Bắt đầu từ lúc Vưu Miên và Bùi Hoài Tễ xuống xe, các khách mời trong phòng quan sát đã không còn nhìn thấy bất kỳ hình ảnh nào của tổ mua sắm nữa.
Đối với việc này đạo diễn đã đặc biệt giải thích rằng chỉ với một cái máy quay thì không thể nào phát sóng trực tiếp được.
Nghe như thể hai người đáng thương của tổ mua sắm đang bị đày đến biên cương xa xôi.
*Phân phối đến biên cương thời xưa ám chỉ việc hộ tống tử tù hoặc trọng tội đến những nơi xa xôi để phục vụ, canh giữ biên giới. Hiện đại phần lớn là một trò đùa, dùng để chỉ một số người tự nguyện đi đến nơi xa xôi để phục vụ.baidu
Người dẫn chương trình Khúc Thiệu nâng mắt kính, chuyên nghiệp tiếp nhận đề tài: "nếu đã vậy thì trước tiên chúng ta hãy xem tình hình của hai tổ còn lại, chắc hẳn cũng rất thú vị."
Quách Túc chống khuỷu tay lên mặt bàn, hứng thú bừng bừng nói: "Là fan của nhà vô địch quyền anh, tôi cũng rất muốn xem thử tổ của Hoắc Diễn Chi."
Còn có vài idol là người mới thấy thế cũng gia nhập đề tài, người thì chọc cười, người thì nghiêm túc bàn luận về cách nhìn của mình.
So với tổ mua sắm có Bùi tổng vừa rồi, thì bọn họ càng thích xem những tổ khác hơn.
Suy cho cùng thì không phải ai cũng chịu được áp lực của Bùi Hoài Tễ, vả lại Bùi Hoài Tễ còn cố tình cảnh cáo rằng không được để hắn làm trọng điểm của chương trình, nghe thấy tiếng trò chuyện bên tai nháy mắt trở nên náo nhiệt hơn chỉ có nữ diễn viên quyến rũ là Hí Nhụy lặng lẽ thở dài.
Rõ ràng Vưu Miên là khách mời nghiệp dư mà cô yêu thích nhất, nhưng lại bởi vì ở cùng tổ với Bùi Hoài Tễ mà không còn nhiều cảnh quay.
Hồng Thịnh vốn có thể cho một PD đi theo họ vào siêu thị, nhưng nguyên nhân khiến ông vẫn lựa chọn không làm như vậy còn không phải là do e ngại sự tồn tại của Bùi Hoài Tễ sao.
Mặc dù Hí Nhụy rất tiếc nuối, nhưng dù sao thì hiện tại cũng đang ghi hình, nên cô cũng chỉ có thể lấy lại tinh thần dời ánh mắt sang hình ảnh của hai tổ còn lại.
Hiện tại ba người của tổ nấu ăn đang đi bộ đến bãi cát trắng ở bờ biển.
Trên màn hình, Quan Đồng đã thay một chiếc áo sơ mi mỏng màu đỏ nhạt, dưới chân mang một đôi giày sandal dây dài, trong ánh hoàng hôn chỉ còn một đường thẳng màu cam, mái tóc màu hồng phấn trong có vẻ rực rỡ lại cá tính.
Nhưng trái lại với quần áo được sửa soạn tỉ mỉ, lúc này Quan Đồng đang thở hồng hộc mà chuyển cái bếp nướng.
"Đây rốt cuộc là chương trình yêu đương hay sinh tồn nơi hoang dã vậy?!"Quan Đồng vừa hú hét vừa chuyển bếp nướng đến chỗ mà Yến Đình Hiên trải tấm thảm màu be rồi đặt lên trên.
Yến Đình Hiên xắn tay áo mở túi nấu ăn ra, trên mặt vẫn là nụ cười dịu dàng, phân tích: "nếu tổ của chúng ta đã gian nan như vậy, thì hẳn là tổ sắm cũng không thể dựa vào những gì tôi viết trong giấy để mua đồ."
Quan Đồng ngồi trên tấm thảm, nân đầu gối bên trái rồi đặt tay lên điều chỉnh lại hơi thở, nghe vậy thì kinh ngạc nói: "Sao có thể, vậy tối nay chúng ta còn có thể ăn một bữa tiệc trên bãi biển như tổ tiết mục đã nói không?"
Yến Đình Hiên nhún vai.
Quan Đồng vừa nói vừa chỉ vào ống kính đang hướng về mình, mang theo một chút đùa giỡn oán giận nói: "Làm gì đó bữa tiệc lớn nào, đều chỉ là miếng bánh lớn do đạo diễn vẽ ra!?
Nhân viên công tác nhịn cười giơ máy quay.
Thẩm Nam Tiêu chuyển mấy cái ghế dựa ra đặt bên cạnh Quan Đồng.
"Có lẽ chúng ta vẫn chưa phải là thảm nhất." Thẩm Nam Tiêu chỉ vào phòng nhỏ đằng sau, nói: "hồi nãy tôi thấy tổ Bạch Lâm đăng chặt củi."
Yến Đình Hiên đang chỉnh lại bếp nướng chợt dừng động tác, hơi nhướng mày ngẩng đầu hỏi: "Chặt củi?"
Quan Đồng nghe vậy cũng lấy lại tinh thần, "Sao lại thế?"
- ---
Hình ảnh chuyển tới tổ chuẩn bị, các khách mời trong phòng quan sát đều không khỏi kêu lên.
Hí Nhụy trừng lớn hai mắt: "Đạo diễn cũng độc ác thật, đây không phải là chương trình yêu đương sao? Sao lại bắt các khách mời đi chặt củi gánh nước vậy."
Quách Túc ngược lại sáng bừng mặt, nở một nụ cười chính trực: "Mấy người chỉ thấy được vẻ bề ngoài, xem kĩ lại lần nữa đi, đặc biệt là Hoắc Diễn Chi."
Mọi người nghe vậy thì nhìn chằm chằm vào Hoắc Diễn Chi.
Chỉ thấy ánh hoàng hôn màu lục lam chiếu vào bả vai và cánh tay hắn, từ những đường cong cơ bắp có thể thấy sự mạnh mẽ vô cùng.
Người đàn ông với đôi chân dài đứng ở trước cọc gỗ, chiều cao vượt trội cùng đôi lông mày sắt nét đầy tính hoang dã, tràn đầy sự gợi cảm của phái nam, không khỏi khiến người khác suy nghĩ sâu xa.
Theo đó trong phòng quan sát vang lên một trận thở nhẹ.
Quách Túc cười nói: "Không ai biết làm thế nào để quay chụp một người hơn Hồng Thịnh đâu.".
Những khách mời trong phòng nhỏ đều có hình tượng và khí chất khác nhau, tuy rằng hiện tại độ hấp dẫn của Hoắc Diễn Chi đã tăng lên theo cấp số nhân, nhưng vẻ ngoài diễm lệ của Vân Quan Thanh cũng chẳng chịu thua kém.
Trong ống kính, Vân Quan Thanh măng một đôi bao tay màu trắng, hai tay giơ ra sau đầu buộc lại mái tóc dài ngang vai.
Nhan sắc quá mức diễm lệ của hắn trong màn hình càng trở nên rõ ràng hơn sau khi không còn mái tóc dài che đậy.
Hai mắt Vân Quan Thanh nhìn vào ống kính từ khe hở dưới cánh tay.
Ngay sau đó, với nhiều năm kinh nghiệm trước ống kính, Vân Quan Thanh nhướng mày về phía nhiếp ảnh gia, trông vừa xấu xa lại vừa đẹp đẽ.
"Chặt củi?" Vân Quan Thanh hừ lạnh một tiếng: "Đúng là việc Hồng Thịnh có thể nghĩ ra."
Bàn tay đang cầm camera của nhiếp ảnh gia run lên.
Có lẽ là bởi vì chiếu cố bên Diên Vĩ, ngoại trừ Vân Quan Thanh và Hoắc Diễn Chi đang ra sức chặt củi, thì Bạch Lâm chỉ ngồi trên cọc gỗ một bên đưa nước lau mồ hôi.
So với Hoắc Diễn Chi, Bạch Lâm hiển nhiên càng muốn giữ gìn quan hệ với Vân Quan Thanh hơn, vậy nên cho dù chỉ là việc đưa nước lau mồ đơn giản, y cũng có vẻ ân cần với Vân Quan Thanh hơn một chút.
Quách Túc trong phòng quan sát thấy một màn tương tác này thì không khỏi mở miệng phân tích: "Bạch Lâm là khách mời bên Diên Vĩ, xem ra y vẫn thích Vân Quan Thanh hơn."
Người dẫn chương trình Khúc Thiệu nhìn vào tấm thẻ trong tay, đưa ra quan điểm trung lập: "cũng chưa chắc, so về thể lực và sức chịu đựng thì Hoắc Diễn Chi đều hơn hẳn, Vân Quan Thanh lúc này đương nhiên cần được quan tâm nhiều hơn."
Khúc Thiệu vừa dứt lời, Hí Nhụy đã từng đóng phim điện ảnh chung với Vân Quan Thanh không nhịn được mà trêu chọc: "Anh Thiệu, tôi phải đi méc với ảnh đế."
Khúc Thiệu nghe vậy vội che miệng lại.
Hí Nhụy nói đùa xong thì nghiêm túc gia nhập đề tài, phân tích: "Quách Túc nói vậy cũng không phải không có lý, dù sao đây cũng là chương trình yêu đương, đạo diễn cũng hiểu rõ nên sẽ không để họ làm việc quá sức, vì vậy nên trong tình huống này sự lựa chọn của Bạch Lâm càng thêm quan trọng."
"Có lẽ Hoắc Diễn Chi sẽ thấy Bạch Lâm đang thiên vị không chừng." Hí Nhụy nhàn nhạt nói: "Nhưng điều quan trọng hơn là, bọn họ vì Bạch Lâm nên mới chọn tổ này, kết quả lại là tổ mệt mỏi và tốn sức nhất, bây giờ Bạch Lâm còn ngồi một bên không tham gia chặt củi."
"Không biết suy nghĩ hiện tại của hai vị khách mời Linh Lan sẽ như thế nào."
- ---
Hoắc Diễn Chi nắm chặt rìu, dùng sức bổ mạnh, cơ bắp săn chắc của cánh tay hiện ra rõ ràng, hormone trong nháy mắt bùng nổ.
"Còn thiếu một cái cuối cùng." Hoắc Diễn Chi nói xong cũng chưa nghỉ ngơi, vung rìu bổ xuống thêm lần nữa.
Cọc gỗ hình bầu dục mà tổ tiết mục cung cấp bị bổ ra từ giữa, hoa lệ mà ngã xuống đất.
Bạch Lâm cầm ly nước kinh hỉ nói: "Anh Hoắc đỉnh quá!"
Hoắc Diễn Chi cởi chiếc bao tay màu đen trên tay trái ra, dùng hai ngón tay phải còn chưa kịp cởi bao tay chỉ vào hai mắt của mình, rồi lại chỉ vào ống kính.
"Cái này là do ai nghĩ ra? Hả?" Hoắc Diễn Chi ném cây rìu xuống thở ra một hơi, bất đắc dĩ mà lắc đầu nói: "Đúng là cố ý muốn xem chúng ta xấu hổ."
Hoắc Diễn Chi vừa nói lời này ra, những khách mời trong phòng quan sát đều bật cười.
Gió thu nhẹ thổi, biển xanh trời cam.
Mái tóc dài ướt đẫm mồ hôi của Vân Quan Thanh dán vào trán, đôi mắt hẹp dài sắc bén nheo lại, ngồi bên cạnh cọc gỗ mà chán ghét chậc một tiếng.
Vốn tưởng rằng đã chọn tổ nhàng nhất, không ngờ hết quả lại thành thế này.
Vân Quan Thanh cởi bao tay ra che trán, tiếng nói chuyện của Hoắc Diễn Chi và Bạch Lâm còn điều điều truyền đến tai hắn.
Lúc trước khi mới gặp Bạch Lâm, Vân Quan Thanh cảm thấy y rất thú vị, thân thế thú vị, người anh trai nuôi luôn bám lấy y để hút máu kia cũng rất thú vị.
Hắn muốn biết cậu bé đáng thương thê thảm như Bạch Lâm lớn lên lại có bộ dáng đơn thuần như vậy, bên trong rốt cuộc là người như thế nào.
Là một tiểu thiên sứ trong ngoài như một, hay là một ác ma bên trong thối nát.
Nhưng sau khi gặp Vưu Miên lần đầu tiên ở phòng nhỏ, Vân Quan Thanh đột nhiên cảm thấy tất cả mọi thứ về Bạch Lâm đều không còn thú vị.Z
Rõ ràng Vưu Miên chỉ là một thiếu gia được nhận nuôi đơn điệu như nước sôi để nguội*.
*Dùng để chỉ sự bình thường không có gì đặc biệt, như một ly nước lọc không màu không mùi không vị.
Nhưng tại sao ánh mắt của cậu ta lại nóng bỏng đến vậy, thậm chí còn dám hùng hổ hăm dọa hắn.
Vưu Miên trong miệng Bạch Lâm hèn nhát lại ích kỷ, ác độc và ngu xuẩn.
Chẳng qua là sinh ra có cái mã đẹp.
Vân Quan Thanh chống trán, ánh mắt dần trầm xuống, nhưng liệu một người chỉ có vẻ bề ngoài sẽ có loại ánh mắt kiên nghị và nóng bỏng như vậy sao.
"Anh Quan Thanh."
Bạch Lâm ở đằng xa đang cười hì hì nói chuyện với Hoắc Diễn Chi bỗng nhiên nhận thấy Vân Quan Thanh một mình trầm mặc đã lâu, không khỏi nghi hoặc mà đi tới.
Bạch Lâm chỉ vào nơi cách xa phòng nhỏ, vẻ mặt đáng yêu đơn thuần, "chúng ta đem củi đến chỗ anh Đình Hiên chất đi, những cái này đều phải dùng để đốt lửa trại buổi tối."
Vân Quan Thanh trầm mặc đứng dậy.
Hoắc Diễn Chi ở một bên đã vác những khúc củi lên vai.
"Đi, Bạch Lâm." Hoắc Diễn Chi hiển nhiên vẫn coi Vân Quan Thanh là tình địch của mình.
Tuy nhiên tầm mắt của Vân Quan Thanh một chút cũng không đặt trên người hai người này, mãi đến khi Bạch Lâm nhẹ giọng kêu lần nữa: "Anh Quan Thanh, anh làm sao vậy? Có phải là do quá mệt không."
Vân Quan Thanh cúi đầu nhìn nam sinh trước mắt.
Bạch Lâm mặc một chiếc áo khoác trắng như tuyết, mái tóc đen ngoan ngoãn nằm ở giữa trán, đôi mắt to chớp chớp, không chỗ nào trên người là không kêu gào nói, tôi rất yếu đuối, tôi rất đáng thương, hãy giúp tôi, hãy cứu lấy tôi.
Nhưng vào giờ phút này, đáy lòng Vân Quan Thanh đột nhiên mất đi ý muốn bảo vệ đã khiến hắn đi theo Bạch Lâm trước đây.
Rõ ràng nơi này có người càng thú vị hơn so với Bạch Lâm.
Rõ ràng mọi thứ về vị thiếu gia giả kia càng khiến người khác say mê hơn.
Mặc dù suy nghĩ xoay chuyển mấy lần, nhưng Vân Quan Thanh vẫn như cũ duy trì sự nuông chiều độc nhất mà không ai có dành cho Bạch Lâm.
Vân Quan Thanh giơ tay lên xoa loạn mái tóc đen của Bạch Lâm.
"Đúng vậy." Hắn xách củi lên thoải mái đặt ở trên vai, vừa đi ra ngoài vừa lười nhác kéo dài giọng nói: "Mệt chết."
Thái độ bình thường như mọi khi của Vân Quan Thanh khiến tâm tình Bạch Lâm dịu xuống.
Y vội vàng đuổi theo, thân mật mà đùa giỡn nói: "Có nặng không? Hay để em cầm giúp anh một ít đi."
Những người đàn ông này chưa bao giờ để y làm việc nặng nhọc, cho nên Bạch Lâm nói câu này cũng chỉ là do thuận miệng hỏi để làm tăng độ hảo cảm mà thôi.
Vào lúc Bạch Lâm cho rằng Vân Quan Thanh sẽ giống như Yến Đình Hiên, Hoắc Diễn Chi mỉm cười trước lời nói của mình, sau đó nói không cần y giúp đỡ, Vân Quan Thanh bên cạnh đột nhiên dừng bước chân.
Bạch Lâm hơi kinh ngạc đứng tại chỗ.
Những đám mây màu xanh lam phản chiếu trong đáy mắt Vân Quan Thanh, mang theo một tia rét lạnh không rõ ràng.
"Được thôi, giúp anh đi." Vân Quan Thanh cười nói.