Giả Yêu Làm Thật

Chương 142: Con mau ra đời một chút, đợi ba



Phó Nhiễm đứng ở ngoài cửa, nghe thấy giọng nói của anh từ bên trong truyền đến.

Triệu Lan đang khóc, giọng nói cũng rất nhỏ.

"Thành Hữu, nếu như con có việc gì không hay xảy ra, mẹ cũng không muốn sống nữa."

Minh Thành Hữu bỗng đạp chiếc ghế sang bên cạnh, sau tiếng va chạm kịchliệt, cái ghế vọt tới bên kia giường lật nhào xuống mặt đất.

Ngực anh phập phồng kịch liệt, đôi mắt gần như đỏ ngầu.

"Tôi sống hay chết không liên quan gì tới bà, chuyện không liên quan tới bà, càng không cần bà làm cái mà bà gọi là hy sinh đó."

Phó Nhiễm nghe được có cái gì đó không đúng, vội vàng đẩy cửa đi vào, Triệu Lan sốt ruột muốn bò trên giường xuống.

"Thành Hữu, con đừng kích động, ta không nói. . . . . ."

Phó Nhiễm đè lại động tác muốn đứng dậy của Triệu Lan.

"Mẹ, mẹ mau nằm xuống."

Đắp lại chăn cho Triệu Lan xong mới bước

về phía Minh Thành Hữu, nét mặt anh u ám, trong ánh mắt vẻ tăm tối càng sâu thẳm, Phó Nhiễm khoác cánh tay anh.

"Đi thôi."

Triệu Lan khẽ nhếch miệng, Phó Nhiễm dặn bà nghỉ ngơi thật nhiều, lúc nàycũng không nói thêm gì nữa, thấy bọn họ sắp rời đi, Triệu Lan lên tiếnggọi Phó Nhiễm.

"Tiểu Nhiễm."

Minh Thành Hữu ra khỏi phòng bệnh, Phó Nhiễm ngồi vào bên giường Triệu Lan .

"Mẹ, mẹ cần gì phải làm như vậy?"

"Có lẽ mấy đứa cảm thấy không chấp nhận nổi."

Triệu Lan cố gắng chống người lên, chỗ cổ tay đã sớm đau đến chết lặng.

"Nhưng tự ta biết rõ, đối với ta, là cách n bù tốt nhất. Có thể ta không cầnngày ngày nơm nớp lo sợ, Thành Hữu cũng có thể có cơ hội sống một lầnnữa."

"Mẹ, có phải là trước đó mẹ đã có ý nghĩ này hay không?"

"Trong thời gian Thành Hữu chờ trái tim thích hợp, ta đã hỏi qua bác sĩ."

Phó Nhiễm thở dài.

"Mẹ, nhưng mà mẹ có nghĩ tới hay không, mặc dù Thành Hữu ngoài miệng khôngnói gì, nhưng những hành động vừa rồi mẹ cũng nhìn ra, anh ấy đối với mẹ đã ở từ từ quên được, nhưng nếu mẹ thật sự muốn dùng cách này để choanh ấy một trái tim, cho dù anh ấy có đón nhận, nhưng về sau mỗi lần nhớ tới, mẹ có thể bảo đảm đây không phải là cơn ác mộng, anh ấy sẽ càngkhó có thể tiếp nhận sao?"

Triệu Lan che vết thương trên tay.

"Tiểu Nhiễm, lúc ấy ta không nghĩ được nhiều như vậy."

"Cho nên…"

Phó Nhiễm cố làm ra vẻ thoải mái nói.

"Đối với con cùng Thành Hữu mà nói, hiện tại hi vọng lớn nhất cùng vui vẻchính là những người bên cạnh cũng có thể vui vẻ mà sống, không để chobọn con lo lắng nữa."

Cô đi ra khỏi phòng bệnh, thấy Minh ThànhHữu ngồi ở trên ghế màu xanh thẫm. Đóng cửa lại, anh nghe thấy tiếngbước chân sau liền đứng lên, cùng Phó Nhiễm rời khỏi đây.

Minh Tranh lái xe đến chỗ La Văn Anh nói, thấy cô đứng ở ngoài xe, rét đến run lẩy bẩy, Minh Tranh đem xe dừng ở ven đường.

Thấy bóng dáng của cô đang đứng dậm chân trong gió rét, Minh Tranh đóng sầm cửa xe xông tới.

"Tại sao lại đứng ở nơi này?"

La Văn Anh chỉ chỉ xe của mình.

"Hỏng rồi."

Minh Tranh dựa người vào ở trước đầu xe.

"Bị hỏng cũng không đến nỗi như vậy chứ, em tiện tay cản lại thì còn có xetaxi, ngồi ở bên trong ghế lái chờ cũng được, em là không bị bệnh đangmong đợi ngã bệnh đúng không?"

Hai tay La Văn Anh giữ chặt gáy, lòng bàn tay đến giờ vẫn còn lạnh như băng.

"Lão đại, anh là Hỏa Nhãn Kim Tinh sao?"

"Đi thôi."

Minh tranh chống lên thân.

La Văn Anh mở cửa xe muốn đi vào.

"Không phải là hỏng rồi sao? Ngồi xe của anh đi."

La Văn Anh lấy túi đựng đồ ăn lên xe cùng Minh Tranh, tay chân cũng đông cứng rồi, vốn cũng không muốn lái xe nữa.

Ngồi vào bên trong ghế lái phụ, cô xoa xoa đôi tay vào nhau.

"Thật là ấm áp."

Minh Tranh phát động động cơ, thừa dịp liếc sang cô, sau khi xe rời khỏi vịtrí Minh Tranh đưa tay nắm lấy tay La Văn Anh, kèm theo hơi ấm rõ ràng,La Văn Anh ngẩng đầu lên, đúng lúc bàn tay người đàn ông cũng thu hồi.

"Tay cũng đông cứng rồi, làm như vậy thấy thú vị sao?"

Cô che giấu lúng túng trong mắt.

"Cái gì? Xe bị hỏng cũng không phải là em cố ý."

"Trong lòng em rõ ràng."

Minh Tranh nghiêng đầu nhìn vào mắt cô, nhưng mà trên mặt cũng không có tức giận.

"Bà ấy là muốn thành toàn cho con trai của bà ấy. . ."

Nửa câu sau lại nuốt trở về.

La Văn Anh hơi giật mình, cũng từ trong lời nói của Minh Tranh đoán ra tại sao Triệu Lan lại vào bệnh viện, bên trong không gian nhỏ hẹp nhất thời yên tĩnh không một tiếng động.

Đem xe dừng đến trước cửa bệnh viện, Minh Tranh thấy La Văn Anh chuẩn bị xuống xe.

"Em đi về trước đi, thời gian cũng không còn sớm, lái xe của anh."

La Văn Anh thấy thế, cũng không từ chối, đem túi đồ đưa cho Minh Tranh sau đó liền nhận lấy chìa khóa xe từ trong tay anh.

Minh Tranh trở lại phòng bệnh, Phó Nhiễm cùng Minh Thành Hữu cũng đã về rồi.

Anh đẩy cửa đi vào, thấy một cái ghế bị té ở bên tường.

Triệu Lan nhìn anh với đôi mắt vô hồn.

" Minh Tranh."

Anh không lên tiếng, để mấy hộp trong tay đặt vào chỗ trên tủ đầu giường.

Triệu Lan khẽ nhếch miệng, rốt cuộc là có áy náy đối với anh, hiện tại bàmuốn dùng phương thức đó để coi như xong hết mọi chuyện, đối với MinhTranh mà nói, là không công bằng

" Minh Tranh."

Anh đi tới, nâng cái ghế lên.

"Con đừng oán trách mẹ độc ác, đối với con, ta vẫn không biết nên đối mặt như thế nào."

Minh Tranh vẫn im lặng như trước, chỉ là đem hộp trong túi xách lấy ra từng cái một.

Phó Nhiễm cùng Minh Thành Hữu lên xe, thấy sắc mặt anh căng thẳng.

"Em biết rõ vừa rồi tại sao anh lại như vậy, là muốn không cho mẹ có ý nghĩ coi thường mạng sống của mình nữa phải không, nhưng tâm tình của mẹ, em cũng có thể hiểu được, Thành Hữu, nói cho cùng, đây chính là tìnhthương của mẹ."

Ánh mắt Minh Thành Hữu khẽ nhíu lại, gương mặt bị ánh trăng ngoài cửa sổ phản chiếu, tái nhợt khổ sở.

"Phó Nhiễm, nhưng có một chút, anh và em cũng không phủ nhận được.

Anh hận bà ấy hai mươi mấy năm, xét đến cùng cũng giống như ánh mắt củangười ngoài, cho dù bà ấy và cha anh yêu nhau đến cỡ nào, cho dù khôngbiết làm sao, coi như ban đầu Minh gia cùng Lý gia kết thân chỉ vì lý do lợi ích. Nhưng, thân phận người thứ ba của bà ấy, cả đời này cũng không thoát ra được, nhất định phải đeo trên lưng mãi mãi."

Ánh mắt của anh xoay qua chỗ khác nhìn về Phó Nhiễm, giơ tay lên vén mấy sợi tóc rũ ở bên gò má ra sau tai.

"Lúc ấy anh cho Vưu Ứng Nhụy giấy kết hôn giả, chính là anh sợ ngộ nhỡ không may, cũng không thể để cho em ở địa vị lúng túng."

Phó Nhiễm gối mặt lên bả vai Minh Thành Hữu, anh đưa tay ôm cô vào trong ngực.

"Anh không biết làm như thế nào để đối mặt với bà ấy, càng không biết nên ở cùng với bà ấy

Minh Thành Hữu tựa cằm trên đỉnh đầu Phó Nhiễm.

"Nói cho cùng, vẫn là anh khó có thể tiếp nhận."

Thân phận đột nhiên thay đổi, làm cho người ta không kịp ứng phó.

Sau khi Minh Thành Hữu trở lại Y Vân thủ phủ, lại bắt đầu sốt cao.

Thân thể đã đạt tới biên giới gần như sụp đổ, hệ thống miễn dịch tự nhiêncũng sẽ chịu ảnh hưởng, bác sĩ gia đình tới đây sau đó làm các biện pháp cấp cứu, Lý Vận Linh nóng nảy chạy tới chất vấn là chuyện gì xảy ra,biết được Triệu Lan tự sát, Minh Thành Hữu cùng Phó Nhiễm mới từ bệnhviện trở về, bà lại im lặng một cách khác thường, cũng không còn tráchcứ đối với hó Nhiễm nữa.

Minh Thành Hữu lên cơn sốt rất lợi hại, đêm đó Lý Vận Linh cũng ở lại Y Vân thủ phủ chăm sóc.

Phó Nhiễm dùng cồn lau chân tay cho anh, sốt đến nửa đêm thì mệt mỏi cũngkhông đứng lên nổi, mắt cá chân sưng giống như cái bánh bao, mu bàn chân cũng căng cứng khó chịu cô chống tay vào mép giường đứng dậy, đem khănlông đặt trên trán Minh Thành Hữu bỏ xuống, giũ nước xong sau đó lại đắp lên.

Phó Nhiễm nằm ở mép giường, bây giờ Minh Thành Hữu chỉ có thể là sống ngày nào biết ngày đó.

Mãi cho đến rạng sáng, Minh Thành Hữu mới mơ hồ mở mắt ra, thấy Phó Nhiễm ở bên tay, anh giơ bàn tay lên đặt lên đầu cô.

"Đã tỉnh rồi hả ?"

"Ngủ bên cạnh."

Cô sờ sờ trán anh, lúc này mới thở dài một hơi.

Minh Thành Hữu xoay người, Phó Nhiễm nằm ở bên cạnh anh, bàn tay anh đưa xuống

"Em cứ nghỉ ngơi không tốt như vậy, đứa bé cũng không chịu nổi."

Tay phải cô ôm hông anh.

"Bây giờ em sẽ nghỉ ngơi thật tốt."

Sáng sớm, Phó Nhiễm đã dậy từ lâu, thấy tình hình của Minh Thành Hữu đã được kiểm soát lúc này mới bớt lo lắng.

Trên bàn ăn, Lý Vận Linh có chút không tập trung tinh thần loay hoay với bát đũa, nhìn thấy Phó Nhiễm xuống lầu, vội vàng để cho cô ngồi xuống.

Tiêu quản gia chuẩn bị bữa ăn sáng cho hai người xong.

" Phó Nhiễm, Thành Hữu thế nào rồi?"

"Hết sốt rồi ạ."

Lời nói của Lý Vận Linh có chút thử dò xét, ánh mắt nhìn Phó Nhiễm.

"Nghe nói, Triệu Lan tự sát?"

Thần sắc Phó Nhiễm có chút ảm đạm.

"May mà kịp thời cấp cứu, sau khi Thành Hữu biết rất kích động."

Bà cầm chiếc đũa trong tay có chút run rẩy, chỉ sợ Phó Nhiễm nhìn ra khác thường, Lý Vận Linh đặt tay xuống bàn.

"Oh, thế nào lại nghĩ quẩn như vậy, lúc mấu chốt còn tạo thêm phiền phức."

Một tay kia lại lặng lẽ nắm chặt, bà thừa nhận, lúc ấy bà có ý nghĩ cố ýlàm cho Triệu Lan nghĩ tới chuyện kia, lại không nghĩ rằng, bà lại làmcho Triệu Lan có hành động đó thật.

Phó Nhiễm ăn sáng xong đi dạo ở bên trong vườn, tâm tình đè nén rất khó chịu, ngẩng đầu nhìn thấy đãcó người từ phía cửa đi tới.

"Thiếu phu nhân, mới có thư chuyển phát đưa tới."

Phó Nhiễm đưa tay nhận lấy, là phát chuyển nhanh bình thường, cô tiện tay mở ra.

Bên trong có vài tấm hình, là hôm qua cô cùng Minh Thành Hữu đi bệnh việnbị chụp trộm, phía dưới còn có một phần tin tức, tựa đề viết:

Tu hú chiếm tổ chim khách, Minh Tam Thiếu đúng là con riêng trong hào môn!

Bàn tay Phó Nhiễm cầm tấm hình run lên, thấy dưới tờ giấy A4 viết địa chỉ cùng thời gian.

Lúc ra cửa, Lý Vận Linh hỏi cô đi đâu, Phó Nhiễm nói có chuyện sẽ trở về rất nhanh.

Thuê xe đi tới phòng trà đối phương đã hẹn, nhân viên phục vụ đưa cô đi vào bao sương.

Bên trong, là người đàn ông khoảng ba mươi tuổi, ăn mặc bình thường, cũngphù hợp với nghề ký giả. Phó Nhiễm đi ưỡn bụng, lấy ra thư phát chuyểnnhanh từ trong túi xách.

"Là anh gửi?"

"Minh phu nhân, mời ngồi, mời ngồi."

Phó Nhiễm nhìn chằm chằm đối phương không hề chớp mắt.

"Anh muốn gì?"

"Không nghĩ tới Minh phu nhân lại thẳng thắn như thế, tốt, Minh nhân khôngvòng vo, tôi cũng không muốn nói nhiều, một trăm vạn, so với danh dự của cô bây giờ, cái này chỉ coi như là tiền lẻ chứ?"

"Dùng một tin tức giả, anh liền muốn lừa gạt một trăm vạn?"

Phó Nhiễm thấy nực cười, lắc đầu.

"Tôi thấy là anh cần tiền đến phát điên lên rồi."

"Minh phu nhân, cô không cần phải bẻ cong lời nói của tôi, hiện tại tôi mởmiệng, tự nhiên có mười phần chắc chắn, tin tức Minh Tam Thiếu là conriêng này, tôi nghĩ một khi được đưa ra ánh sáng, tất cả mọi người sẽcảm thấy kinh ngạc, chuyện đó cùng với số tiền này, cô cảm thấy cái nàoquan trọng hơn?"

Người đàn ông cầm tách trà, bưng lên liếc nhìn vẻ mặt Phó Nhiễm.

"Anh sẽ không sợ, tin tức này còn chưa kịp ban bố, anh liền bị sa thải?"

"Chúng tôi làm phóng viên lúc nào cũng chuẩn bị tinh thần bị sa thải, nhưngbây giờ, Internet phát triển nhanh chóng như thế, giấu tên đăng tải cácbức ảnh làm công chúng xôn xao thì tôi vẫn có thể làm được."

Phó Nhiễm bưng ly trà trước mặt lên, ly trà đã tới gần bên môi, nhưng không có uống một hớp.

"Có lẽ, có thể cho cô mấy ngày để suy nghĩ."

"Như vậy đi…"

Phó Nhiễm khẽ nâng tầm mắt lên.

"Chúng ta đổi lại cách thức trao đổi, tôi cho anh một trăm vạn, anh nói cho tôi biết chỗ truyền đi tin tức này."

"Minh phu nhân cứ nói đùa.”

Ngón tay người đàn ông khẽ gõ xuống mặt bàn.

"Những thứ này đều là do tôi theo dõi từ lâu mới có suy đoán, dĩ nhiên là cũng có chứng cớ kèm theo, xác định nói ra sẽ có người tin

Nét mặt Phó Nhiễm lạnh lùng, người đàn ông thấy thế, có chút không kiên nhẫn.

"Như thế nào?"

Cô cầm túi xách lên đứng dậy.

"Như vậy thì tùy anh."

"Cô, cô có ý gì?"

Cô nâng bụng đi ra tới cửa, một câu cũng không nói, mở cửa đi ra ngoài.

Trở lại Y Vân thủ phủ, có thể nghe được tiếng đàn dương cầm du dương truyền đến từ bên trong, hôm nay Minh Thành Hữu bắt đầu học đánh một bài mới,Phó Nhiễm lại không đành lòng quấy rầy, đứng ở bên ngoài một hồi lâu,cho đến khi khúc nhạc kết thúc, bóng dáng cao gầy của anh xuất hiện tạicửa phòng khách.

Minh Thành Hữu bước xuống thềm đá.

"Em đi đâu?"

Ánh mắt Phó Nhiễm nhìn xuyên qua gò má anh.

"Mẹ đâu?"

"Anh nói mẹ đi về rồi."

Minh Thành Hữu kéo tay của cô đi về phía trước.

Phó Nhiễm khoác tay vào cánh tay anh.

"Thành Hữu."

Lời nói đến khóe miệng, cô ngẩng đầu, cẩn thận chăm chú nhìn sắc mặt của Minh Thành Hữu.

"Sao

Phó Nhiễm dừng bước, không ngừng do dự nhưng sau đó vẫn mở miệng.

"Mới vừa rồi em đi gặp một phóng viên, buổi sáng nhận được một lá thư, bêntrong có mấy tấm hình tối hôm qua chúng ta đi bệnh viện, hắn ta hỏi emmuốn có một trăm vạn, nếu không liền công khai chuyện anh cùng MinhTranh bị tráo đổi thân phận."

Thần sắc Minh Thành Hữu vẫn như cũ, miệng khẽ nhếch lên tựa như đang suy tư, một hồi lâu sau mới mở miệng.

"Vậy em đã nói gì?"

Phó Nhiễm ngẩng đầu lên ngắm lọt vào mắt hắn đáy,

"Nếu chúng ta không có dũng khí mở miệng nói ra, Thành Hữu, hãy để cho mọi chuyện thuận theo tự nhiên thôi."

Cô không thể không thấy lo lắng, tiến lên một bước sau đó đưa tay ôm chặt thắt lưng anh.

"Em biết đây không chỉ là lừa gạt đơn thuần, còn là có mục đích khác nữa.

Dù sao chuyện này liên lụy đến là không chỉ một mình anh, còn có MinhTranh, mặc dù ngoài miệng mẹ không nói, nhưng dù sao vẫn là máu mủ tìnhthâm, nếu chúng ta bỏ ra một trăm vạn để đổi lấy bình yên, có thể sẽ bảo vệ danh tiếng của chúng ta. Điều này không khác gì vẫn bắt Minh Tranhphải đeo thân phận con riêng trên lưng, về tình về lý, trước sau tronglòng mẹ sẽ có quyết định."

Lý Vận Linh không công khai ra bênngoài, tất cả là bởi vì bệnh tình của Minh Thành Hữu, nhưng nếu PhóNhiễm cũng cố chấp như thế, nhất định là sẽ ảnh hưởng tới tình cảm giữamẹ chồng nàng dâu, nếu quả thật là có người bụng dạ khó lường, một chiêu này đánh ra, bọn họ căn bản là không có phần thắng. Lựa chọn duy nhấtcó thể, là khiến thân phận Minh Thành Hữu là con riêng bị công khai, sẽchia rẽ Lý Vận Linh và Phó Nhiễm.

Cô nhón chân lên, trán tựa vào mô

"Thành Hữu, thật xin lỗi."

Điều Phó Nhiễm lo lắng nhất, là đến lúc đó áp lực dư luận sẽ ép Minh Thành Hữu không thở nổi.

"Thật ra thì, lúc ấy em thật sự rất muốn ích kỷ một lần nữa."

Nhưng nếu cứ tiếp tục như vậy, không khác nào đẩy Minh Tranh vào một vực sâu sâu hơn.

Hai tay Minh Thành Hữu khẽ đặt lên vai Phó Nhiễm.

"Anh cũng không muốn vẫn mắc nợ anh ta, cái gì là của anh ta, nên sớm trả lại cho anh ta rồi."

Phó Nhiễm cảm nhận được trên trán nóng rực, cô ngẩng đầu lên, Minh Thành Hữu đưa tay ôm chặt bả vai cô sau đó đi về phía trước.

"Có thể lừa gạt được trong chốc lát nhưng không thể gạt được cả một đời,lại nói bây giờ tất cả đối với anh mà nói, cái gì cũng không quantrọng."

"Em chỉ là sợ anh không chịu nổi đả kích này."

Nụ cười của Minh Thành Hữu bắt đầu lan tỏa từ trên đỉnh đầu cô.

"Anh ngay cả em nằm ở bên cạnh đều có thể nhịn, huống chi là những chuyện này?"

"Cái này không giống nhau."

"Thế nào mà không giống nhau?"

Minh Thành Hữu đem nửa người trên đè lên vai Phó Nhiễm, nhưng cũng không dám quá mức.

"Em nghĩ, anh miễn cưỡng bị buộc thành Liễu Hạ Huệ ngồi trong lòng mà vẫnkhông loạn, nghĩ đến Liễu Hạ Huệ cũng không khổ hơn anh, cái hắn muốnvẫn làm."

Phó Nhiễm buồn cười, mang theo bao nhiêu chua xót.

"Anh lại nói lung tung."

Minh Thành Hữu để cho cô ngồi vào chiếc ghế đu, bàn tay nhẹ nhàng dùng sức,chiếc ghế theo dây đu đưa đi ra ngoài, anh cũng ngồi ở bên cạnh PhóNhiễm.

Vào buổi trưa, nắng ấm giống như phủ xuống một lớp vàng, vừa chiếu lên mặt Phó Nhiễm.

Phó Nhiễm khẽ nheo mắt lại, đầu gối ở bả vai Minh Thành Hữu.

"Ngày mai, về sau, em đều sẽ ở bên cạnh anh, thật ra thì chúng ta chỉ cầnkhông để ở trong lòng, có chuyện gì cũng không ảnh hưởng tới chúng ta."

Minh Thành Hữu chống cằm lên đầu cô.

"Phó Nhiễm, có lẽ đây là cơ hội rất tốt, có một số việc đã đến lúc cần công khai."

"Như vậy thật tốt. "

Phó Nhiễm thoải mái cọ cọ đầu vào vai anh.

"Không thích cảm giác bị người nào đó nắm nhược điểm của mình, đến lúc đó ănkhông biết ngon, cả ngày lo lắng, chẳng đau thương nào bằng."

Ba ngày sau, quả nhiên là tin tức được đưa ra.

Trong lúc nhất thời, cả thị trấn Nghênh An dâng trào sóng to gió lớn một lầnnữa. Ở thị trấn này, Minh gia có quá nhiều sự chú ý, huống chi đây cũnglà liên quan đến vấn đề con riêng nhạy cảm.

Lý Vận Linh sau khibiết được tin tức giật mình hoảng hốt, trước tiên chạy tới Y Vân thủphủ. Phó Nhiễm đem chuyện này nói với bà, phản ứng của Lý Vận Linh đúngnhư Phó Nhiễm dự liệu,dù sao là liên quan tới Minh Tranh, bà hỏi tìnhhình của Minh Thành Hữu, sau khi biết anh vẫn bình thường mới nhẹ nhàngthở dài.

"Mẹ, mẹ yên tâm đi, con cùng Thành Hữu cũng chuẩn bị tâm lý xong, bên ngoài nói nhiều lời khó khăn nghe, không nghe không nhìncũng không sao."

Lý Vận Linh nhìn hướng cửa cầu thang.

"Ta. . . . . ."

Nói cho cùng, hai bên cũng khó có thể chọn lựa.

Lý Vận Linh cũng khó có thể nói với Phó Nhiễm một câu.

"Mặc dù là như vậy, minh tranh đoán chừng còn không chịu nhận thức ta."

"Mẹ, trái tim đều làbằng da bằng thịt, mẹ tốt với anh ấy, từ từ anh ấy cũng sẽ thay đổi thái độ."

Lúc rời đi Lý Vận Linh cố ý dặn dò Tiêu quản gia, nói bà không được mở TVtrong phòng khách, cũng không nên nói lỡ miệng nói đến chuyện gì.

Minh gia như lâm vào bộ dáng đứng ngòi không yên, mà Minh Thành Hữu không có bất kỳ hành động nào.

Đã đến ngày Phó nhiễm đi khám thai, sau khi chuẩn bị xong mọi thứ, cô ra khỏi cửa.

Minh Thành Hữu phủ thêm áo khoác lông cho Phó Nhiễm.

Phó Nhiễm nhìn bóng dáng anh cũng đi ra.

"Thành Hữu, lần này tự em đi là được rồi."

Tài xế đã đem xe dừng ở ngoài cửa Y Vân thủ phủ, Minh Thành Hữu kéo tay cô lại.

"Anh ở nhà cũng không có chuyện bị đẩy vào chỗ ngồi phía sau xe, xe đi thẳng ra tới đường, đám phóng viên thấy chiếc xe từ từ đi ra liền tới baovây.

Phó Nhiễm nhìn xuyên qua cửa sổ xe tối màu có thể nhìn thấyđám người đông như nêm cối, cô nhìn về Minh Thành Hữu bên cạnh, anhkhoanh tay, đôi mắt khẽ nhắm lại tựa như đang nhắm mắt dưỡng thần, nửangười trên dựa vào ghế ngồi, tư thế thanh thản và thư giãn.

"Minh Tam Thiếu, xin hỏi ngài có cái gì cần phải nói đối với tin tức mấy ngày gần đây sao?"

"Ở Minh gia ngang nhiên hưởng thụ địa vị cùng quyền lợi vốn nên thuộc về người khác, ngài có thể yên tâm thoải mái sao?"

"Hiện tại chúng tôi có cần thiết phải gọi ngài là Đại thiếu hay không?"

". . . . . ."

Phó Nhiễm ý bảo tài xế lái xe đi ra ngoài.

Tiếc rằng đằng trước đầy người vây quanh, tài xế thử phát động động cơ một lần nữa.

"Ngài không cảm thấy ngài nên ra ngoài nói một câu sao? Trước ngài luôn miệng nói Minh Tranh là con riêng, hiện nay mấy từ đó là dành cho chính ngài, xin hỏi ngài. . . . . ."

Sắc mặt Phó Nhiễm bắt đầu thay đổi, trên mặt tài xế cũng bắt đầu đầy mồ hôi.

Đôi mắt Minh Thành Hữu đột nhiên mở ra, đáy mắt lạnh lùng tĩnh lặng, tênphóng viên lúc trước kia lớn tiếng gây sự, người gần như là áp chặt vàocửa sổ xe.

Minh Thành Hữu đưa tay gõ gõ vào thành ghế.

"Tam Thiếu, có cái gì phân phó."

Minh Thành Hữu nghiêng nửa người trên tới.

"em cửa sổ xe mở ra, nói cho hắn biết một câu."

Giọng anh rất nhỏ, ngay cả Phó Nhiễm bên cạnh cũng có thể không nghe thấy rõ.

Cô nhìn thấy tài xế gật đầu.

Cửa xe chỗ ghế lái vừa mở ra một khe hở nhỏ, khuôn mặt người tài xế tớigần, đèn flash thừa dịp mà đến, nhưng lại không chụp được người ngồiphía sau xe.

"Tam Thiếu, để tôi hỏi ngài mấy câu."

Phóng viên bên ngoài áp sát, đưa micro lại gần.

Tài xế ho nhẹ hai tiếng, giọng nói đanh thép.

"Ngài ấy để cho anh có muốn tới, không có cách thì đi chết đi!"

Phó Nhiễm nghe được rõ ràng, thiếu chút nữa không nhịn được cười ra tiếng.

Thừa dịp khoảng cách phóng viên muốn lùi về cửa xe phía sau, tài xế đạp chân ga, chiếc xe nhanh chóng đi lên phía trước.

Minh Thành Hữu ngồi thẳng người dậy, còn nghiêng mặt nhìn về phía sau, khóe miệng nhếch lên ý cười, khóe mắt sáng ngời.

Phó Nhiễm khẽ vỗ ngực.

"Anh xem, làm em cười chết rồi."

"Tuyệt đối bị thương."

Minh Thành Hữu đưa tay chỉ cô.

"Đừng có học theo."

Phó Nhiễm nhếch lên khóe miệng, vuốt ve tay của a

"Anh nghĩ rằng em và anh giống nhau, hai lời không rời một chữ độc sao?"

Xe lái đến bệnh viện rất nhanh, Minh Thành Hữu cùng Phó Nhiễmở trong phòng siêu âm đi ra ngoài.

"Mặt mũi này thật to, giống ai nhỉ?"

Phó Nhiễm vuốt chiếc cằm của mình.

"Dù sao cũng không giống em."

"Vậy cũng chỉ có thể là giống anh rồi."

Hai tay Minh Thành Hữu cầm tờ kết quả siêu âm đặt lên cánh môi khẽ hôn.

"Anh chào hỏi với con trai."

Phó Nhiễm rơm rớm nước mắt, cảm thấy hạnh phúc lan tỏa khắp người, thật rathì thứ cô muốn cũng không nhiều, một đứa bé khỏe mạnh và một ngườichồng khỏe mạnh, không hơn.

Minh Thành Hữu đi tới phòng làm việccủa chủ nhiệm, Phó Nhiễm đi vào cùng anh. Giấy siêu âm cùng sổ khám đềuđưa cho chủ nhiệm xem, bà nhìn rất kỹ càng, lúc này mới nâng mắt kínhlên.

"Đứa bé phát triển rất tốt, hiện tại hơn tám tháng rồi, cóthể sanh bất cứ lúc nào, có một số đứa trẻ cũng sẽ sinh non, phải giữcho tinh thần được vui vẻ, tốt nhất không được đi ra ngoài hoặc ở nhàmột mình."

Phó Nhiễm lắng nghe sau đó gật đầu, thần sắc Minh Thành Hữu nghiêm túc.

Chỉ còn tháng sau, đứa bé sẽ ra đời rồi.

Phó Nhiễm nhận lấy tờ hóa đơn trong tay chủ nhiệm

"Thành Hữu, hình như điện thoại di động của em để quên trong siêu âm rồi, anh đi xem giúp em đi."

"Ừ."

Minh Thành Hữu đứng dậy đi ra ngoài, Phó Nhiễm quay đầu lại nhìn về phíabóng lưng của anh, trái tim không khỏi dâng lên chua xót, cô cùng MinhThành Hữu cùng nhau đi tới, cuối cùng cũng sắp đến lúc đứa bé được sinhra.

Nhưng, về sau này thì sao?

Cô không dám nghĩ, nhưng hôm nay cô không thể không nghĩ.

Minh Thành Hữu đóng cửa lại, nhưng không có rời đi.

Rõ ràng là lúc ở phòng siêu âm Phó Nhiễm không láy điện thoại ra, anh dựa người vào cửa, có thể nghe được giọng nói bên trong.

Chủ nhiệm dặn dò Phó Nhiễm chút chuyện nên chú ý, Phó Nhiễm nghĩ Minh Thành Hữu sẽ quay lại rất nhanh, liền ngắt lời bà.

"Chủ nhiệm, tôi muốn hỏi với tình huống của tôi có thể sanh lối giải phẫu (sanh mổ) sao?"

Chủ nhiệm hơi giật mình.

"Cô muốn sanh lối giải phẫu? Với tình trạng của cô, tôi vẫn đề nghị cô nên chờ sanh."

Bàn tay Phó Nhiễm phủ hướng bụng, cô chỉ là sợ Minh Thành Hữu không chờđược, nhưng nếu chỉ là còn kém vài ngày như vậy, ít nhất cô muốn choMinh Thành Hữu cũng có thể thấy mặt đứa bé.

"Tôi. . . . . ."

Phó Nhiễm đè nén nước mắt.

"Nếu như mà tôi muốn sanh lối giải phẫu, bệnh viện có thể sắp xếp giải phẫu cho tôi sao?"

"Nếu cô có ý như thế, tôi có thể sắp xếp, nhưng sanh giải phẫu quá sớm đều bất lợi với cả mẹ và con."

Bàn tay Minh Thành Hữu hướng về nắm cửa, trong lòng nặng nề, mà ngay cả sức lực mở cửa cũng không có.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv