Dưới màn đêm, một bóng người ở giữa rừng núi giống như u linh* bay rất nhanh qua vách núi, tới sau lưng đảo Gabriel.
*U linh: Linh hồn người chết
Gió biển lạnh mạnh mẽ cọ xát vào làn da làm cho người ta nhịn không được nổi cả da gà.
Du Niệm đứng ở trên bờ cát, mắt nhìn núi cao trùng điệp ở phía sau, hẳn sẽ không ai nhìn thấy đâu nhỉ?
Dưới ánh trăng sáng tỏ, mặt biển yên ả dần dần gợn sóng, Du Niệm chậm rãi đi đến biển cả, nước tràn qua mắt cá chân, cẳng chân, đùi, phần eo, bả vai… Nhưng mà, ngay lúc nước biển sắp tràn qua đỉnh đầu, thân mình Du Niệm lại bắt đầu chậm rãi di động, dần dần rời xa hải đảo, nếu lúc này trong biển có người, như vậy có thể đủ nhìn thấy, dưới thân Du Niệm, là một con cá hổ kình, vui thích mà tĩnh lặng nâng cô hướng nơi đã xác định.
Lúc này, thành phố Bautis, trong đêm tối dấu chân hiếm thấy xuất hiện trong ngõ tối, tiếng bước chân hỗn độn vang lên, màu đỏ máu từ trên làn da tích táp rơi trên mặt đất…
“Hô… Hô…” tiếng thở dốc ồ ồ và tiếng bước chân dần chậm lại cũng đã đủ chứng minh thể lực của người đó đã tới cực hạn.
Rồi sau đó ở phía sau tiếng bước chân đuổi theo lại càng ngày càng gần hơn.
“Ha ha… Chạy à, mày lại chạy!” Mấy người đàn ông vẫn đuổi theo, nhìn Đông Lan Tỳ không còn chỗ trốn, khóe môi nhếch lên nụ cười ác liệt giống như con mèo đang đùa bỡn con chuột.
“Hừ, thằng nhóc này cũng dám đấu với lão bản chúng ta, cũng không suy nghĩ cân lượng chính mình, công quốc Rebis ra sao cũng không tới phiên thằng nhóc như mày nhúng tay vào!”
“Nói nhiều vô nghĩa như vậy làm hỉ, nhanh giết hắn đi, thằng nhóc này giảo hoạt lắm!”
Dưới kính mặt thật to, một cặp con ngươi thanh tú xinh đẹp nhìn người đàn ông càng ngày càng tới gần, xẹt qua không cam lòng và tuyệt vọng, hắn còn chưa đạt được thứ mình muốn, còn chưa….
Bàn tay to dơ bẩn hướng tới chàng trai tinh tế hơn cả bọn chúng, nhưng mà ngón tay vừa đụng chạm đến thân thể hắn lại bỗng nhiên cứng đờ, dưới ánh mắt khó hiểu khiếp sợ của Đông Lan Tỳ, một đám ngã xuống đất, mở to mắt, tựa hồ ngay cả chính bọn họ cũng chẳng hiểu tại sao mình lại chết.
Ánh mắt Đông Lan Tỳ chậm rãi di xuống, hắn nhìn thấy lưng thi thể này, bên trái chỗ trái tim, lộ ra lá bài xì phé vô tình được cắm tận xương, chỉ để lại một góc nho nhỏ ở bên ngoài.
“Cậu không sao chứ?” Trong bóng đêm, một tiếng nói dịu dàng đột ngột vang lên.
Đông Lan Tỳ chỉ cảm thấy trái tim đột nhiên nhẹ run, “La… Sinh Nhược Du Niệm?”
“Là tôi.” Du Niệm từ trên lầu cao nhảy xuống, dừng ở trước mặt Đông Lan Tỳ, nhìn nhiều chỗ vết thương trên người hắn, mày hơi nhíu lại, “Làm sao có thể chịu được vết thương nặng như vậy chứ?”
Đông Lan Tỳ tay chân luống cuống đè lại tay của Du Niệm xem xét miệng vết thương của hắn, “Cậu sao lại tới chỗ này?” Nhưng lại đúng dịp cứu hắn như vậy, cô rõ ràng hẳn là phải ở đảo Gabriel mới đúng chứ!
“Ngô… Trên người tôi không mang theo thuốc…” Du Niệm buồn rầu.
“…” Nà! Có nghe người ta nói không đó!
…
Nhà trọ nhỏ của Đông Lan Tỳ.
“Nói cách khác là cậu thế nhưng lén trốn khỏi đảo Gabriel?! Đợi chút, cậu sao có thể ở trong trận đấu mà rời khỏi đảo Gabriel được chứ? Quan trọng hơn là, tự tiện rời đảo sẽ phải gánh hậu quả nghiêm trọng đấy, cậu thế nhưng trộm chạy ra?! Vân vân… đầu óc tôi hỗn loạn quá, để tôi ngẫm lại đã…” cả người Đông Lan Tỳ khiếp sợ ở tại chỗ, bộ dáng bị Du Niệm quấn thành nửa xác ướp bởi vì ánh mắt hắn trừng lớn càng giống xác ướp hơn.
So với phản ứng khoa trương của Đông Lan Tỳ, Du Niệm chỉ mỉm cười nhàn nhạt, “Có là gì đâu, cậu quan trọng hơn.” Từng nói sẽ bảo vệ hắn, thì tuyệt đối sẽ không để cho người khác có cơ hội hại hắn.
“Có là gì hay sao, cậu… cậu nói cái gì?” Đột nhiên phản ứng lại Du Niệm đang nói gì Đông Lan Tỳ trừng mắt tròn căng nhìn Du Niệm, trên đầu bởi vì quá mức khiếp sợ còn dựng lên một cây tóc nhỏ, cả người có vẻ ngốc manh đáng yêu.
Du Niệm cũng không giải thích quá nhiều, sờ sờ tóc nhỏ dựng thẳng của hắn, đứng lên nhìn chung quanh nhà trọ nhỏ của Đông Lan Tỳ, lại được bố trí tươi mát sạch sẽ, chim sẻ tuy nhỏ nhưng ngũ tạng* đủ cả, nơi đây tựa hồ không có gì cần cô hỗ trợ.
*Ngũ tạng: tâm, can, tì, phế, thận.
Ánh mắt di động, lại dừng ở trên thân thể Đông Lan Tỳ hành động không được thuận tiện: “Nè… Có cần tôi giúp cậu tắm rửa không?”
“! Không! Không cần!” sắc mặt Đông Lan Tỳ chợt hồng, vội vàng lắc đầu.
“Vậy tôi trở về đây.” Du Niệm nói xong nhảy xuống từ cửa sổ.
Đông Lan Tỳ cơ hồ sụp đổ, vì sao không đi cửa lớn vì sao không đi cửa lớn chứ hả! Ở đây là lầu 5 đấy!
Cảm xúc ổn định, Đông Lan Tỳ mới lao quá nhảy tới lan cam bên cửa sổ thử xem, nhìn không thấy một bóng người dưới lầu, đôi mắt sạch sẽ thanh tú hơi liễm xuống, ngăn trở chuyển biến hoá kỳ lạ cùng cảm xúc phức tạp trong đôi mắt, một hồi lâu mới đóng lại cửa sổ, ngăn trở hương thơm nhàn nhẹ thổi vào trong nhà.
Đảo Gabriel.
Du Niệm vừa mới lên bờ, đôi mắt bỗng dưng vừa chuyển, thẳng tắp chống lại camera không biết trang bị ẩn núp khi nào, đôi mắt nhíu lại, bắn lá bài xì phé qua, cũng không hề liếc mắt nhìn cái camera bị bể nát, Du Niệm kiêu ngạo làm cho người ta nghiến răng nghiến lợi trở lại ký túc xá ngủ.
Về phần khác…
Dù sao trải qua những ngày này quá nhàm chán, nếu có thể thúc giục ‘Cái kia’ khởi động trước tiên thì tốt biết mấy.
Trong bóng đêm, hương vị quen thuộc đập vào mặt đi đến.
“Em đã đi đâu? Toàn thân đều ướt đẫm.” thanh âm khàn khàn khêu gợi ở bên lỗ tai trắng noãn đáng yêu của cô, bàn tay to không thành thật thăm dò trên làn da ẩm ướt trơn láng.
Du Niệm nhíu mày, ôm cổ hắn, đùi thon dài ác liệt cọ xát chỗ yếu ớt của đàn ông, bởi vì tiếng nói hạ giọng mà có vẻ gợi cảm trầm thấp giống như yêu tinh dụ hoặc người xuống địa ngục, “Anh không sợ tinh tẫn nhân vong* hay sao?”
*Tinh tẫn nhân vong: Lao lực mà chết
“Đáng chết!” Đột nhiên ôm Du Niệm đặt ở trên giường, chàng trai hơi thở gấp “Chết ở trên người của em, tôi cũng nguyện ý!”
Chết dưới đóa mẫu đơn thì làm quỷ cũng phong lưu, huống chi vẫn là Du Niệm này một cây thuốc phiện màu trắng làm cho người ta muốn ngừng cũng không được?
Trong phòng một khúc dâm mỹ yêu kiều thở hổn hển đan vào, trên hành lang ngoài phòng chậm rãi đi qua một bóng người, bước chân có dừng một chút, chỉ sau một giây lại đi tiếp, không nhanh không chậm như trước.
Hôm sau.
Mặt trời mới mọc, tất cả tuyển thủ tập hợp để tiến hành trận đấu tiếp theo, mà tất cả người ở trận đầu đã bị PK* sẽ lập tức lên thuyền rời đi.
*PK: Player Killing, ám chỉ hành động khi game thủ ra tay sát hại trước đối với người chơi khác trong game. (theo Google)
Làm cho Du Niệm ngoài ý muốn là, Độc Cô Hữu bị cô đánh thảm như vậy mà còn ương ngạnh cùng với Khúc Quyến Sí trở lại trong trận đấu sống lại, ngay cả cô gái Carina Rhone bị đánh thành đầu heo đã đã trở lại tổ nữ trong trận đấu sống lại, ta nói, bọn họ rốt cuộc là may mắn, hay là bất hạnh?
“Em tối hôm qua đi đâu?” Du Niệm vừa xuất hiện, Khúc Quyến Sí liền kéo người vào lòng, đầu ven đường không cẩn thận trúng đến trên người Đan Khương Hằng cách Khúc Quyến Sí không xa, đã thấy Đan Khương Hằng lui ra sau từng bước, chán ghét trong mắt không cần nhìn kỹ cũng thấy được.
Du Niệm hơi nhướn đuôi lông mày, chẳng lẽ chàng trai đi qua cửa phòng cô, là hắn sao!