Tiểu Tước nhi liều mạng nhớ lại, suýt chút liền phải nhớ luôn ngày đó ăn cái gì, "Ta... Ta nghe được những cái này, đạo trưởng kia nói phong thuỷ tòa nhà có tai hoạ ngầm xong, liền được Thái Thú mời vào trong phủ, về phần bọn hắn nói cái gì, ta chỉ là một tiểu nha hoàn bên cạnh Triệu Nương Tử, làm sao có thể nghe được. Bọn hắn cũng không có nói chuyện bao lâu, đạo trưởng liền đi."
"Đi hướng nào?" Nguyên Tư Trăn nắm lấy một ít manh mối này không buông, cứng rắn ép Tiểu Tước nhi nhớ cho rõ ràng.
"A..." Tiểu Tước nhi đưa tay quơ quơ lên không trung một chút, "Trái.... Phải? Hình như là bên trái, a không đúng! Bên phải! Đi bên phải. Ta cũng chỉ đứng trong sân liếc qua, là bên phải.
Nguyên Tư Trăn nghe xong lời này, lập tức kéo Tiểu Tước nhi đi xuống tửu lâu, len lén đi đến gần chỗ rẽ trước Sầm Phủ, quay đầu đi xem vừa lúc là hướng bên phải từ cửa lớn Sầm Phủ bước ra.
Con đường này rộng rãi bằng phẳng, chưa đi bao lâu, liền có thể xuyên qua cổng phường đi lên đường cái của thành Võ Xương.
Nguyên Tư Trăn thuận đường đi lên phía trước, không ngừng suy nghĩ nếu nàng là Lăng Tiêu, ra khỏi cổng phường rồi sẽ muốn đi hướng nào.
Lúc nàng đứng lại trên đường cái, người đi đường từ bốn phương mà đến, hướng bốn phương mà đi, tìm không được một phương hướng nào khả nghi. Mà tính tình Lăng Tiêu luôn luôn cổ quái, làm sao đoán được trong lòng hắn nghĩ thế nào.
Ngay khi Nguyên Tư Trăn hết đường xoay xở, Tiểu Tước nhi bên cạnh cũng đại khái đoán được nàng muốn đi tìm xem vị đạo trưởng anh tuấn kia muốn đi nơi nào, nàng ta nghĩ nghĩ còn nói: "Có khi nào là tìm chỗ nghỉ chân không, mặc dù các thầy phong thủy khác đều là màn trời chiếu đất, nhưng vị đạo trưởng kia nhìn cũng có vẻ rất quý khí."
Nguyên Tư Trăn giống như được thắp sáng, lập tức ngẩng đầu nhìn về phía nơi xa, "Đúng rồi!"
"Đúng không?" Tiểu Tước nhi tưởng rằng mình giúp được, tranh công nói tiếp: "Để ta dẫn đạo trưởng đi mấy khách điếm nổi danh..."
Nàng ta còn chưa kịp nói xong, liền thấy Nguyên Tư Trăn co cẳng theo trục đường cái chạy thẳng về phương hướng cửa thành, nàng ta cũng vội vàng đuổi theo sau lưng, vừa chạy vừa hô: "Không phải phương hướng đó đâu!"
Nguyên Tư Trăn cũng không phải tìm hướng đi của Lăng Tiêu, mà khi Tiểu Tước nhi nói "Thầy phong thủy" đã làm nàng nghĩ thông được chút chuyện. Nàng có chút ảo não, sao mới vừa rồi không nghĩ tới chứ?
Lăng Tiêu giỏi quẻ tượng xem phong thuỷ, vậy nếu như là xem phong thuỷ, luôn phải có chỗ để nhìn tổng thể phong thuỷ thế nào. Hắn đứng bên ngoài Sầm Phủ cảm thấy có gì đó quái lạ, vào phủ rồi không đầy một lát liền ra ngoài, nếu một hồi này không giải quyết được nghi hoặc của hắn, lấy tính tình của hắn, chắc chắn sẽ tìm tòi thực hư, mà chỗ có thể xem được toàn cảnh Sầm Phủ, nhất định là chỗ cực cao trong thành này.
Chỗ cực cao trong thành Võ Xương gần đây nhất chính là tường hộ thành cao chừng bốn tầng lầu ở Đông Môn.
Nhưng khi nàng chạy đến dưới chân tường thành, lại cảm giác có chút không đúng, cái thành lâu này tuy cao, nhưng nếu đứng từ góc độ này nhìn sang, Sầm Phủ vẫn sẽ bị vách tường ngăn trong phường cản tầm mắt.
"Chỗ này không có khách điếm đâu." Tiểu Tước nhi thấy nàng rốt cục cũng ngừng lại, thở hồng hộc kéo tay nàng, "Bên cạnh cửa thành không thể ở lâu, Võ Hầu sẽ đuổi chúng ta đó."
"Ngươi có biết trong thành Võ Xương này, còn có chỗ nào cao hơn cái thành lâu này không?" Nguyên Tư Trăn ngửa đầu nhìn chung quanh, hoàn toàn không để ý đến Tiểu Tước nhi.
"Lòng vòng trong thành thì không có, nhưng bên bờ sông thì có." Tiểu Tước nhi không biết nàng có ý gì, nhưng vẫn đáp.
"Chỗ nào?" Nguyên Tư Trăn sốt ruột hỏi.
Tiểu Tước nhi chùi chùi mồ hôi trên mặt, mắt thấy đã có Võ Hầu đang đi về hướng bọn họ, vội vàng kéo Nguyên Tư Trăn đi về hướng ngoài cửa thành, đợi ra khỏi thành, nàng ta mới chỉ vào nơi xa nói: "Hoàng Hạc Lâu."
Hoàng Hạc Lâu tuy chỉ có năm tầng, nhưng lại được xây trên triền núi, đứng trên lầu trông về phía xa, có thể nhìn thấy hết cảnh con sông không sót thứ gì, khi chiến loạn còn có thể sử dụng làm đài quan sát.
Nguyên Tư Trăn nhớ lại ngày đó trong dạ yến trên Hoàng Hạc Lâu, nàng đứng bên cửa sổ, quả thật có thể nhìn thấy hết toàn cảnh trong thành.
"Ngươi về quan dịch trước đi." Nàng khoác tay áo với Tiểu Tước nhi, ra hiệu nàng ta không cần đi theo nữa.
Tiểu Tước nhi lần này đi ra ngoài đã là kinh sợ lấm lét, sợ bị người Sầm Phủ trông thấy, chỉ ước gì mau chóng trở về, nàng ta không chút nghĩ ngợi nói: "Vậy ta trở về đây!" Dứt lời, quay đầu liền chạy về hướng trong thành.
Nguyên Tư Trăn một thân một mình đi về hướng Hoàng Hạc Lâu.
Đêm hôm đó nàng không cẩn thận lưu ý, hôm nay quan sát cảnh tượng trên đường đi, ắt hẳn đã được chuyên tâm tu sửa. Nếu không phải lũ lụt đổ tới làm lòng người bàng hoàng, mấy ngày liên tiếp lại mưa dầm rả rích, hôm nay trời ráo thế này chắc chắn có không ít người lên lầu ngắm cảnh.
Khi nàng đến dưới chân Hoàng Hạc Lâu, quả nhiên không thấy có bao nhiêu người qua lại, trên mặt sông gió lạnh thổi qua, chỉ cảm thấy đìu hiu quạnh quẽ, hoàn toàn không còn cảnh tượng phồn hoa như trong bữa tiệc tối.
Nguyên Tư Trăn đi dọc theo thang lên, khi đến lầu bốn có nghe được một chút tiếng người, cẩn thận lắng nghe, thì là mấy vị văn nhân mặc khách đang ngâm thơ đối câu. Nàng không muốn hành động của mình bị người nhìn thấy, liền thả nhẹ bước chân, khi vừa đặt chân lên lầu năm, liền xoay người trèo ra khỏi cửa sổ nhỏ bên trên thang lầu, chân đạp lan can, tay nắm xà ngang, hai ba bước liền trèo được lên đỉnh Hoàng Hạc Lâu.
Trên đỉnh này gió sông càng lớn, cũng lại không có gì che chắn.
Nguyên Tư Trăn đứng trên mái cong, nhìn về hướng Sầm phủ trong thành Võ Xương, lại bắt pháp quyết để nhìn thật rõ, quả nhiên có thể nhìn được cấu tạo chi tiết của Sầm Phủ, không cần nói đến mấy con đường nhỏ hẻm tối ngoằng ngoèo giăng khắp phố phường trong thành.
"Kỳ quái." Nguyên Tư Trăn tự nhủ, vì sao bố cục của thành Võ Xương này lại lộn xộn như vậy nhỉ? Lúc nàng vừa vào thành, chỉ cảm thấy không chỉnh chu vuông vắn bằng thành Trường An mà thôi, hiện nay từ chỗ cao nhìn ra xa, mới phát giác thấy nó cổ quái như vậy.
Không chỉ có cửa thành bốn phương không đối xứng, mấy con đường cái kết nối cửa thành cũng đều không phải thẳng tắp, thậm chí con đường lớn từ cửa Đông dẫn đến cửa Tây còn bị một toà nhà lớn ngăn trở, làm cho nó đánh một vòng ngoằng ngoèo.
Còn có mấy cái phường, nhìn kỹ lại đều không phải là hình dạng bốn cạnh, tường vây của phường uốn lượn thành hình cung, mà cổng phường toàn bộ chỉ mở về hướng đông.
Cái phong cách cổ quái này vậy mà có chút tương tự với Sầm Phủ, chẳng lẽ Sầm Ngọc không chỉ có đổi phong thuỷ tòa nhà của mình, còn đổi luôn phong thuỷ thành Võ Xương?
Việc xem phong thuỷ dù nàng không bằng Lăng Tiêu, thế nhưng cũng biết tốt nhất là ngay ngắn đối xứng, không va chạm ngăn trở nhau mới là đạo lý, Lăng Tiêu nhất định cũng nhìn ra cổ quái trong này, nếu như vậy, bước kế tiếp hắn sẽ làm gì chứ?
Nguyên Tư Trăn đứng trên mái nhà suy ngẫm hơn nửa ngày, mãi đến khi dưới mái hiên truyền đến mùi gà nướng thơm nức mũi, mới khiến cho nàng ý thức được bụng đói khó nhịn.
Nàng giẫm lên trên mái cong, có chút khó chịu hướng xuống dưới, thấy những người kia còn bưng chén rượu ngâm thơ đối câu, nhưng trên bàn lại mới xuất hiện thêm không ít đồ ăn uống, không khỏi oán thầm, ngâm thơ thì ngâm thơ đi, ăn nhiều như vậy làm gì?
"Bùi huynh à, hôm nay có mấy câu này của huynh, cũng không tính là đến đây trắng tay!" Một người bưng chén rượu say khướt nói.
Vị Bùi huynh kia lại thở dài, vội vàng khoát tay, "Nói gì vậy chứ, có tốt cũng là không bằng Sầm Thái thú."
"Chúng ta sao có thể so được với Sầm Thái thú, văn thải của người ta là đến Thánh thượng cũng đều tán dương!" Lại có một người vỗ vỗ vai Bùi lang quân, an ủi.
Bùi lang quân nghe lời này, càng sa sút, "Tài nghệ không bằng người chính là tài nghệ không bằng người, đời này ta cũng không viết ra được tuyệt cú như Sầm Thái thú vậy."
"Không phải vậy đâu, theo ta thấy, Sầm Thái thú bây giờ một lòng đều đổ vào quan lộ, cũng chỉ lúc vừa tới nhậm chức còn bày hội thơ này nọ, nói không chừng là hắn cũng hết thời rồi!"
"Đúng vậy đó! Chúng ta dù không phải quan quyền gì, nhưng luận văn thải, thật không thua hắn!"
Không đầy một lát, Nguyên Tư Trăn liền không có tâm tư nghe mấy câu ghen tị chua lòm của bọn hắn, thừa dịp con trùng thèm ăn trong bụng còn chưa bị câu lên toàn bộ, liền thoăn thoắt nhảy xuống mái nhà, đi trở về trong thành.
Tiến vào quan dịch, nàng liền nghe một mùi thơm của thức ăn, không khỏi cảm khái mình trở về thật đúng lúc.
Nàng vừa đẩy cửa phòng ra, liền thấy trên bàn đã bày đầy thức ăn, mà Lý Hoài còn bình tĩnh, một mặt lạnh lùng ngồi bên cạnh bàn.
Nguyên Tư Trăn nhìn thấy trên bàn có hai bộ bát đũa, nghĩ thầm chẳng lẽ đây là đang đợi nàng?
"Vương Gia sao hôm nay trở về dùng bữa rồi?" Nguyên Tư Trăn vội vàng xoa xoa tay, ngay ngắn thẳng thắn ngồi vào bên cạnh bàn, mỉm cười hỏi, không có Lý Hoài lên tiếng, nàng cũng không dám cầm đũa.
Tâm tình Lý Hoài có chút không tốt, hắn vốn nghĩ đến mấy ngày không cùng Nguyên Tư Trăn dùng bữa, hôm nay mới chạy về, còn sai người làm một bàn đồ ăn phong phú, ai ngờ Nguyên Tư Trăn không chỉ có không thấy bóng dáng đâu, còn để hắn đợi thật lâu một như vậy, bữa cơm này liền có vẻ như là mong muốn đơn phương của hắn.
Nguyên Tư Trăn thấy hắn lạnh mặt nhìn mình, vội vàng giải thích nói: "Ta còn không phải đi tra xét chuyện cương thi sao! Không thì ta nhất định đi theo làm tùy tùng hầu hạ Vương Gia rồi!"
Dứt lời, nàng vội vàng bưng chén trà bên cạnh lên, đưa tới trước mặt Lý Hoài, mở mắt long lanh nhìn hắn.
Lý Hoài nhìn thấy ánh mắt có chút ủy khuất kia của nàng, tức giận trong lòng liền tiêu đi rất nhiều, nhưng vẫn một mặt tâm tình không tốt, cũng không nhận trà của nàng mà cầm đũa bắt đầu ăn.
Nguyên Tư Trăn lúc này mới thở phào một hơi, nàng đói lâu như vậy, rốt cục có thể ăn được cơm, chẳng qua bữa cơm này ăn cũng không thoải mái chút nào, nàng động mấy đũa là phải gắp cho Lý Hoài một miếng.
Càng về sau, nàng thậm chí có chút hoài nghi, Lý Hoài hình như là cố ý thì phải, nhưng cũng không dám hỏi cái gì.
Lý Hoài trầm mặc ăn hồi lâu, hắn để đũa xuống, rốt cục mở miệng nói: " Lý Du lại bày yến."
"Mở tiệc chiêu đãi Vương Gia?" Nguyên Tư Trăn cũng ngừng tay.
Lý Hoài gật đầu, từ ngày thấy giấc mộng cổ quái đó về sau, mấy ngày nay khi hắn nghỉ ngơi, hoặc nhiều hoặc ít đều sẽ lại nằm mơ, chẳng qua không phải là đoạn có Nguyên Tư Trăn, mà vụn vụn vặt vặt đều là tình cảnh hắn bị Lý Du lập mưu hãm hại.
Mà trùng hợp chính là, tay trong của hắn mật báo, mấy ngày nay thật đúng là xung quanh thành Võ Xương Thành có phát hiện tung tích của dư nghiệt tiền triều.
Lý Hoài tất nhiên không tin đây là cái báo hiệu báo mộng gì, nhưng hắn lại nổi lên lòng phòng bị, lúc này Lý Du lại mở tiệc chiêu đãi, cũng để cho hắn có cơ hội thăm dò một phen.
"Đến lúc đó ngươi đừng đi theo ta, cứ ở trong quan dịch là được rồi." Trực giác Lý Hoài cảm thấy ngày ấy sẽ có biến cố gì đó, không muốn Nguyên Tư Trăn đi theo bên cạnh, nếu như chuyện trong mộng thật sự ứng nghiệm, thì thật không tránh được một phen đao kiếm.
Nguyên Tư Trăn hỏi lại: "Cũng tại Hoàng Hạc Lâu sao?"
"Ừm." Lý Hoài trầm giọng đáp.
"Ta là thị vệ thiếp thân của Vương Gia, đương nhiên phải đi theo Vương Gia chứ!" Nguyên Tư Trăn nghe được là tổ chức trên Hoàng Hạc Lâu, lại có Sầm Ngọc ở đấy, liền cảm thấy đây là cơ hội tốt để điều tra.
Ánh mắt Lý Hoài phức tạp nhìn nàng một cái, lại cự tuyệt nói: "Không cần, ngươi còn phải đi điều tra chuyện cương thi trong thành mà."
"Cái này không trùng hợp sao!" Nguyên Tư Trăn vội vàng nói: "Tên Sầm Ngọc kia nhất định là không thoát khỏi quan hệ với chuyện cương thi, ta đang nghĩ tìm cơ hội gặp mặt chính diện một lần đây!"
Chẳng biết tại sao, trong nội tâm nàng cứ cảm thấy Lý Hoài có chút kỳ quái, nếu chỉ là việc này, hoàn toàn không cần như thế, nhất định là có cái gì đang gạt nàng.
Nguyên Tư Trăn thấy hắn sắc mặt kiên định, đành phải nghĩ biện pháp kích một kích. Nàng chợt quay người lại hất vạt áo qua một bên, hừ lạnh một tiếng nói: "Vương Gia nhất định là còn nhớ thương Hồ Cơ xinh đẹp ngày ấy, cho nên muốn đá ta ra, để muốn làm gì thì làm! Nói sớm đi! Nói sớm thì ngày đó đã để chàng mang về!"
"Không..." Lý Hoài hoàn toàn không nghĩ tới Nguyên Tư Trăn sẽ phản ứng như vậy, lạnh lùng trên mặt biến thành sững sờ, vội vàng giải thích nói: "Ta cũng không có ý đó."