“Lý Minh!” Lục Dao gào lên.
Giờ đang là giờ tự học buổi tối, Lục Dao gào lớn tiếng như thế khiến không ít học sinh trong lớp ngó ra ngoài nhìn cậu.
“Gào thét cái gì.” Huyệt Thái Dương của Lý Minh Châu khẽ giật.
Đỗ Vũ Hiên đã lên tới nơi, “Này, có chuyện gì bình tĩnh mà nói chứ.” Cậu hòa giải, “Là Lục Dao à.”
“Cậu mắc gì giận tôi?” Lục Dao bức xúc.
Cậu giống hệt con chó của chủ nhà cô, cứ quấn lấy chân Lý Minh Châu khiến cô không thể đi được, song lúc cô muốn vươn tay đánh Lục Dao một phát thì lại không nỡ ra tay khi nhìn thấy vẻ mặt cún con của cậu.
Cô hít sâu một hơi, cố hết sức bình tĩnh nói, “Lục Dao, tôi không giận.”
Lý Minh Châu nói sang chuyện khác, “Cậu tới đây làm gì?”
Giây trước Lục Dao còn đang rối rắm vì sao Lý Minh Châu lại tự nhiên nổi cáu với mình thì giây sau vừa nghe Lý Minh Châu hỏi thế cậu đã quên béng đi mất.
“Tôi không nhận được giấy báo thi nên tới xin một bản khác.” Lục Dao nói, “Cậu thì sao?”
“Giống cậu.” Lý Minh Châu mở miệng.
Đỗ Vũ Hiên, “Tốt quá, nếu đều đến phòng giáo vụ thì chúng ta đi chung đi.”
Đỗ Vũ Hiên theo bản năng vỗ lưng Lý Minh Châu khiến Lục Dao liếc nhìn mấy lần.
Quy trình xin lại giấy báo thi không có gì phức tạp, người tới xin rất nhiều, thấy Lục Dao tới thì mấy nữ sinh thì thầm bàn tán với nhau.
Đỗ Vũ Hiên trêu cậu, “Người nổi tiếng nha!”
Lục Dao không ngó ngàng tới mấy người đó. Đến lúc giấy báo thi của Lý Minh Châu làm xong, khi thầy giáo phòng giáo vụ đưa cho cô, tay còn giữa không trung, Lý Minh Châu chưa kịp cầm lấy thì Lục Dao đã “đập chậu cướp hoa” chụp lấy giấy báo thi của cô.
Lý Minh Châu cũng kệ cậu, khoanh tay xem Lục Dao định làm gì.
Lục Dao cầm giấy báo thi của Lý Minh Châu, đầu tiên nhìn thoáng qua ảnh chụp, có lẽ đây là tấm hình thẻ duy nhất mà Lý Minh Châu từng chụp, hồi học quân sự cậu đã thấy cái ảnh này trên bảng tuyên dương của trường.
Ảnh thẻ cấp Ba lúc nào cũng xấu điên đảo vì chỉ xài một phương pháp duy nhất để chụp ảnh tên là “Phương pháp chủ nhiệm lớp”, có nghĩa là thầy cô chủ nhiệm các lớp sẽ kiêm nhiệm luôn công việc phó nháy cho lớp, ảnh thẻ cả lớp đều do thầy cô chủ nhiệm lớp phụ trách.
Nếu học sinh nào có giao tình sâu đậm với chủ nhiệm lớp thì thầy cô sẽ mông má lại ảnh đẹp tới mức ba má nhận không ra, còn nếu gặp phải chủ nhiệm lớp có thẩm mỹ trai thẳng thì thôi xong phim.
*THẨM MỸ TRAI THẲNG: XƯA GIỜ KHIẾU THẨM MỸ CỦA TRAI THẲNG (KHÔNG GAY) ĐƯỢC ĐÁNH GIÁ LÀ TỆ HẠI NHẤT :))
Với phương pháp chụp ảnh này thì sản phẩm ra lò đúng là có ngàn lẻ một kiểu xấu, mỗi người xấu một vẻ, chẳng cần ganh tỵ so bì nhau làm gì.
Ảnh thẻ Lý Minh Châu thế mà lại vượt mọi gian nan thử thách, dưới phương pháp chụp ảnh đó, dựa vào nhan sắc của cô đã nâng trình độ chụp ảnh của chủ nhiệm lớp lên một tầm cao mới. Giấy báo thi chỉ có hai màu trắng đen, còn dấu đóng còn hơi lệch, vậy mà chẳng hiểu sao lại làm mất đi vẻ âm trầm trên mặt Lý Minh Châu, tăng thêm vài phần diễm lệ cho cô.
Lục Dao hơi chột dạ dời mắt khỏi ảnh thẻ, nhìn khu vực thi của Lý Minh Châu: Căn tin lầu hai.
Giống khu vực thi của Lục Dao.
Xem đến chỗ ngồi: Số ba hàng mười sáu.
Chỗ ngồi của Lục Dao: Số hai hàng mười sáu.
Hai người ngồi chung một dãy.
“Xem xong chưa?” Lý Minh Châu thờ ơ hỏi.
Thi giữa kỳ chỗ ngồi của lớp Mười và Mười Một sẽ xếp chung một khu, số lẻ là lớp Mười Một còn số chẵn là lớp Mười, sắp xếp theo thứ tự thành tích từ cao xuống thấp.
Chuyện này dẫn đến kết quả là, nếu đã thi tốt thì sẽ càng ngày càng tốt, một khi thi tệ thì sẽ ngày càng tệ, đám tệ lậu nhất là đám bị phân tới căn tin.
Hôm nay không hiểu sao lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cả lớp Một chỉ có mình Lý Minh Châu không có giấy báo thi, giờ đến phòng giáo vụ xin lại, vị trí tốt đã kín hết nên Lý Minh Châu bị phân tới khu vực căn tin tệ lậu kia.
Lý Minh Châu lấy lại giấy báo thi, liếc một cái thì bỏ vào túi. Đỗ Vũ Hiên nhanh mắt nhìn thấy thì không nhịn được chửi thề, “Đệt, cậu bị phân tới căn tin à?”
Lý Minh Châu ừ một tiếng, cũng không thấy bất cập chỗ nào.
Đỗ Vũ Hiên mở miệng, “Tiêu rồi tiêu rồi, có khi cậu bị cái lũ kia bắt nạt mất.”
Lý Minh Châu liếc cậu ta, cô lùn hơn nam sinh trung bình mấy phân, ở góc độ Đỗ Vũ Hiên nhìn xuống thì thấy khóe mắt Lý Minh Châu hơi nhíu lại, trông rất gợi tình.
Đương nhiên tự cô không thấy mình gợi tình, nhưng hai mắt cô như thế khiến Đỗ Vũ Hiên sững sờ một thoáng.
“Thi ở căn tin cũng có cái lợi, lúc ăn cơm không phải xếp hàng, thi xong là được ăn ngay.” Đỗ Vũ Hiên gượng gạo nói lảng sang chuyện khác.
Lục Dao đuổi theo cô, “Này, mai mấy giờ cậu tới trường?”
“Liên quan gì tới cậu.”
Lục Dao đi song song với cô, “Mang bữa sáng cho tôi với, tôi không muốn ở đồ ăn trong trường.”
Đỗ Vũ Hiên kinh ngạc nhìn thoáng qua hai người, tự nhủ: “Hai người này thân thiết vậy à? Trước giờ sao mình chưa nghe nói Lý Minh Châu có bạn bè bao giờ nhỉ?
“Đồ ăn trong trường có thể…..”
“Có thể độc chết tôi.” Lục Dao cướp lời cô, “Tôi mà ăn vào sẽ bị độc chết, sau đó không đi thi được, thi không được thì điểm số te tua, điểm số te tua thì sẽ rớt Đại học, rớt Đại học sẽ thất nghiệp, thất nghiệp sẽ chết đói, còn ế vợ nữa, sao cậu lại độc ác như thế?”
Lý Minh Châu luôn luôn bình tĩnh là thế nhưng hễ gặp tên ngốc Lục Dao này là lại bị công phá chỉ sau ba giây.
Cô nghĩ thầm: Cậu ế vợ liên quan khỉ gì tôi.
“Bảy giờ hai mươi.” Lý Minh Châu lạnh lùng ném ra một câu.
“Cái gì?” Lục Dao hỏi.
“Bảy giờ hai mươi lết xác tới trường ăn cơm, chỉ lần này thôi đấy.” Lý Minh Châu nghiến răng kèn kẹt.
Lục Dao đạt được mục đích liền nở một nụ cười hấp dẫn mê người, cái đuôi vẫy tới tận trời xanh, “Không, cậu mang tới phòng ngủ cho tôi cơ.”
“Cậu đừng có được voi đòi Hai Bà Trưng!” Lý Minh Châu trừng cậu.
“Mai tôi sẽ ở tòa nhà quốc tế đợi cậu, không được ăn sáng tôi sẽ bỏ thi!” Lục Dao vừa nói vừa vẫy tay đi mất.
Lý Minh Châu siết chặt nắm đấm, trong đầu niệm đi niệm lại bài chú giúp tĩnh tâm, cố kiềm nén ham muốn đánh người. Đỗ Vũ Hiên đứng cạnh cô cảm nhận rất rõ lửa giận ngập trời và áp suất thấp toát ra từ cô khiến cậu ta không dám ho he gì.
Lý Minh Châu im lặng, sau một hồi lâu mới chậm rãi hỏi, “Cậu thấy cậu ta muốn gì?”
Đỗ Vũ Hiên đang nơm nớp sợ hãi, cố gắng thu nhỏ sự tồn tại của mình, vừa nghe Lý Minh Châu hỏi thì cân nhắc rất nhiều lần mới đáp, “Đói bụng?”
Lý Minh Châu thở dài, “Thằng nhãi ranh này, không học được điều hay ho gì từ anh cậu ta hết.”
Lúc cô nói câu này thì tâm tình đã khá hơn.
Đỗ Vũ Hiên lúc này mới hỏi, “Mà này, Lý Minh, sao cậu quen Lục Dao vậy?”
Thật sự không phải Đỗ Vũ Hiên muốn nhiều chuyện nhưng Lục Dao quá nổi tiếng trong trường trong khi Lý Minh Châu lại là người rất khép kín, chẳng khác nào cái tủ lạnh di động, nhìn kiểu gì thì hai người này cũng khác nhau một trời một vực. Giờ xem ra, hai người không những không khác nhau là mấy mà dường như quan hệ còn không tệ.
Trong mắt lũ học sinh cấp Ba, có thể đi ăn chung và mang bữa sáng cho nhau thì nhất định là anh em tốt.
Tuy bữa sáng này Lý Minh Châu vô cùng tâm không cam tình không nguyện mang tới, nhưng Đỗ Vũ Hiên có mắt như mù bốn bỏ lên năm vẫn coi như chuyện thường ngày, hơn nữa nghe Lý Minh Châu nói chuyện thì đúng là cô quen biết Lục Dao thật.
Lý Minh Châu nghe Đỗ Vũ Hiên hỏi liền thấy đau đầu, vừa nghĩ tới chuyện thiếu đạo đức cô từng làm hồi cấp Hai thì cô lại hối hận muốn đào lỗ chui xuống.
Lý Minh Châu mím môi, môi dưới trông đến là ướt át, Đỗ Vũ Hiên vô tình liếc phải thì hồn vía lên mây.
“Nghiệt duyên, không muốn nhắc tới.”
Lý Minh Châu không muốn nhắc tới thì Đỗ Vũ Hiên cũng không hỏi tiếp, dọc đường đi cậu ta đều mất hồn mất vía, thầm nghĩ: Cái cậu Lý Minh này sao lạ thế không biết.
Lạ chỗ nào thì cậu không nói được, chỉ là bản năng cậu cảm thấy đó là mối nguy nhưng lại không có cách nào ngăn bản thân mon men tới gần mối nguy đó.
Tối trước khi đi ngủ, Lục Dao sợ Lý Minh Châu quên mang bữa sáng cho mình nên nhắn một lúc hơn chục tin uy hiếp cô, Lý Minh Châu chẳng buồn ngó qua, đóng máy.
Điện thoại lại rung lên lần nữa, lúc nào là tin nhắn chuyển khoản Alipay, một tài khoản lạ có ảnh đại diện hình Dương Mịch chuyển cho cô năm trăm đồng, rồi coi Alipay như Wechat mà dùng, gửi sáu bảy tin nhắn tới.
Lý Minh Châu vừa thấy ảnh đại diện đã biết là Lục Dao, cái tên con quan, trùm sò trường, được phần lớn nữ sinh săn đón trên web trường trong truyền thuyết, ngày ngày gồng mình diễn vai tổng tài lạnh lùng bá đạo, trên thực tế luôn cài nhạc chuông điện thoại là cái bài Close to me ngốc xít.
Nhớ năm xưa có một buổi học cậu ta từng ngồi xem MV này, xem xong còn đăng một trạng thái dài lê thê đầy lâm ly bi đát lên Qzone.
Lý Minh Châu từng xem qua Qzone của Lục Dao. Qzone của cậu rất hoa hòe sến súa, lúc học tiểu học thì thích bắt chước thói sĩ diện hão của bọn choai choai cấp Hai, lên cấp Hai thì lại ưa trích mấy câu đa sầu đa cảm trong tiểu thuyết Quách Kính Minh.
Cậu cực kỳ sùng bái bộ anime Code Geass (Lý Minh Châu vì thế còn tra Baidu xem Code Geass là gì), chữ ký Q cũng làm bộ lạnh lùng quý tộc, còn chơi cả cái trò nông trại siêu não tàn trên Q đến mãn cấp.
Tổng tài lạnh lùng bá đạo năm xưa dở hơi như thế đấy, chuyện này là lịch sử đen của Lục Dao. Trong điện thoại, Lý Minh Châu vẫn lưu không ít ảnh chứng cứ, lúc cô thấy chật vật quá, mở ra xem một vài trạng thái cậu từng đăng liền thấy đỡ áp lực hẳn.
Cô nhớ tới chuyện hồi xưa của Lục Dao liền vào Qzone cậu xem lại, quả nhiên mấy cái trạng thái ba xàm đó đã bị xóa hết.
Lúc vô tình nhấn mở khung trò chuyện, cô phát hiện Lục Dao đã thay đổi chữ ký Q thành: Tâm trạng không tồi.
Lục Dao mặt than khóa màn hình điện thoại lại.
Ngày hôm sau, Lý Minh Châu dậy từ sáng sớm, mẹ cô hôm nay vừa chế ra một kiểu điên mới, mới năm giờ sáng đã tỉnh dậy, ngồi im trên giường không nhúc nhích nhìn chằm chằm Lý Minh Châu.
Lý Minh Châu ra sân thượng nấu cơm sắc thuốc đâu vào đấy, khi cô sắc thuốc liền thấy bịch thuốc đã hết sạch liền dọn đi.
Lúc cô vào nhà, mẹ cô liền nhìn chằm chằm cô, Lý Minh Châu để chén cơm ở mép giường, hầu hạ bà ta ăn cơm.
Tên mẹ Lý Minh Châu rất dễ nghe, họ Tô, tên Thiên Du, nghĩa là ngọc đẹp không vết.
Lý Minh Châu đưa muỗng tới miệng bà ta, Tô Thiên Du ngậm chặt miệng không chịu mở ra.
“Há miệng.” Lý Minh Châu ra lệnh.
Tô Thiên Du nghiêng đầu, coi như không nghe thấy.
Lý Minh Châu cầm chén đưa theo hướng đầu bà chuyển động, “Há miệng, đừng để tôi nhắc lần thứ ba.”
Tô Thiên Du chửi ầm lên, “Đồ chó đẻ!”
Lý Minh Châu cười gằn, cầm chén thuốc trên bàn đập xuống một cái, bả vai Tô Thiên Du co rúm lại, Lý Minh Châu cứ thế bóp chặt miệng Tô Thiên Du, ép bà ta há miệng ra rồi tàn nhẫn nhét một miếng cơm vào.
“Ăn đi còn uống thuốc.” Lý Minh Châu lạnh lùng vô tình nói, “Nếu bà dám nhổ ra một miếng thì hôm nay tôi sẽ đánh tàn nửa người trên của bà luôn, rồi ném ra đường cho chó ăn.”
Tô Thiên Du nổi điên một lúc, sau khi bị Lý Minh Châu dọa thì sợ hãi, chấp nhận ăn cơm đàng hoàng, cơm nước xong nhìn thấy ánh mắt lạnh băng của Lý Minh Châu thì sợ sệt uống thuốc.
Lý Minh Châu thấy bà chịu uống thuốc thì mới thở phào nhẹ nhõm, vẻ mặt cô dịu dàng hiếm có, “Lại đây, tôi cột tóc cho.”
Tô Thiên Du không biết nhớ ra chuyện gì, e lệ cười, “Mẹ muốn cột nửa đầu.”
Lý Minh Châu đứng ở mép giường, nghe bà ta nói thế thì cười, “Xấu chết đi được.”
Cô ít khi cười, lúc này cười rộ lên, bỏ hết phòng bị xuống, đẹp tựa như tranh, tiếc là không có ai ở đây để thưởng thức.
“Đẹp mà.” Tô Thiên Du mỉm cười ngọt ngào, “Văn Lâm nói tôi như thế là đẹp nhất, anh ấy thích tóc tôi lắm.”
Lý Văn Lâm là lão cha khốn nạn miệng ngọt như bôi mật của Lý Minh Châu.
Lúc Tô Thiên Du ngoan ngoãn đều muốn kể chút chuyện xưa của bà và Lý Văn Lâm, mọi chuyện cô biết về lão cha khốn nạn đó đều nghe được trong những lúc như thế này.
Lý Minh Châu nhẹ nhàng chải tóc cho bà ta, tuy miệng cô độc địa nhưng lại cẩn thận hoàn thành yêu cầu của Tô Thiên Du, cột tóc thật đẹp cho bà ta.
Một bông hoa anh đào trên dây cột tóc đã rớt mất, dây thun cũng gồ ghề, có vài chỗ đã đứt mất, Lý Minh Châu nghĩ: Phải mua dây cột tóc mới.
Nửa thân dưới của Tô Thiên Du không cử động được, cả ngày nằm ở gian “mật thất” vuông vức này, Lý Minh Châu kê giường bà cạnh cửa sổ, lúc Tô Thiên Du tỉnh táo sẽ bám cửa sổ háo hức nhìn ra ngoài.
Tuy bà ta đã điên những vẫn còn một ít bản năng con người.
Lý Minh Châu hàng ngày đều cố tích góp tiền bạc để mua một chiếc xe lăn cho mẹ mình đợi lúc rảnh rỗi đẩy bà ra ngoài hóng gió, tiền để dành đã hòm hòm nhưng cô chưa có thời gian đi mua.
“Đừng bò lung tung, đói bụng thì có đồ ăn tôi để ở chỗ cũ, uống ít nước thôi, giữa trưa dì Vương sẽ lên xem, nghe chưa?”
Tô Thiên Du lấy ngón tay luồn vào tóc, mải mê soi gương, chiếc gương kia đã bị bể một nửa, Lý Minh Châu cứ thế lấy băng keo dán lại, trông nó khấp khểnh chẳng khác nào cuộc đời cô.
Biểu hiện bây giờ của Lý Minh Châu khác hẳn lúc cô ở trường, cô đứng trước giường mẹ mình lải nhải, dặn dò từ chuyện lớn tới chuyện nhỏ, mặc kệ Tô Thiên Du có hiểu hay không, cô nói xong thì chào tạm biệt: “Tôi đi đây.”
Tô Thiên Du bớt chút thời gian liếc cô một cái rồi lại hớn hở soi gương tiếp.