Giả Vương Bình Thiên Hạ

Chương 55: Hạ Thánh Chỉ



Dĩ nhiên rồi, trên danh nghĩa hắn là con trai của Ánh Vương.

Nghĩ chắc cũng là đứa con trai duy nhất, không giúp đỡ cho hắn thì nên giúp đỡ cho ai đây..

''Muốn giữ được tính mạng..! Trừ phi..!"

Ánh mắt của Nguyễn Văn Chương xuất hiện hàn quang lạnh buốt xương.

Chỉ những người nào là tâm phúc của Nguyễn Văn Chương trước đây thì liền biết được, Nguyễn Văn Chương hiện tại đã động sát ý rồi.

Nguyễn Văn Ánh tên đó vì nghĩ Nguyễn Văn Chương hắn là Nguyễn Văn Khánh, nên mới trợ giúp vô điều kiện như thế kia.

Một khi lão ta mà biết hắn là giả mạo, không cần nghĩ cũng là biết được kết cục của hắn như thế nào rồi.

Muốn an toàn mà nói, chỉ còn một cách duy nhất là trước khi Nguyễn Văn Ánh phát hiện ra sự thật, nghĩ cách diệt trừ y đi thì mới tốt.

"Bái Kiến Bệ Hạ..!"

Nguyễn Minh đứng chờ bên ngoài Cơ Mặt Viện sẵn, nhìn thấy Nguyễn Văn Chương từ bên trong đi ra, hắn nhanh chóng tiến lại bái kiến.

"Nguyễn Minh..! Những năm qua khanh đã vất vả..!"

Nguyễn Văn Chương lên tiếng khích lệ một câu.

Người này hắn điều tra qua tư lịch cũng khá trong sạch, xuất thân là chi thứ của Nguyễn gia, vì có năng khiếu điều tra tin tức nên rất là được Nguyễn Văn Thanh trọng dụng.

Nguyễn Minh hiện tại là chưởng quản Hổ Tử Vệ, chức vị Tam Phẩm Vệ Úy, là người được Nguyễn Văn Thanh tin tưởng nhất trước đây.

Đương nhiên rồi, cơ mật đại sự của Hoàng Gia, nếu không giao cho người mình tin cậy nhất, làm sao có thể an tâm ngủ ngon được.

Lần này Nguyễn Văn Thanh tin tưởng người khá hơn nhìn Phan Đình Phong rất nhiều.

Nguyễn Minh này nhiều lần được Phan Đình Phong cũng như là đám Phiên Vương kia dùng lễ hậu cũng như hứa hẹn quan to để mà lôi kéo.

Nhưng đến thời điểm hiện tại Nguyễn Minh vẫn không có ngã về bất kỳ người nào, tấm lòng trung thành của Nguyễn Minh rất là đáng quý.

"Bệ Hạ quá khen, đây đều là chức trách mà thần phải làm..!"

Nguyễn Minh ánh mắt lóe lên tia hy vọng.

Hắn là người có chí lớn, trước đây làm việc dưới thời Tiên Đế ông ấy chỉ khư khư ôm quyền.
— QUẢNG CÁO —

Ánh mắt chỉ giới hạn ở Đại Thành Quốc ba phần đất nơi đây, làm cho Nguyễn Minh hắn dù có tài hoa ngút trời cũng không thể thi triển.


Nhưng giờ đây, với một loạt biểu hiện của vị Tân Hoàng này mấy ngày nay, hắn có một trực giác đây là người làm đại sự, có dã tâm lớn.

Khác với lại Tiên Đế trước đây rất nhiều, đi theo một người như vậy, hắn cảm thấy phía trước tràn đầy hy vọng a.

"Nguyễn Minh khanh gia..! Trẫm biết khanh là người trung tâm với Hoàng Tộc.!"


"Tuy nhiên có những chuyện không nên nhớ, cũng không cần thiết phải nhớ đến nữa..! Khanh hiểu ý của Trẫm chứ..?"

"Xẹt..!"


"Bệ Hạ..! Thần xin lấy cái chết để cam đoan, hoàn toàn sẽ quên hết chuyện trước đây..!"

Làm chưởng quản cơ mật của hoàng gia, có những chuyện Nguyễn Minh hắn không muốn nghe, cũng phải nghe, hắn không muốn biết.

Nhưng tình thế bắt buộc, hắn cũng phải biết.


Ân oán ngầm của Ánh Dương cùng Tiên Đế, hay thân phận chân chính của vị Bệ Hạ này, trong lúc vô tình hắn cũng đã nghe qua.

Vốn theo bình thường, người mà hắn phải hầu hạ là Vũ Vương vị kia, nhưng đáng tiếc vì Tiên Đế sau một lần sai lầm tin tưởng Phan Đình Phong.

Mọi chuyện đã hoàn toàn biến đổi, giờ đây Tân Hoàng đã định, hắn không thể nào làm gì khác hơn là theo đúng chức trách của Hồ Tử Vệ, tận trung với Tân Hoàng.

''Xẹt.!''

'Ực..! Bệ Hạ lấy kiếm..!'

Nguyễn Minh nuốt khan một ngụm nước miếng, trong lòng run sợ cực kỳ.

Hắn rút kiếm ra đưa cho Nguyễn Văn Chương chủ đích cũng chỉ là tỏ lòng trung tâm của mình với chủ mới mà thôi.


Thực tế hắn không hề muốn chết một chút nào. Còn bao nhiêu mộng tưởng hắn còn chưa thực hiện được cơ mà.

Nhưng giờ đây vị Bệ Hạ này ra tay đoạt đi thanh kiếm trong tay hắn, ánh mắt lại còn hiện sát ý, nhiều khả năng ngài ấy sẽ tiễn hắn đi gặp Tiên Đế cũng nên.
— QUẢNG CÁO —

Hắn nghĩ nếu Tân Hoàng Đế này ra tay đem hắn giết đi cũng không phải là chuyện gì quá đặc biệt.

Một đời quân chủ một đời thần, huống chi vị trí của Nguyễn Minh hắn rất đặt thù, biết được quá nhiều điều không nên biết.

Hoàng Đế có thể tha cho những người khác đuổi họ về vườn sống cuộc sống an nhàn, ông ta có thể bỏ qua cho bất kỳ ai, duy chỉ có hắn là không thể.

Từ khi tiếp nhận vị trí này, hắn trong thâm tâm đã có chuẩn bị tâm lý sẵn sàng bất kỳ lúc nào cũng có thể hy sinh.

Hắn không có hối hận, tuy nhiên có chút đáng tiếc là tâm nguyện của hắn còn chưa thể nào trở thành sự thật được.

"Cong..! Keng..!"

"Kiếm này có chút không được tốt a..!"

Nguyễn Văn Chương hơi có chút nhíu mày, hắn vừa rồi đem thanh kiếm của Nguyễn Minh cầm lên, cũng là muốn thử xem nó sắt bén đến trình độ như thế nào.


Nhưng đáng tiếc hắn đã thất vọng, chỉ chém một nhát thôi mà trên thanh kiếm này đã hiện lên nhiều vết mẻ, đây không phải là bảo kiếm cái gì.

'Kiếm của ta..!' Nguyễn Minh nhìn thấy thanh kiếm của mình yêu quý sắp bị hủy đi, trong lòng khổ sở phải biết.


Đây là thanh kiếm thuộc hàng tốt nhất mà Khí Bộ của Đại Thành Quốc có thể rèn ra được rồi, chỉ cấp bậc quân nhân cao cấp như hắn mới được cấp loại binh khí này, bây giờ nó bị tay Bệ Hạ này làm hư, hắn đau lòng vô cùng a.

'Nếu như Bệ Hạ chỉ thử kiếm..?' Vậy cái mạng của mình tạm thời an toàn rồi.

Nguyễn Minh thở ra một hơi, hiểu được dụng ý của vị Bệ Hạ này hắn mới có cảm giác mình còn sống..

"Đứng lên đi..! Lòng trung thành của khanh trẫm đã nhìn thấy rõ..!"

Nguyễn Văn Chương đến đỡ lấy Nguyễn Minh đứng lên.

Hắn không muốn giết Nguyễn Minh, trước mắt chính là như vậy, tên này mà chết đi thì Hổ Tử Vệ sẽ như rắn mất đầu, trong thời gian ngắn sẽ đại loạn.

Hắn còn cần Nguyễn Minh đến trấn thủ Hổ Tử Vệ thay hắn nữa mà.

Tuy nhiên cũng không nên để tên này cảm giác hắn còn trẻ liền khinh thường, bên ngoài một bộ bên trong một bộ.

Hành động lấy kiếm cùng hiện lên sát ý đe dọa vừa rồi chính là lời cảnh tỉnh tốt nhất cho Nguyễn Minh, mong rằng sau này y không dám có ý nghĩ xằng bậy.

"Tạ ân Bệ Hạ đã tin tưởng..!"
— QUẢNG CÁO —

Nguyễn Minh có chút mướt mồ hôi đứng lên, bây giờ hắn mới biết mình tạm thời đã qua được một quan ải.

Cảm giác kia cũng thật tuyệt, thậm chí hắn còn không có quan tâm đến thanh kiếm vừa bị hư hỏng của mình.

"Nguyễn Minh nghe lệnh..!"


"Rầm..! Bệ Hạ xin phát lệnh..!"

Vừa mới đứng lên không bao lâu bây giờ lại phải quỳ xuống, hắn trong lòng cũng không có tư vị gì cả.

Hy vọng vị Hoàng Đế này có trò gì thì nhanh đem ra chút, cứ như thế này mãi, hắn là chịu không nỗi a.

"Cầm lấy chiếu chỉ của Trẫm, đi đến Phủ Thành, không được có bất kỳ chậm trễ nào..!"

"Hạ thần tuân lệnh..!"

Nguyễn Minh tiếp nhận Thánh Chỉ trong lòng cực độ căng thẳng.

Không giám ở lại nơi này dù chỉ một giây phút nào, rời khỏi Hoàng Cung đi đến Mễ Thành Phủ Thành.

Trực giác nói cho hắn biết nội dung Thánh Chỉ bên trong cực kỳ quan trọng, không chừng sẽ xảy ra trọng đại biến cố khi hắn đọc xong cái Thánh Chỉ này.


"Bái Kiến Bệ Hạ..!"

Ba người Mã Tiến cũng vừa mới đến, bọn họ trông thấy Nguyễn Minh gấp gáp rời đi, ngay cả chào hỏi bọn họ lấy một câu mà y cũng không có dừng lại.

Nhìn vẻ căng thẳng trên gương mặt Nguyễn Minh, nó làm cho cả ba người Mã Tiến không dám thở mạnh lấy một tiếng.

Chờ xem vị Tân Hoàng Đế này muốn sai bảo bọn họ làm cái gì đây.

"Nguyễn Nhật nghe lệnh..!"

Cũng không có quá nhiều thời gian, Nguyễn Văn Chương cũng chẳng để cho bọn bọ ba người đứng lên làm cái gì.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv