Giả Yêu Làm Thật

Chương 44: Vị hôn thê không thể khinh thường



Không khí trong phòng ăn Minh gia có điều lạ thường. Minh Tranh cùng La Văn Anh là đến đầutiên, Minh Thành Hữu cùng Phó Nhiễm cũng không chậm trễ đến ngay.

Lý Vận Linh đang tự mình thu xếp bữa sáng trong phòng bếp, Minh Thành Hữuthấy bà bận rộn, khóe miệng bất ngờ nhếch lên vẻ trào phúng.

Kiểu chuyện như thế này ở Minh gia cũng chỉ có Lý Vận Linh làm được.

Lý Vận Linh thân mật kéo tay La Văn Anh qua.

"Văn Anh à, tối hôm qua có ngủ được không?"

"Mẹ, con ngủ rất ngon."

"Thay đổi nơi ở mới có thể sẽ không quen, nhưng không chừng vài ngày sau có thể sẽ tốt hơn."

Trong ngôn ngữ của Lý Vận Linh có ý thử dò xét, Minh Tranh đang cùng Minh Vân Phong ở bên cạnh bàn bạc công việc, nghe thấy thế ngẩng đầu lên giảivây cho La Văn Anh.

"Mẹ, tối hôm qua Văn Anh nói có nhiều thứ còn chưa sửa soạn xong, muốn hôm nay mới có thể chuyển đến."

"Như vậy à, vậy cũng tốt."

Minh Thành Hữu cười lạnh, chen vào nói.

"Mẹ, mẹ cho rằng người khác đều giống như con cùng Phó Nhiễm, không thể chờ đợi được muốn chuyển ngay đến ở cùng nhau hay sao?"

Nói cho cùng, lúc trước còn không phải là do Lý Vận Linh bức bách mới làmnhư vậy"Tên nhóc đáng chết, nói chuyện không có đứng đắn, không phải làchính con không kìm nén được, nói muốn đem Tiểu Nhiễm sớm chuyển đến ởcùng sao?"

Lý Vận Linh vừa nói dứt lời liền nhìn hướng Minh Thành Hữu trừng mắt, phải, dù sao danh tiếng của hắn bày ở kia, lại bị giộithêm bồn nước bẩn cũng không có gì uất ức.

Phó Nhiễm ngồi ở bên cạnh không nói lời nào, dù là Minh Thành Hữu đem cô làm trò cười cô cũng phải ngoảnh mặt làm ngơ.

Minh Vân Phong thấy tinh thần cô không tốt, không thể không mở miệng quan tâm.

"Tiểu Nhiễm, tối hôm qua không thấy con ở lễ đính hôn, mẹ con trở lại nóiphòng làm việc của con quá bận rộn. Có sự nghiệp của mình là tốt, nhưngphải chú ý đến thân thể, biết không?"

Phó Nhiễm nghe vậy ngẩng đầu lên, ánh mắt lướt qua mọi người nhìn về phía Minh Vân Phong.

Ông là chủ của một gia đình danh gia vọng tộc, ngay cả Minh Thành Hữu cũng phải sợ ông chớ nói chi là Phó Nhiễm.

Nhưng buổi nói chuyện vừa rồi lại làm cô có cảm giác đầy đủ ấm áp, trong mắtnhìn thấy vẻ nghiêm khắc thường ngày không ngờ cũng có phần nào hiềnlành.

Lý Vận Linh bắt đầu mời mọi người vào ăn điểm tâm, sau khi ngồi vào chỗ của mình mới thấy Minh Vanh từ ngoài cửa đi vào.

"Mẹ, mẹ thiên vị, cũng không đợi con."

"Nói vậy còn không biết xấu hổ, từ nhỏ con chính là người luôn lề mề, tìm con dâu cho mẹ nhanh lên để còn đến trừng trị con."

Có thể thấy Lý Vận Linh đối với Minh Vanh là yêu quý thật, dù sao thânphận hắn cũng không khó xử giống như Minh Tranh, thương yêu hay mắng mỏhắn đều không cần phải lo lắng che giấu.

"Mẹ

Minh Vanh không chịu nổi, ý giận dỗi.

"Con muốn tự do yêu đương!"

Phó Nhiễm nhận chén cháo loãng từ tay người giúp việc đưa tới, La Văn Anh ngồi ở phía đối diện đem chút thức ăn đưa sang.

"Tiểu Nhiễm, nếm thử cái này đi."

Phó Nhiễm đưa tay tiếp nhận.

"Cảm ơn."

Minh Tranh đem bảy phần trứng rán quen thuộc thả vào trong đĩa của La VănAnh, cô ngắm nhìn một lúc, tay không khỏi nắm chặt dao nĩa. Nhưng dướiánh mắt chăm chú của hắn lại vẫn đưa trứng lên ăn, dù sao trước mặt mọingười cần phải ăn ý duy trì vẻ hạnh phúc với hắn. Nếu như cô nói trắngra là cô không thể ăn sẽ không tránh khỏi những lời nói phiền toái.

Tính tình Minh Vanh cùng Minh Tranh khác một trời một vực, lời nói rấtnhiều. Phó Nhiễm không muốn tham dự, chuyên chú vùi đầu ứng phó với bữasáng.

Một tiếng dao nĩa rơi xuống đất, tiếp theo là vài tiếngthét kinh hãi đột nhiên vang lên chói tai. Lúc Phó Nhiễm ngẩng đầu, Minh Thành Hữu lướt qua bàn ăn thật nhanh đi tới bên cạnh Minh Vân Phong.

"Cha!"

Thần sắc Lý Vận Linh hoảng hốt hướng ra gọi.

"Ông xã, ông xã."

"Không có... chuyện gì..."

Sắc mặt Minh Vân Phong tái nhợt như tờ giấy, đôi môi hiện ra một màu xámxịt, đôi mắt từ trước đến nay tinh anh lúc này lại thấy ảm đạm khôngtinh tường nữa, ông run run

"Thuốc của tôi..."

"Được rồi, ông đừng nói chuyện, tôi... Tôi lập tức đi lấy."

Lý Vận Linh nhanh chóng lao tới giá sách, tay chân luống cuống lấy ra hộpthuốc từ trong ngăn kéo. Phó Nhiễm chưa bao giờ thấy bà sợ hãi như vậy,cô đi tới giúp Lý Vận Linh mở hộp thuốc ra, lấy ra một loại thuốc duynhất bên trong.

"Là loại này sao?"

"Đúng!"

Minh Vân Phong uống nước nuốt viên thuốc vào, Lý Vận Linh không ngừng xoa nhẹ ngực ông.

Ước chừng sau một phút đồng hồ tình huống mới chuyển biến tốt, sắc mặt ông cũng chầm chậm khôi phục lại.

"Cha, cha không sao chứ?"

"Cha, con đưa người đi bệnh viện."

Minh Vân Phong khoát tay, thân thể suy yếu dựa vào thành ghế, ba người con trai lo lắng vây xung quanh, bàn tay ông đè ngực lại.

"Là bệnh cũ, sớm muộn gì thì cũng có ngày ta sẽ chết tại đây."

"Không cho phép ông nói bậy."

Lý Vận Linh ở bên cạnh mắt đỏ lên.

"Đợi khi tìm được trái tim thích hợp thì bệnh viện quân khu đến sẽ thông báo trước."

"Được rồi, được rồi, ta không sao, đều trở về chỗ ngồi đi."

Phó Nhiễm theo Minh Thành Hữu ngồi lại trước bàn ăn. Đối với việc này,người của Minh gia giấu giếm thật tốt, nếu không phải là hôm nay côkhông tận mắt thấy Minh Vân Phong phát bệnh thì cô cũng không biết tráitim của ông có vấn đề.

Sắc mặt Minh Thành Hữu thâm trầm, mơ hồ lộ ra lo lắng mông lung rơi vào trong mắt Phó Nhiễm.

Tâm tình cô theo đó cũng thấy nặng nề, mỗi người đang ngồi đây vẫn cứ miễncưỡng nói cười, nhưng trong phòng ăn vẫn luôn bao phủ một loại lo lắngkhông xua tan đi được.

Dùng xong bữa sáng, Minh Vanh nhanh chóng rời đi trước, Minh Tranh ngồi một lúc sau cũng mang theo La Văn Anh trở về.

Lý Vận Linh vừa dìu Minh Vân Phong lên lầu nghỉ ngơi, không khí ở Minh gia vừa rồi còn vui vẻ, lúc này đều tan biến không để lại dấu vết.

Vành mắt Lý Vận Linh liên tục đỏ lên, Minh Thành Hữu thì nắm chặt tay Phó Nhiễm ngồi ở trên ghế sofa.

"Mẹ, mẹ đừng lo lắng, bác sĩ Uông đang tới đây."

Lý Vận Linh như không còn chút sức lực.

"Ba con uống thuốc xong sẽ không xảy ra chuyện gì lớn, mỗi lần kiểm tra sức khoẻ đều là tốt khoe xấu che. Thật không biết ông ấy còn có thể chốngđỡ vài năm nữa không? Thành Hữu, con ở công ty phải lưu ý kỹ từng giờtừng phút đề phòng Minh Tranh, đối với hắn, ta luôn không yên tâm."

Minh Thành Hữu gật đầu đang muốn nói chuyện, quản gia trong nhà dẫn theo hai người đi vào trong sảnh.

"Phu nhân, có khách đến."

Phó Nhiễm ngẩng đầu lên, nhìn gương mặt giống như đã từng quen thuộc đậpvào trong mắt, ngẫm nghĩ một lát, đây không phải là Vương Nhứ Đình tạitiệc sinh nhật đã quăng cho cô một cái tát sao?

"Phu nhân, Tam thiếu, Minh lão tướng quân có ở nhà

Vương Tạ mang theo con gái đến trước mặt mọi người.

Lý Vận Linh thu hồi thần sắc khôi phục lại như lúc trước.

Minh Thành Hữu cười lạnh nói.

"Cha tôi hình như chỉ lớn hơn ông vài tuổi, lại già như vậy sao?"

Lý Vận Linh bưng nước trái cây trong tay lên uống cho cổ họng mát một chút, ánh mắt dừng lại trên tay Vương Nhứ Đình.

"Cô gái này bộ dạng được, tới đây để cho ta nhìn kỹ một chút."

Vương Nhứ Đình nghe vậy vui vẻ đi tới, vốn dĩ đang lo lắng là Minh gia sẽcanh cánh trong lòng chuyện xảy ra với Phó Nhiễm. Xem ra rõ ràng ở Minhgia cô ta lại chỉ là không khí.

"Phu nhân khỏe chứ ạ, bác gọi tên con Nhứ Đình là được rồi."

Lý Vận Linh kéo tay Vương Nhứ Đình qua, cũng không ngẩng đầu lên xem mặtcủa cô, nhìn chằm chằm vào vòng ngọc trên tay Vương Nhứ Đình xem xét.

"Chất lượng tốt vô cùng, vừa nhìn đã biết chính là ngọc lâu đời, giá cả hẳn là rất đắt?"

"Ánh mắt phu nhân thật tinh tường, đây là chiếc vòng mà hai ngày trước cha con có được tại một buổi đấu giá."

Lý Vận Linh có chút thở dài chỉ chỉ vào vòng ngọc của bà.

"Chỉ là chiếc của ta so với chiếc này kém rất nhiều."

"Đó là..."

Vương Nhứ Đình vội vàng phụ họa, không đợi cô nóiLý Vận Linh ngẩng đầu nhìn về phía Phó Nhiễm.

"Đúng rồi, Tiểu Nhiễm, mẹ đưa cho con vòng tay, thế nào lại không thấy conmang, là con không vui sao? Chất lượng của chiếc kia có thể coi là tốthơn so với chiếc này không chỉ một lần."

Phó Nhiễm nghe vậy trong lòng sợ hãi, không khỏi đưa tay ra phía sau lưng.

"Con..."

Minh Thành Hữu thong thả ung dung uống một ngụm trà, chân trái nhàn nhã vắtlên, thừa dịp lúc nghiêng người ghé vào bên tai Phó Nhiễm.

"Em thật sự nghĩ rằng mẹ anh cái gì cũng không biết sao? Những chuyện kia đã sớm truyền ra hết rồi."

Bất luận lời nói của hắn là thật hay giả thì chuyện này không thể nói dối được.

"Mẹ, con thực xin lỗi."

Thần sắc Phó Nhiễm áy náy, tiếng nói gần như run rẩy. Minh Thành Hữu hướng cô liếc xéo, thật là có thể giả bộ.

"Ngày đó sinh nhật con cùng Vương tiểu thư phát sinh tranh chấp, về sau cô ấy ra tay đẩy con, lúc ấy vòng tay liền bị vỡ, con liên tục giấu diếmkhông dám nói cùng mẹ."

"Không phải thế... Không phải như vậy..."

Vương Nhứ Đình khẩn trương.

Lý Vận Linh bỗng dưng buông tay Vương Nhứ Đình ra, lúc đứng dậy ánh mắtngó qua thấy mặt Vương Nhứ Đình tái nhợt, góc độ ánh mắt đúng là cực kỳbén nhọn.

"Cô cũng đã biết vòng tay kia đúng là đồ gia truyền của Minh gia chúng tôi, Vương tiểu thư, cô thực sự có can đảm!"

Nói xong, Lý Vận Linh rời đi, ất chấp Vương Tạ đang lúng túng.

Trong lòng Phó Nhiễm vẫn còn sợ hãi, mười phần thấy áy náy.

"Khẳng định là mẹ rất tức giận."

"Mẹ không nói vòng tay đó là một đôi sao? Hôm nào em sẽ đem một chiếc khác đến gạt mẹ."

Minh Thành Hữu kéo tay Phó Nhiễm nâng lên.

"Tam thiếu, tôi muốn gặp Minh lão tướng quân quả thật là có việc gấp cần ông ấy giúp đỡ, hôm qua đã hẹn, thời gian này cũng là ông ấy định ra."

"Hừ."

Ngôn ngữ của Minh Thành Hữu không thể thiếu vẻ châm chọc khiêu khích.

"Tát vợ tôi rồi còn dám nói là có việc cầu cạnh? Giúp đỡ? Sao không tránh xa đi, lúc này có muốn để tôi đưa mặt bên kia đưa cho các người tát nữakhông?"

Tính tình này...

Phó Nhiễm ngạc nhiên, thật là cũng không để cho người ta còn một chút mặt mũi.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv