Giả Vờ Đấy! Nhưng Em Yêu Anh Mất Rồi

Chương 9: Bắt đầu



Huyền Thi như đứng không vững, người cô như chao đảo, mắt bắt đầu mờ dần, một lớp sương mù đang phủ lấy đôi đồng tử đen nhánh kia, sống mũi cay cay. Bây giờ cô cảm thấy trời đất như sụp đổ, tất cả trở nên hoang tàn trong mắt cô. Đúng vậy, cái ngày đệnh mệnh đó cô đã trải qua cái cảm giác này. Ngày mà anh ta bỏ cô đi, cô cũng đã cảm nhận được nỗi đau thấu xương tủy, giây phút anh ta quay lưng với cô, thì ngay lập tức cô cảm nhận rằng cả thế giới của cô đã quay lưng với cô, thế giới có anh của cô đã hoàn toàn sụp đỗ trong giây phút ấy.

Những ánh nắng bắt đầu gay gắt hơn, tiết trời nóng nực, ngột ngạt không giống như hồi nãy mát mẻ nữa. Những khóm hoa trong vườn bắt đầu khô dần khô dần dưới tia nắng chói chang, khô khốc. Những chú sẽ nhỏ đã không còn ríu rít với nhau trên cành, chúng kéo sau tụ tập vào một nơi có bóng mát, nằm im lìm nơi đó.

Huyền Thi cố kìm nén giọt nước mặn chát kia, trấn tỉnh bản thân. Anh ta chẳng là gì cả, anh ta không đáng để cô khóc, không đáng. Huyền Thi nhếch mép cười như không, khuôn mặt bỗng trở nên lạnh băng, không còn là khuôn mặt vừa nóng giận vừa vui tươi như lúc nãy. Nỗi đau âm ỉ suốt một thời gian đã lắng xuống, nay lại khơi dậy không một chút báo trước, tim đau chừng nào thì cô sẽ tỏ ra mạnh mẽ chừng ấy.

“Huyền Thi”

Ân Di thấy không ổn nên đành lên tiếng, phá tan bầu không khí không mấy vui tươi này.

Trả lời tiếng nói của Ân Di chỉ là một sự im lặng đến đáng sợ.

Nhìn đôi mắt ngân ngấn nước, đầy bi thương, oán hận của người con gái trước mắt, Quốc Hy thật sự rất đau lòng. Đúng là anh đã tổn thương cô, nhưng cô đâu biết chính anh cũng đã phải chịu nỗi đau bị tổn thương không hơn không kém.

Bây giờ điều anh có thể làm cho cô chỉ có thể lặng lẽ hướng con tim về phía cô. Anh chỉ có thể trao tình yêu của mình cho cô trong âm thầm mà thôi.

-----------“Bar Death”-----------

Âm thanh hết cỡ, điệu nhạc sập sềnh, không gian đầy màu sắc, những gam màu đầy ủy mị, kèm teo sự mê hoặc của những con người đang uốn lượn theo điệu nhạc, DJ liên tục thay đổi loại nhạc, càng ngày càng đinh tai, bốc hơn. Đây chính là không khí của một quán bar. Giống với cái tên của nó “Death” có nghĩa là “thần chết”, nơi đây tụ họp đủ loại người, đủ hình thức chơi, đủ loại tệ nạn không thiếu một thứ. Những kẻ vào được nơi này, chính xác hơn là “Death” hầu hết đều là những người có liên quan đến giới làm ăn máu mặt hay thuộc hạng “quý tộc”. Nếu muốn vào đây bắt buộc phải có thẻ hội “Death”, trong đây chủ yếu là người của Trần gia, ngoài ra còn có sự hiện diện của nhiều gia tộc có tiếng khác.

Trong một căn phòng Vip, nơi những âm thanh kia không được lọt vào, không khí đầy lạnh lẽo, căn phòng được bao bởi một màu mờ nhạt. Một người con trai có gương mặt tựa thiên sứ xen lẫn ác ma đang ngồi suy ngẫm trên salong, vẻ mặt không có chút bểu cảm.“Cạch” tiếng cửa phòng mở ra, hai bóng dáng cao lớn bước vào kèm theo tiếng nhạc đinh tai ngoài kia. Cánh cửa được trả lại vị trí cũ, tiếng nhạc cũng theo đó mất hút, hai người kia tiến đến gần người con trai đang ngồi đấy.

“Khánh, sao hôm nay rãnh kéo tụi này ra đây vậy”.

Hoài Nam nhanh nhảu cười nói, nhảy chồm lên khoác vai Gia Khánh đang ngồi suy ngẫm ở kia.

“Thằng Nam nói đúng đấy, mày có chuyện gì mà gọi tụi tao đến đây?”

Minh Huy cũng thắc mắc, sao hôm nay thằng bạn lạnh như tảng băng này lại hẹn anh với Hoài Nam ở đây.

“Thích”.

Gia Khánh trả lời cộc lốc, khẽ nhún vai phụ họa cho lới nói.

“Được, vậy hôm nay phải phá cho đã”

Minh Huy cũng nhảy đến ngồi bên cạnh Gia Khánh, khoác vai.

-------------Biệt thự của Huỳnh Gia---------------

Huyền Thi không nói không rằng ngồi chễm chệ trên salong tự kĩ một mình.

Không khí ảm đạm khẽ lướt qua mỗi con người nơi dây.

Ân Di vừa tiễn Quốc Hy về xong, Bảo Anh không nói gì chỉ lặng lẽ nhìn vẻ mặt buồn thiu của Huyền Thi.

Huyền Thi chợt nhớ ra chuyện gì đó, lôi điện thoại trong túi áo ra, bấm bấm và bắt đầu gọi.

Một cuộc…..

Hai cuộc….

Và rồi ba cuộc đầu dây bên kia vẫn không bắt máy, bực mình Huyền Thi thuận tay ném chiếc điện thoại xấu số xuống sàn nhà. Màn hình đã rạn một nữa, điện thoại tắt ngấm không còn chút ánh sáng trên màn hình.

“Cái thằng đó, gọi mà ông thèm nghe máy”.

Huyền Thi mặt mày trông khó coi cực kì, mặt nhăn như khỉ, môi mím chặt, răng nghiến ken két, may là nhỏ chưa điên đến nổi bức tóc nếu không trông nhỏ sẽ chẳng khác gì một bà phù thủy.

Ân Di cùng Bảo Anh ngồi đối diện Huyền Thi, cả hai đều không giám lên tiếng hỏi chuyện, sợ sẽ khơi máu nóng trong người cô.

“Mày…có…à không…mày…?”

Bảo Anh rụt rè hỏi thử xem, định hỏi là “Mày có chuyện gì thế” nhưng chưa kịp hỏi thì Ân Di chen ngang.

“Mày gọi cho ai thế?”

‘Phù’ Ân Di khẽ thở phào nhẹ nhõm. Cô biết chắc là Huyền Thi đang rất buồn và giận dư, nếu hồi này cô không kịp chen ngang thì không chừng Bảo Anh bị nó nuốt chửng chẳng hay. Cô rất hiểu tính Huyền Thi, nếu nó muốn nói thì cũng chẳng đợi ai hỏi mà nó sẽ khai hết tất tần tật, đằng này nó không muốn nói thì cũng đừng ai ép nó, khi nào muốn ắc nó sẽ tự nói.

“Anh tao”

Huyền Thi bực bội trả lời, vẻ mặt vẫn không đổi.

“Mày định gọi anh mày làm gì vậy”

Bảo Anh thắc mắc, cô nghĩ chẳng lẽ con nhỏ này đang giận nên muốn tìm ông anh nó để đánh ổng cho hả giận.(Chị này có suy nghĩ hết sức có duyên).

“Không có gì, tao đang bực mình, hai đứa mày đi chơi không?”

Huyền Thi gắt gỏng hỏi.

Ân Di cùng Bảo Anh chỉ biết gật đầu không dám từ chối, nếu còn muốn sống.

“Bảo Anh, “Death” ăn mặc hợp thời chút”

Huyền Thi căn dặn Bảo Anh, cô không lo gì Bảo Anh, nhưng Ân Di thì khác, đến những nơi đó không thể để Ân Di ăn mặc ‘không phù hợp’ được, dù sao cũng là đại tiểu thư của một tập đoàn có tiếng mà.

Bảo Anh không mấy vui vẻ lắm, haiz…. Đến đó thì phải ăn mặc “mát mẻ” không thì “gợi cảm” chút. Nhưng mà, chị gái của cô chắc không chịu mặc mấy thứ đó đâu.

Ân Di vẫn ngồi đấy, tay chống cằm, hai chân ngồi xếp bàn trên salong mà không hề để ý đến ánh mắt nham hiểm xen chút hi vọng của Bảo Anh đang nhìn mình chằm chằm.

--------------------------------

Quốc Hy thơ thẫn bước đi, đầu óc anh bây giờ chỉ toàn tràn ngập khuôn mặt hận thù của Huyền Thi. Anh thật sự không ngờ lại gặp cô ở đấy. Tại sao? Tại sao ông trời lại đối xữ tàn nhẫn với anh như vậy. Những tia nắng như thiêu cháy tâm hồn của người con trai đang bước đi trong đau khổ kia. Nhìn những người xung quanh tay trong tay cười nói hạnh phúc, anh chợt nhớ đến kĩ niệm năm xưa.

---------2 năm trước----------

Tại một cánh đồng cỏ lau màu vàng cháy, cao đến ngực người. Một đôi uyên ương đang hạnh phúc chạy nhảy với nhau trong niềm vui của tình yêu mới chớm. Hôm nay ngày 23 tháng 5 năm 2013, một ngày nắng nhẹ, gió thi thoảng mát, những đám mây trắng bồng bềnh lơ lững trên kia thật lơ đễnh.

Ngày hôm nay chính là ngày anh tỏ tình với Huyền Thi, anh đã rất hồi hộp khi đứng trước mặt cô. Phải đợi một lúc sau anh mới mở miệng, mạnh dạng nói ba từ “Anh yêu em”. Anh đã rất sợ sệt khi nghĩ đến việc Huyền Thi từ chối anh, nhưng không, ngay lúc anh vừa dứt câu thì Huyền Thi cũng không nói không rằng nhảy bổ đến ôm chùm lấy anh, cô đã cười, một nụ cười nhẹ nhưng anh hiểu rằng cô thật sự rất vui.

“Làm bạn gái anh nhé”

Quốc Hy nhìn thẳng vào mắt cô gái, giọng nói đầy ôn nhu, ánh mắt thâm tình.

Huyền Thi mỉm cười gật đầu thay cho lời nói.

Đơn giản là thế nhưng thật sự là hạnh phúc. Một nụ hôn nhẹ nhàng nhưng đầy ngọt ngào của tuổi mới lớn.

----------Hiện tại------------

Quốc Hy chỉ biết cười trong đau khổ, nếu ngày đó không vì giúp đỡ Nhã Lâm thì anh đã không phải đau khổ như vậy. Tại sao? Tại sao chứ? Nhã Lâm thà rằng cô đừng cứu sống tôi ngày đó, thà rằng cô đừng là ân nhân của tôi, thà rằng tôi và cô không có một tình bạn sâu sắc như thế. Thì tôi đã không vứt bỏ bản thân để trả ơn cho cô. Tôi đã mất hết, người tôi yêu cũng đã trở nên căm ghét tôi, bạn thân của tôi cũng đã sớm xem tôi như kẻ thù, tôi đã không còn gì, hừ tiền tài tôi đây không thiếu nhưng tôi thà làm kẻ ăn xin để có được những thứ đáng thuộc về tôi, còn hơn là một thằng công tử suốt sống dựa dẫm vào cơ đồ của cha mẹ. Ngay cả những người mà tôi yêu quý đều lần lượt rời bỏ tôi.

“Trịnh Nhã Lâm, tại sao lại là tôi mà không phải ai khác?”

------------------------------------

“Cái gì đây, không, không mặc, tao ở nhà hai đứa mày đi đi, có chết tao cũng không mặc nó đâu”.

Ân Di lếch thân đứng sát vào góc tường, tay khươ loạn xạ. Mắt nhìn chằm chằm vào bộ quần áo da đen bó sát toàn thân trên người Huyền Thi và Bảo Anh. Tuy hai bộ đồ mà hai con nhỏ này mặc không chút hở hang, nhưng nó chả chừa điểm cong nào trên cơ thể. Phải công nhận là hai nhỏ này mặc đẹp ra phết nhưng nếu bắt cô mặc thì thà chết còn hơn. Đơn giản vì dáng cô không đẹp lại không đầy đặn như hai nhỏ kia, mặc thứ đấy vào mà làm trò cười cho chúng à.

“Ân Di, mày không đi thì đừng nhìn mặc tao, hôm nay tao không vui muốn đi chơi, mày không đi thì tao cũng không hứng mà lại càng bực mình, mày phải đi.!”

Huyền Thi bá đạo lên tiếng, tay cầm một quần short ngắn da nâu.

“Chị, hôm nay em phải cho chị thử đi chơi nơi này, đã lâu rồi em không đến đấy, ở đấy vui mà chị thử đi!”

Bảo Anh cười híp mắt, khuôn mặt đáng yêu nhìn Ân Di, tay cầm một chiếc áo ba lỗ xanh.

“Không là không”.

Ân Di khóc không ra nước mắt nhìn hai con nhỏ gợi cảm trước mặt như muốn cầu xin tha.

“Không nhưng nhị gì hết, Bảo Anh”.

Huyền Thi bắt đầu dùng bạo lực, hất mặc về phía Ân Di đang đứng. Bảo Anh nhanh chóng hiểu ý con bạn.

Cả hai bỏ đồ trên tay xuống sau đó tiến lại phía Ân Di đang đứng. Người cầm chân, người cầm tay, mặc sức Ân Di la hét, hai con người kia vẫn thản nhiên thay đồ cho cô từ a-z, không quên make up nhẹ.

Ân Di lúc đầu hết sức vùng vẫy, bộ đồ trên người cô cứ cởi ra thì Bảo Anh lại mặc vào, son phấn trên mặt Ân Di cứ chùi đi thì Huyền Thi lại tô vào, càng ngày càng lòe loẹt khiến Ân Di như điêu đứng nhìn bộ dạng hết sức thê thảm của mình trong gương. Sau một hồi kháng cự, mệt đuối sức Ân Di đành mếu mặt “mặc kệ” cho hai nhỏ kia hành hạ, nếu mà cô còn vũng vẫy chừng nào thì cô sẽ càng trông kinh hơn chừng ấy, đành ngồi phó mặc cho hai con tiểu yêu kia.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv