Bán Chiêu Quyền vừa bước ra, dường như có chủ ý Hạ Long Khách tạt bộ ra giữa phòng. Ôm quyền thi lễ y cười nói với đối thủ:
-Hạ Long Khách tôi hân hạnh được hầu tiếp...
Không nói lời nào Bán Chiêu Quyền xuất chiêu liền. Nắm tay tả bên hông tà tà đánh thốc lên một quyền trong lúc tay hữu mở cong cong như trảo cào tới ngực đối phương, hắn triển khai thứ quyền thuật tân kỳ và lạ mắt. Đoàn Chí Hạ buột miệng khen:
- Hảo quyền thuật...
Bán Chiêu Quyền vừa xuất chiêu thứ nhì mọi người đều nhận thấy quyền thuật của hắn lạ kỳ ở chỗ chỉ có nửa chiêu thôi.Nói cách khác là quyền pháp của hắn thi triển được nửa chiêu là biến thành nửa thế rồi nửa thế đổi sang nửa thức và nửa thức hóa ra đòn rồi cứ như vậy mà luân lưu không dứt.Phần Hạ Long Khách thủ chứ không công. Đợi đối thủ vừa dứt chiêu thứ năm y hò lớn:
- Cá kình đón gió...
Lồng trong tiếng nói vị chúa tể biển đông trổ tài. Cánh tay hữu của y vọt ra, bàn tay khép lại thẳng băng vẩy vẩy trong không khí mấy lượt mường tượng như con cá quẩy đuôi trong nước. Y vừa vẩy tay Bán Chiêu Quyền cảm thấy kình phong dậy rạt rào.
- Cá kình giởn sóng...
Hạ Long Khách đạp bộ bước thật dài. Bằng cái đạp bộ này y tiến sát vào đối phương đồng thời hai tay cùng lúc máy động. Bàn tay hữu đang vẩy vẩy trong không khí chợt mở ra giống như miệng con cá táp tới trong lúc bàn tay tả với năm ngón tay mở khoằm khoằm bắt từ trên cao chụp xuống đầu đối thủ. Y vừa ra chiêu Bách Diện Thư Sinh buột miệng la nho nhỏ:
- Tróc Ngư thủ pháp...
Lão đệ nhất ma đầu của giới giang hồ Đại Việt nhận xét không sai. Tróc Ngư thủ pháp là một tuyệt kỹ bí truyền của Bạch Long Vỉ đảo, một phái võ lộ diện giang hồ cách đây chừng năm chục năm. Nó là thứ cầm nã thủ pháp có thể nói vô cùng tân kỳ, đặc sắc, ảo diệu và bí hiểm nhất trong giới giang hồ đương thời.
Chát... chát... Bùng... Song phương đình thủ. Hạ Long Khách khóe miệng rỉ máu trong khi Bán Chiêu Quyền ho khan vài tiềng rồi ụa ra bụm máu tươi.
- Đoàn thủ lĩnh nhận thấy thế nào?
Bách Diện Thư Sinh hỏi Đoàn Chí Hạ. Họ Đoàn từ từ đáp:
- Đôi bên đều bị thương nhưng một nặng và một nhẹ cho nên tại hạ có thể nói phần thắng về phía vị chúa tể biển đông...
Gật gù Bách Diện Thư Sinh cười thốt:
- Lão phu đồng ý với Đoàn thủ lĩnh ...
- Giờ tới lượt tại hạ hầu tiếp Bách phó thủ lĩnh...
Bị Đoàn Chí Hạ đích danh khiêu chiến dù không muốn Bách Diện Thư Sinh cũng không tiện chối từ. Bản tâm của lão là muốn Hoạt Lưu Thũ đấu với Đoàn Chí Hạ còn phần lão sẽ hầu tiếp kẻ cầm sổ giang hồ. Đấu như thế lão có hi vọng thắng nhiều hơn bại. Cười cười bước vào đấu trường lão nói:
- Từ lâu nghe danh Đoàn thủ lĩnh kiếm thuật rền vang khắp dãy biên thùy hai nước...
Tam Phương Quất nhẹ lắc đầu:
- Đa tạ. Tuy nhiên hôm nay tại hạ xin hầu tiếp Bách phó thủ lĩnh bằng quyền thuật...
Dù không nói ra Bách Diện Thư Sinh mừng trong bụng. Đoàn Chí Hạ không xử kiếm thời lão chắc chắn sẽ thắng trận thứ nhì.
Xoạc chân đứng tấn họ Đoàn triển khai Hổ quyền, thứ quyền thuật cương mãnh, trầm trọng song lanh lẹ và biến hóa.
Vừa lâm trận Bách Diện Thư Sinh trổ liền tuyệt kỹ. Bách Biến Ma Bộ và Ma Quyền quả nhiên là một tuyệt kỹ lừng danh và Bách Diện Thư Sinh không hổ tiếng thủ lĩnh phe hắc đạo của giới giang hồ Đại Việt. Lão thi triển bộ pháp nhanh tới độ thân ảnh nổi trùng điệp, khinh linh chập chờn phiêu hốt tợ bóng ma u linh phảng phất.
- Chiêu thứ chín...
Kẻ cầm sổ giang hồ đột nhiên lên tiếng. Bách Diện Thư Sinh giật mình. Chỉ còn chiêu cuối cùng nếu lão không đánh bại Đoàn Chí Hạ thời ê mặt lắm. Nạt tiếng nho nhỏ vị phó thủ lĩnh đoàn do thám xô người nhập nội. Tay quyền của lão dậy mịt mờ nổi trôi giăng mắc khắp nơi.
Bùng... Tam Phương Quất Đoàn Chí Hạ trụ bộ chắc hơn cọc gỗ. Ánh mắt sáng quắc của y nhìn đăm đăm đối thủ giây lát rồi mĩm cười nói: - Bách Biến công phu quả nhiên kỳ tuyệt vô song... Tại hạ bại bởi tay Bách phó thủ lĩnh cũng không phải là chuyện đáng ngạc nhiên...
Cung kính ôm quyền thi lễ Bách Diện Thư Sinh cất giọng nghiêm trang:
- Đa tạ Đoàn thủ lĩnh đã nhân nhượng. Lão phu chỉ thắng Đoàn thủ lĩnh có nửa chiêu thôi. Thành thật mà nói thời lão phu chưa thấy ai trẻ tuổi lại tôi luyện được trình độ vũ thuật như Đoàn thủ lĩnh. Mươi năm nữa lão phu không phải là đối thủ của Đoàn thủ lĩnh...
Ngừng lại giây lát lão thở hơi dài xong thong thả tiếp:
- Hai vị Hắc Bạch Hộ Pháp của phái Cổ Loa hợp sức mà chỉ chi trì được có tám chiêu, còn Đoàn thủ lĩnh một mình mà chịu đựng tới chiêu thứ mười thời Đoàn thủ lĩnh quả không hổ danh cao thủ hạng nhất của giới giang hồ Đại Việt...
Đoàn Chí Hạ cười quay qua nói với kẻ cầm sổ giang hồ:
-Một thắng một bại...Chuyện đi về Hoa Lư hay lưu lại đây hoàn toàn do tài sức của huynh đài...
Thong thả đứng lên kẻ cầm sổ giang hồ tươi cười nói đùa với Đoàn Chí Hạ:
- Mến mộ anh phong của Đoàn huynh vả lại câu chuyện của chúng ta chưa xong nên tôi cam đoan sẽ làm phiền huynh đôi ngày nữa...Bước tới đứng trước mặt Hoạt Lưu Thủ y trầm giọng nói xuông thành lạnh băng: - Ba mươi năm khổ luyện vũ thuật tại hạ thành tựu được một chiêu kiếm giết người. Thực tình tại hạ không muốn dùng kiếm song nếu không dùng kiếm thời tại hạ không thể thắng được các hạ. Đó chẳng qua là chuyện bắt buộc...Mọi người đều biết những lời nói của y không phải là lời hăm dọa. Y thành danh giang hồ qua kiếm thuật giết người độc địa. Con ruồi y còn đâm chết huống hồ gì con người.
Vòng tay bái tổ Hoạt Lưu Thủ cao giọng: - Nghe đồn các hạ kiếm thuật giết người nhanh hơn chớp mắt tại hạ nóng lòng muốn thưởng thức. Nay may mắn gặp đây lẽ nào bỏ qua. Xin mời...Hoạt Lưu Thủ đứng im an thần định khí. Kẻ cầm sổ giang hồ thỏng tay triển công phu trầm tịnh. Gian khách sảnh lặng trang. Người người dường như nín thở. Ai ai cũng đều chăm chú vào bàn tay mặt của kẻ cầm sổ giang hồ. Bàn tay cầm kiếm đó sẽ máy động mà không một ai có thể đoán biết được. Bách Diện Thư Sinh lại khác hơn mọi người. Lão không nhìn vào bàn tay cầm kiếm mà nhìn vào mắt của kẻ cầm sổ giang hồ. Đôi mắt tròn to mở không chớp nhìn vào khoảng không trước mặt. Không cử chỉ báo trước cánh tay của kẻ cầm sổ giang hồ hất ngược về sau vai ngay chỗ chuôi kiếm ló lên. Rẹt... Rẹt... Lồng trong âm thanh khô lạnh người ta nghe có tiếng sắt thép xuyên qua da thịt. Tuy nhiên khi người ta nghe được thời sự kiện đã xảy ra rồi. Không có gì khác lạ ngoại trừ chấm đỏ nổi lên nơi yết hầu của Hoạt Lưu Thủ. Phịch... Vị phó thủ lĩnh đoàn do thám ngã úp mặt xuống sàn đá ngay dưới chân đối thủ.
Bách Diện Thư Sinh thở dài khe khẽ:
- Chiêu kiếm tuyệt độc... Ba mươi lăm năm lăn lộn giang hồ lão phu chưa thấy ai luyện được một chiêu kiếm độc như các hạ... May ra mới có một người...
Nói tới đó lão cười cười nhìn mọi người:
- Hóa ra cuộc tranh tài không đi tới chỗ kết cục như lão phu mong muốn...
Tuy nhiên lão phu rất hài lòng về cuộc hội ngộ ngày hôm nay...Dứt lời lão nhấc lấy thi thể của Hoạt Lưu Thủ xong lạng mình ra cửa.