"Làm sao vậy?" Nguyên Tư Trăn thấy hắn một bộ cứ như đang muốn nói lại thôi, liền ân cần hỏi han.
Ánh mắt Lý Hoài phức tạp nhìn nàng một cái, lại trầm mặc lắc đầu, Nguyên Tư Trăn chỉ nghĩ là ý thức hắn còn chưa khôi phục lại, nên tiếp tục giúp hắn ấn ấn huyệt vị trên trán.
Hắn nhớ lại câu nói ban nãy mình nói, ngữ khí rõ ràng là đang cười nhạo Nguyên Tư Trăn muốn làm Thái Tử Phi, nhưng cái này có gì đâu mà chế giễu? Mình không phải cũng mơ ước vị trí Thái Tử kia sao?
Nhưng cũng có lẽ không có nhiều khúc mắc như vậy, có thể chỉ là có chuyện không thuận với Nguyên Tư Trăn, nhất thời khó giữ miệng, mới nói ra lời như vậy, cũng không trách được Nguyên Tư Trăn lại tức giận như thế.
Lý Hoài giả vờ như lơ đãng liếc Nguyên Tư Trăn đang thần sắc nghiêm túc một cái, nghĩ thầm đã lâu như vậy, hiện nay chắc nàng cũng không còn so đo việc này đi?
Nguyên Tư Trăn làm sao đoán được quanh quanh co co trong lòng Lý Hoài, tay nàng có chút mỏi, liền hỏi: "Vương Gia có đỡ hơn chút nào chưa?"
"Ừm." Lý Hoài rầu rĩ gật đầu, vội vàng nói: "Nàng cũng nghỉ ngơi một chút đi."
"Ta đã nghỉ ngơi nửa ngày rồi." Nguyên Tư Trăn nhíu mày, lại đưa mắt nhìn làn khói đen đang dần dần thu nhỏ, lo âu nói: "Bọn hắn đến tột cùng có thể tìm đến đây hay không nhỉ?"
Lý Hoài nắm lấy tay nàng, trấn an nói: "Đừng lo, bọn hắn chắc chắn tìm ta, đợi thế nước ở chỗ này nhỏ đi một chút, chắc chắn sẽ có người đến."
Nguyên Tư Trăn nhìn Lý Hoài trước mắt người đầy bụi đất đầy bùn, chẳng biết tại sao lại cảm giác ngữ khí của hắn khác biệt không nhỏ so với lúc trước, còn nghe ra một tia cẩn thận lấy lòng từng li từng tí, chẳng lẽ hắn cảm thấy ban nãy bản thân trở thành gánh nặng trên trong mộ thất, cho nên sợ nàng vứt lại hắn sao?
Nghĩ đến đây, Nguyên Tư Trăn nhoẻn miệng cười, thầm nghĩ chưa bao giờ nàng có thể nghĩ đến quan hệ của nàng cùng Lý Hoài còn có thể có một ngày thế này, liền nhịn không được đưa tay vỗ vỗ đầu gối hắn xem như trấn an.
Lý Hoài hơi sững sờ, chỉ cảm thấy bầu không khí có chút quái dị, chuyển chủ đề câu chuyện: "Thương thế của Uất Trì như thế nào rồi?"
"Thi độc tan đi rất nhiều rồi, nhưng còn phải tịnh dưỡng mấy ngày mới hoàn toàn khôi phục hắn, chỉ là ta không xác định khi nào hắn mới có thể tỉnh lại." Nguyên Tư Trăn đưa mắt nhìn Uất Trì Thiện Quang nằm ở một bên, nhẹ giọng đáp.
Nàng vừa mới dứt lời, chỉ nghe trong bụng mình truyền đến một tiếng"Ùng ục", có chút lúng túng nói: "Vương Gia có đói bụng không, ta đi tìm một ít thức ăn cho chàng nha?"
Khóe miệng Lý Hoài cười nhẹ, lắc đầu làm bộ muốn đứng dậy: "Ta không đói, ta đi tìm cho nàng."
Nguyên Tư Trăn liền vội vàng kéo hắn, ngượng ngùng nói: "Là ta sơ ý, chỉ sợ bên này đã bị khí âm tà bao phủ một thời gian dài rồi, đã sớm không còn sinh linh nào, cho dù có, cũng là không thể ăn."
"Vậy nếu như nàng đói đến khó chịu, thì trò chuyện cùng ta đi." Lý Hoài lại ngồi lại bên cạnh Nguyên Tư Trăn nói.
Hai người lại tùy ý trò chuyện tầm gần nửa canh giờ, Nguyên Tư Trăn liền cảm giác có chút mệt mỏi, bất tri bất giác liền dựa vào vai Lý Hoài, ngủ thiếp đi.
Lý Hoài cẩn thận từng li từng tí chuyển đầu nàng lên trên gối, để cho nàng ngủ được càng an ổn một chút, thấy trên mặt nàng còn dính lấy chút vết bẩn, liền nhẹ nhàng lau đi cho nàng.
Mới rồi trong hoàng lăng nàng không có chút nào nhút nhát sợ sệt, quyết đoán quả cảm không thua nam tử, còn một mình mang cả mình lẫn Uất Trì Thiện Quang đang hôn mê ra khỏi Hoàng Lăng, hiện giờ mới dỡ xuống lòng đề phòng mà ngủ thật say, chắc là thể xác lẫn tinh thần đều mệt mỏi.
Nhìn khuôn mặt Nguyên Tư Trăn say ngủ, Lý Hoài không khỏi có chút đau lòng, nữ tử giống như nàng, ai chả muốn làm phụ nhân sống an nhàn sung sướng trong khuê phòng, đâu có ai muốn rơi vào cảnh cửu tử nhất sinh thế này.
Hắn nhìn mặt sông ở phương xa dần dần bình ổn lại, suy nghĩ cũng dần dần bay xa, có lẽ đây chính là lý do mà mình lúc trước đã tâm duyệt nàng...
Một canh giờ sau, Lý Hoài cuối cùng cũng nhìn thấy một bóng thuyền loáng thoáng trên mặt sông, hắn nhẹ nhàng lay tỉnh Nguyên Tư Trăn, thấp giọng nói: "Thuyền đến."
Nguyên Tư Trăn cũng chẳng biết tại sao mình có thể ngủ được sâu như vậy, giống như là ngủ hết ba ngày ba đêm vậy, được nghe âm thanh trầm thấp của Lý Hoài, chỉ cảm thấy có chút hoảng hốt.
Chẳng qua nàng nhanh chóng tỉnh táo lại, nhìn về phía Lý Hoài chỉ vào, nhịn không được thở ra một hơi, "Rốt cục đến rồi, nếu còn không đến thì ta không bị cương thi chơi chết, cũng phải bị đói chết ở chỗ này!"
Nàng vội vàng thôi động chân hỏa bên trong đèn hoa sen, để khói đen thiêu lên càng đậm, lại chạy về hướng bờ sông, liều mạng phất tay về hướng thuyền tới.
Đợi chiếc thuyền kia tới gần, liền có thể thấy rõ mấy thân ảnh đang quen thuộc đang đứng thẳng ở đầu thuyền, cũng cực kỳ kích động phất tay về hướng bên này.
Chỉ là chỗ hai người bọn họ đứng bên này vốn là một gò núi nhỏ, thuyền sợ va phải đá ngầm nên không cách nào cập bờ, Mạnh Du đành phải mang theo một hai chiếc thuyền nhỏ bơi vào trong.
Hắn mới vừa lên bờ liền nhìn thấy Lý Hoài đứng bình yên vô sự, vốn dĩ hắn chỉ đưa thuyền về hướng khói đen như cầu may, ai ngờ Vương Gia thật sự ở đây, dù Mạnh Du ngày bình thường tỉnh táo tự kiềm chế, lúc này cũng khó tránh khỏi có chút kích động, "Vương Gia! Thuộc hạ cứu giá chậm trễ!"
Lý Hoài khẽ vuốt cằm, đỡ hắn dậy nói: "Tả Lang cũng ở đây, trúng độc, nhanh sai người đưa hắn lên thuyền."
Mạnh Du hơi kinh ngạc, không nghĩ tới hai người bọn họ đều bị cuốn vào chung một chỗ, có khi nào cái tên tiểu hộ vệ mới đến cùng rơi vào trong lòng sông kia, cũng may mắn bị cuốn tới chỗ này luôn không?
Hắn quay đầu về hướng bên cạnh nhìn lại, quả nhiên thấy bên cạnh Uất Trì Thiện Quang có một người đang ngồi xổm, nhìn thân hình hẳn là chính là tên hộ vệ kia, liền tiến lên vỗ vỗ bả vai hắn ta, vừa định mở miệng hỏi thăm, đã thấy hắn xoay mặt qua tới.
"Cái gì..." Mạnh Du ngẩn người, cho là mình nhìn lầm, Vương phi sao có thể mặt mày chật vật ngồi xổm ở nơi đây, hắn không khỏi dụi dụi mắt, lúc nhìn lại, vẫn là khuôn mặt tầm thường của tiểu hộ vệ kia.
Mạnh Du nghĩ thầm, nghĩ thầm chắc cả ngày nay hắn quá mức lo lắng cho an nguy của Vương Gia, nên mới xuất hiện ảo giác.
"A! Mạnh giáo úy ngươi rốt cục đến rồi! Ta liền biết ngươi anh minh thần võ, nhất định có thể tìm tới mà!" Nguyên Tư Trăn cuống quít nói, nàng vừa rồi trong nháy mắt quay đầu lại, mới ý thức được thủ thuật che mắt trên mặt mình đã không còn, nên thừa dịp hắn dụi mắt lập tức thi thuật, hi vọng Mạnh Du không nhìn ra cái gì.
Mạnh Du đang muốn trách cứ tên này vài câu, nhưng thấy trên người hắn đầy bùn đất dơ bẩn, chắc hẳn lần này chịu không ít khổ, chỉ cần Vương Gia bình yên vô sự, hắn cũng không muốn quá xét nét, chỉ gật đầu một cái nói: "Ngươi đúng là phúc lớn mạng lớn."
"Đều là nhờ phúc của Vương Gia!" Nguyên Tư Trăn nhếch miệng cười một tiếng, nhìn Lý Hoài, chân chó nói.
Nàng vốn muốn cùng Mạnh Du đỡ Uất Trì Thiện Quang lên trên thuyền, lại nghe Lý Hoài ra lệnh cho một người khác làm, còn nhìn nàng nói: "Ngươi tĩnh dưỡng cho thật tốt đi, những việc tay chân này giao cho bọn hắn làm là được rồi, kiếm gì ăn trước đã."
Nguyên Tư Trăn lập tức gật gật đầu, lòng tràn đầy vui vẻ chậy tới phía Lý Hoài chạy, nhận cái túi nhỏ trên tay hắn.
Mạnh Du vừa vịn Uất Trì Thiện Quang vừa quan sát hắn, luôn cảm thấy giọng nói Vương Gia đối với tên tiểu hộ vệ kia có gì đó không đúng, giữa hai người còn tràn ngập một loại không khí kỳ quái, chẳng lẽ là trải qua chuyến hoạn nạn này, Vương Gia càng thêm tín nhiệm hắn ta hay sao?
Chẳng biết tại sao, trong lòng của hắn lại dâng lên một tia cảm giác nguy cơ.
"Vương Gia, ta đánh giá nếu muốn thiêu hết vật âm sát nơi này phải mất nửa canh giờ nữa." Nguyên Tư Trăn đứng bên cạnh, miệng nhai bánh bao thịt vừa hàm hồ nói nói, " chỗ này, trong đất trong nước đều có thi độc, hay là Vương Gia lên thuyền về trước?"
Lý Hoài ngước mắt nhìn nàng một cái, giống như là cho thấy mình tuyệt đối sẽ không đi trước như vậy, còn bước lên một bước, ngữ khí kiên định nói: "Ta ở đây với ngươi, tuyệt đối không đi trước."
"À..." Nguyên Tư Trăn có chút khó hiểu, nghĩ thầm có phải là hắn bị đập đầu vào đâu hay không, sao bỗng nhiên có chút ngốc ngốc?
Hai người liền cùng nhau đứng cách cửa hang không xa, nhìn xem làn khói đặc kia dần dần thu nhỏ, cho đến khi biến mất. Nguyên Tư Trăn vốn còn muốn dán thêm mấy tấm phù chú, nhưng trong tay áo đã không còn gì, đành phải đi theo sau lưng Lý Hoài, đạp lên thuyền, định mấy ngày nữa lại đến điều tra.
Trên đường đi nàng đều như có điều suy nghĩ mà ghé vào trên lan can, nhìn chằm chằm đáy sông không nhúc nhích, cũng không biết bên dưới này đến tột cùng còn có bao nhiêu cương thi, bọn chúng có phải vẫn còn tiếp tục theo đáy sông đi đến thành Trường An hay không...
Lý Hoài cũng lo lắng đứng ở một bên, hắn nắm Tru Tà bảo kiếm trong tay, nhẹ giọng nói: "Lúc trong miếu Tam Thanh, thứ ngăn cương thi tiến vào phải chăng cũng là thanh kiếm này?"
Nguyên Tư Trăn nghĩ nghĩ nói: "Có chút khả năng, cái kiếm này là vật của Đạo gia, miếu Tam Thanh lại thờ Đạo Môn tổ sư, nói không chừng từ sâu xa nào đó thật sự có cảm ứng, nó mới dẫn dắt chúng ta từ đáy sông trôi vào."
Nói đến đây, nàng càng hiếu kì, đạo sĩ đã tặng Lý Hoài bảo kiếm này đến tột cùng là người phương nào?
Đạo pháp huyền diệu, từ khi Nguyên Tư Trăn có ký ức, liền đi theo sư phụ cùng sư huynh muội ngày ngày nghiên tập cảm ngộ, đến nay cũng bất quá mới hiểu da lông, có thể làm chút pháp thuật hàng yêu trừ ma, chứ đừng nói đến cái gì nhìn thấu tiên căn, minh ngộ đại đạo gì, cho nên trong chuyện này nhất định có ảo diệu gì đó mà nàng chưa từng chứng kiến.
Sau khi cả nhóm thuận lợi trở lại thành Võ Xương, Nguyên Tư Trăn chỉ muốn lập tức rửa sạch sẽ một thân dơ bẩn này, rồi lại an an ổn ổn ngủ một giấc, ai ngờ Ngô Vương Lý Mộc, Thái Thú Võ Xương Sầm Ngọc kia lại cùng nhau mà đến, Lý Hoài cho dù thể xác lẫn tinh thần đều mệt, cũng không thể không cố bước ra ứng phó.
Nguyên Tư Trăn có chút ai oán nhìn Lý Hoài một chút, vừa định đuổi theo, lại nghe hắn nói: "Ngươi ở trong phòng nghỉ ngơi đi, không cần theo."
Nàng liền vội vàng gật đầu, chống đôi mí mắt sắp híp lại mà đưa hắn ra ngoài, không chút nghĩ ngợi liền cởi xiêm y bẩn thỉu xuống, bước vào thùng tắm vốn được chuẩn bị cho Lý Hoài.
Hơi nước ấm áp bao lấy thân thể lạnh lẽo, Nguyên Tư Trăn chỉ cảm thấy toàn thân thư sướng, tựa vào vách thùng vuốt vuốt cổ, nhắm mắt dưỡng thần.
Nàng lúc này bỗng nhiên nghĩ đến, sao sau khi lên bờ cũng không thấy bóng dáng Hoa Lân đâu nhỉ, sư muội cũng không phải người lạnh nhạt giống Lăng Tiêu như thế, chẳng lẽ thật sự mặc kệ nàng rồi? Hay là bị phái đi nơi khác chưa trở về?
Có lẽ là quá mức mệt nhọc, nghĩ vớ vẩn một hồi, nàng liền không cẩn thận ngủ thiếp đi trong thùng nước.
Lý Hoài đuổi xong đám người kia về, vừa phân phó Mạnh Du chuyện ở Hoàng Lăng, vừa cất bước đi vào trong phòng. Mạnh Du đẩy cửa phòng ra lại không nhìn thấy bóng dáng tên tiểu hộ vệ kia đâu, trong lòng không khỏi tức giận, cái tên này được Vương Gia thưởng thức, liền dám sơ ý như vậy, đợi lát nữa nhất định phải tìm hắn răn dạy một trận mới được!
"Ta tìm hạ nhân thêm nước nóng." Mạnh Du đưa mắt nhìn bình phong không dính mấy hơi nước, liền biến nước trong thùng tắm đã lạnh.
Lý Hoài cởi ngoại bào ra, tùy ý gật đầu nhẹ, liền đi về hướng sau tấm bình phong, định rửa mặt cho thanh tỉnh một chút.
Ai ngờ hắn vừa mới đi qua khỏi bình phong, cảnh tượng trước mắt lại làm cho hắn sững người ngay tại chỗ.
"Vương Gia?" Mạnh Du thấy sắc mặt Lý Hoài đại biến,liền nghĩ sau tấm bình phong có cái gì, vội vàng tiến lên muốn đi xem xét.
Lý Hoài lập tức đưa tay ra hiệu hắn không nên tới gần, có chút không được tự nhiên nghiêng mặt, trầm giọng nói: "Ngươi đi ra ngoài trước đi."
Mạnh Du còn muốn hỏi lại, đã thấy Lý Hoài hung hăng trừng mắt liếc hắn một cái, đành phải có chút gượng gạo mà rời đi, nhưng khi hắn đóng cửa phòng, lại lưu ý thấy bên trên bình phong có vắt xiêm y, còn không phải là của tên tiểu hộ vệ kia sao!
Hắn nhanh chóng đóng cửa phòng lại, trong lòng kinh nghi vô chừng, một là không hề nghĩ tới tên này lại lớn gan, dĩ hạ phạm thượng như thế, dám trực tiếp dùng thùng tắm của Vương Gia để tắm rửa, hai là không nghĩ tới Vương Gia thế mà còn bao che, chẳng những không nổi giận, còn đuổi hắn đi ra ngoài!
Mới ngắn ngủi có một ngày, Vương Gia và hắn ta không ngờ đã thân mật đến như thế rồi sao? Chẳng lẽ...
Mạnh Du kịp thời ngừng lại suy nghĩ ngổn ngang lung tung trong đầu, sắc mặt cứng đờ, cắm đầu buồn bực mà bước nhanh rời khỏi nơi thị phi này.