Nguyên Tư Trăn cùng Ngọc Thu xuống xe xem xét, có lẽ là đường núi khó đi, trục xe bị hòn đá trên đường văng vào, triệt để cắt phải trục kết nối bánh xe, muốn ngồi sửa lại trên cái sườn núi ngoại ô này, chỉ sợ không mất tầm nửa canh giờ là không xong.
"Không bằng Vương phi chờ ở đây, ta chạy về Vương phủ kêu người đến?" Ngọc Thu lo lắng nói.
Nguyên Tư Trăn nhìn thành Trường An cách đó không xa thành, đánh giá khoảng cách ở trong lòng một chút, liền nhìn Ngọc Thu nói: "Không cần, chúng ta bộ tà tà về cũng thuận tiện ngắm cảnh, ta thấy cũng đi chưa tới một canh giờ đâu."
"Nhưng trời sắp tối rồi, giờ lại đi bộ trở về có khi nào gặp phải..." Ngọc Thu có chút lo âu nhìn nhìn phía trước, ai ngờ Nguyên Tư Trăn đã cất bước đi xuống chân núi.
"Vậy đừng chần chờ nữa, bỏ lỡ canh giờ, sẽ không thể vào thành!" Nguyên Tư Trăn quay về phía Ngọc Thu hô, lại dặn dò người đánh xe thử sửa xe một chút, nếu như không được, liền chờ người Vương phủ tới đón hắn.
Nàng cùng Ngọc Thu liền đón mặt trời lặn đi xuống chân núi, hướng về phía thành Trường An nguy nga ở xa xa mà đi, dọc đường hai người cười cười nói nói, ngược lại không cảm thấy đường xá xa xăm gì.
Đến khi cách cửa thành còn một đoạn ngắn, đã thấy thủ vệ Võ Hầu muốn đóng cửa thành lại, Nguyên Tư Trăn vội vàng kéo tay Ngọc Thu, nhấc váy chạy về hướng cửa thành.
"Chờ đã!" Nguyên Tư Trăn vừa chạy vừa hô.
Võ Hầu cũng giục những bá tánh còn chưa vào thành, vẫy tay ra hiệu nhanh chóng vào thành.
Cũng may hai người trước khi tiếng trống đóng cổng thành vang lên, cuối cùng cũng xông vào được thành Trường An đèn hoa rực rỡ.
Vào thành bằng cửa phía Đông Nam của thành Trường An, trên đường về Vương phủ phải đi ngang qua mấy phường thị náo nhiệt, Nguyên Tư Trăn vừa đi vừa nhìn, không để ý liền lạc bước đến bên cạnh Hoài Nam Ký.
Nàng vừa rồi vẫn không cảm giác bụng đói, nhưng nhìn thấy chiêu bài kia liền hồi tưởng lại hương vị, nhịn không được nhìn Ngọc Thu nói: "Ở bên ngoài bận rộn gần nửa ngày, còn chưa kịp dùng bữa tối, không bằng trước tiên ăn mấy món lót dạ ở đây trước khi về phủ đi."
Ngọc Thu làm sao nhìn không ra tâm tư của nàng, vội vàng khuyên nhủ: "Trong Vương phủ chắc là đã chuẩn bị bữa tối xong rồi, lỡ như Vương Gia trở về, để Vương gia một mình dùng bữa, rất không tốt."
Nguyên Tư Trăn phất phất tay, "Yên tâm, hôm nay Vương Gia có nhiều việc trong triều lắm, sợ là về sớm không được đâu."
Nàng nói như vậy cũng không phải là đoán mò, hôm qua chuyện trong Cam Lộ Điện chỉ sợ phải xử lý bận rộn mấy ngày.
Lại bước vào cái Hoài Nam Ký này, Nguyên Tư Trăn không khỏi nhớ tới lần trước đụng chạm Lý Thanh, còn dẫn ra bao nhiêu chuyện liên tiếp sau đó, thầm nghĩ lần này đừng xảy ra thêm cái trò gì nữa nha.
Ai ngờ mới vừa vào đến bên trong sảnh, liền thấy mấy nam tử mặt lộ vẻ bất thiện vây quanh cô nương chưởng sự của Hoài Nam Ký chất vấn.
"Cô nương à, hôm nay nhất định là phải cho chúng ta lời giải thích!"
"Không thì mấy người chúng ta buộc phải đi báo quan thôi!"
Giọng nói của những người kia cực lớn, cử chỉ lại thô lỗ, lập tức liền hấp dẫn sự chú ý của thực khách trong tiệm.
Tiểu cô nương chưởng sự nhỏ dù tuổi còn trẻ, lại không thấy chút khiếp đảm nào, trang sức quần áo đơn giản, trên mặt treo nụ cười nhạt gặp nguy không loạn, cả người đều lộ ra một tia thong dong, thật rõ ràng chênh lệch với mấy đại hán ồn ào huyên náo kia.
Tiểu nhị dẫn đường thấy chưởng sự nhà mình bị người khi dễ, liền vội vàng bỏ hai người Nguyên Tư Trăn ở một bên, ngăn lại trước mặt tiểu cô nương chưởng sự.
"Lang quân chớ có kích động! Người đến tiệm đều vì ăn ngon uống sướng! Cãi nhau thật mất hoà khí!" Tiểu nhị không rõ nguyên do, chỉ lo trấn an người trước đã, miễn cho làm mất sinh ý.
Ai ngờ một đại hán nhấc tay lên liền đẩy hắn ra, lại xông đến trước mặt cô nương chưởng sự hô: "Cái cửa hàng này nán đậu hũ độc, nên đóng cửa đi!"
Cô nương kia không để ý tới đại hán kia chỉ trích, chỉ quan tâm tiểu nhị xem có bị thương hay không, lần này lại chọc giận đám người gây chuyện kia, có người tiến lên trước định đẩy cô nương chưởng sự.
Còn chưa chạm vào được người, liền bịch một tiếng. bỗng chốc bị vấp ngã trên mặt đất, đại hán vừa muốn bò lên, lại giống là dẫm phải cái gì trơn trượt, hơn nửa ngày mới khó khăn lắm đứng vững lên.
Nguyên Tư Trăn thấy cái người này đã ngoan ngoãn chút rồi, lúc này mới thu lại thuật pháp trong tay.
"Đậu hũ tiệm ta đã sớm không còn mua ở Thực Hoá phường nữa rồi, càng không thể có chuyện lấy đậu hũ độc hại người, cho dù có báo quan phủ ta cũng là không sợ." Cô nương chưởng sự Hoài Nam Ký mặt không đổi sắc nói: "Chư vị lang quân tới đây đến tột cùng là có tính toán gì, ta cũng rất rõ ràng ràng, nếu như thật sự đến quan phủ nói chuyện, còn không biết là ai gặp nạn."
Nguyên Tư Trăn nghe ra từ trong lời nói của nàng ta, chắc hẳn trước đây đậu hũ trong tiệm Hoài Nam Ký là mua ở chỗ cô nương đậu hũ, hiện nay quầy hàng cô nương đậu hũ xảy ra chuyện, bị người lấy làm cớ để nhiễu sự, chỉ sợ là do mấy tiệm thấy người ta làm ăn tốt, đỏ mắt đến gây chuyện.
Nhưng cô nương này chẳng những không hoảng loạn, trong lời nói còn mang theo ý uy hiếp, ngược lại lại là người quyết đoán ổn trọng, cho dù đám lưu manh này là có người thuê, một lòng chỉ muốn gây sự cũng không hề sợ hãi.
"Đi quan phủ thì sao chứ? Cái tiệm này của ngươi bán đậu hũ có độc, chúng ta cũng nuốt không trôi một hơi này, nhất định phải đánh lên một trận!" Mấy tên đại hán kia quả nhiên không sợ.
Trong lòng Nguyên Tư Trăn thở dài, thầm nghĩ vì sao hai lần đến Hoài Nam Ký đều gặp chuyện nhiễu loạn, nhưng kẻ lấy mạnh hiếp yếu, nàng tuyệt sẽ không mặc kệ.
Nhưng nàng còn chưa kịp tiến lên khuyên can, liền nghe sau người truyền đến một tiếng thét trung khí mười phần, "Thất phu, ngươi dám!"
Chỉ thấy Uất Trì Thiện Quang trên người mặc quan phục Long Võ Quân, một tay đẩy đám người vây xem ra, ngẩng đầu bước đến, ngăn trước người cô nương chưởng sự, trên mặt tràn đầy túc khí, chẳng qua mới một chớp mắt đã áp đảo khí thế của những người kia.
Nguyên Tư Trăn cảm thấy kinh ngạc, sao hai lần đến Hoài Nam Ký thì cả hai lần gặp phải chuyện, còn cả hai lần đều là Uất Trì Thiện Quang tới giải vây.
Mấy tên đại hán kiếm chuyện kia đều sững sờ, tuy bọn hắn đều là lưu manh, nhưng vẫn nhìn ra được người này thân phận không thấp.
"Lang quân đừng quản nhàn sự, ta chẳng qua muốn đòi cái công đạo thôi." Một người chậm rãi nói.
Uất Trì Thiện Quang cũng không cùng hắn nói nhảm, trực tiếp đưa tay đè lại ma huyệt trên bả vai hắn, hơi vung tay đẩy người ngã trên mặt đất, âm thanh lạnh lùng nói: "Cút."
"Ngươi..." Một người khác thấy thế, giơ quả đấm lên liền muốn tiến lên, lại bị đồng bạn đứng trên ngăn lại, không biết ghé vào lỗ tai hắn nói cái gì, mấy người liền đưa mắt nhìn nhau, lại trừng mắt liếc Uất Trì Thiện Quang, mới đỡ người ngã trên đất lên, vội vàng ra khỏi Hoài Nam Ký.
Nguyên Tư Trăn cũng nhẹ nhàng thở ra theo, vốn còn muốn tiến lên chào hỏi Uất Trì Thiện Quang một cáu, ai ngờ hắn nhìn cũng không nhìn ai xung quanh, liền tiến đến trước mặt cô nương chưởng sự, trên mặt hoàn toàn thay đổi khác biệt với bộ dáng hung thần ác sát ban nãy, thần sắc lo lắng hỏi: "Tam Nương, có bị doạ không?"
Cô nương chưởng sự nhu nhu cười một tiếng, lắc đầu, "Chẳng qua là mấy chuyện nhỏ thôi, mở tiệm thì thường gặp phải mà."
Uất Trì Thiện Quang nghe vậy lại nhăn mày, "Bọn hắn còn dám thường đến?"
"Ý ta không phải như vậy!" Cô nương chưởng sự nhịn không được che miệng cười nói: "Thôi thôi, người cũng đi hết rồi, đừng đề cập tới nữa, hôm nay còn phải đa tạ Uất Trì lang quân." Dứt lời, liền hướng Uất Trì Thiện Quang hành lễ.
Uất Trì Thiện Quang vội vàng đỡ nàng ta dậy, hình như có chút luống cuống, gãi đầu một cái.
Nguyên Tư Trăn đứng một bên đem cảnh hình tượng này nhìn trong mắt, nhếch miệng lên một nụ cười hiểu rõ, cũng không còn tâm tư tiến lên chào hỏi, nàng vừa định quay người lên lầu, lại thẳng tắp đâm vào người một nam tử, thân thể lảo đảo về sau một cái, lại được đưa tay đỡ lấy.
"Coi chừng." Cái thanh âm trầm thấp này cực kỳ quen thuộc, Nguyên Tư Trăn ngẩng đầu nhìn lên, quả nhiên là Lý Hoài.
"Vương Gia sao lại ở đây?" Nàng kinh ngạc hỏi.
Biểu cảm của Lý Hoài vẫn lạnh lùng như thường ngày, trong mắt lại có ý cười chợt lóe lên, hắn không đáp lời Nguyên Tư Trăn, mà ngước mắt nhìn về phía phía sau nàng.
Nguyên Tư Trăn thuận theo ánh mắt của hắn nhìn nhìn, đúng lúc bóng lưng bối rối của Uất Trì Thiện Quang trước mặt tiểu cô nương kia, liền biết hắn là cùng Uất Trì Thiện Quang tới đây.
Uất Trì Thiện Quang lúc này mới ý thức được mình đã quên mất người bên trên, liền vội vàng xoay người tìm thân ảnh Lý Hoài, đã thấy Tấn Vương phi cũng ở trong tiệm.
"Trùng hợp như vậy, Vương phi cũng là tới đây dùng bữa sao?" Uất Trì Thiện Quang hỏi.
Nguyên Tư Trăn lộ ra nụ cười lúng túng, "Làm sao như vậy được, ta vốn là muốn về Vương phủ chờ Vương Gia trở về cùng nhau dùng bữa, chỉ là trùng hợp đi ngang qua, thấy có người gây sự, mới đến nhìn một cái."
Nàng vừa dứt lời, liền cảm giác được ánh mắt không thể xem nhẹ của Lý Hoài, nhất thời trong đầu có chút ong ong.
Uất Trì Thiện Quang lộ ra nụ cười cởi mở, nhìn về phía Lý Hoài nói: "Vậy thì càng là trùng hợp, không cùng ăn một bữa thật không thể được nha!"
Lý Hoài mới vừa nghe lời kia của Nguyên Tư Trăn, hắn vốn đang định về Vương phủ, nhưng thấy trong mắt nàng lóe lên vẻ chờ mong, liền nhìn Uất Trì Thiện Quang nhẹ gật đầu.
Hắn lưu ý biểu lộ trên mặt Nguyên Tư Trăn, thấy khóe miệng nàng có hơi câu lên, che đậy cẩn thận nụ cười bên dưới, không khỏi cảm thấy nghi hoặc, mới vừa rồi không phải nói muốn về Vương phủ chờ hắn sao?
"Vị này là Vưu Tam Nương, chủ tiệm của Hoài Nam Ký." Uất Trì Thiện Quang nhìn hai người giới thiệu nói, trong ngôn ngữ khó nén được ý thưởng thức, "Hoài Nam Ký là một tay Tam Nương xử lý, mới mở mấy ngày đã náo nhiệt như thế!"
Vưu Tam Nương tử hướng hai người hành lễ, thần sắc tự nhiên, cử chỉ đoan trang, lại có một tia phong phạm đại gia khuê tú, "Uất Trì lang quân chớ nói những chuyện này. Hôm nay cũng nhờ lang quân giúp đỡ, bữa ăn này tiểu điếm mời, chư vị, xin mời."
"Cô nương đây là người nơi nào?" Nguyên Tư Trăn chỉ cảm thấy khí độ Vưu Tam cô nương có chút không giống bình thường, nhịn không được hiếu kỳ nói.
"Là người Hoài Nam." Vưu Tam Nương đáp, dẫn ba người đi sương phòng.
Nguyên Tư Trăn thầm nghĩ, trách không được tiệm tên là Hoài Nam Ký, "Vậy sao lại đi đến thành Trường An xa như vậy mở tiệm?"
"Nguyện vọng của phụ thân ta chính là có thể tới kinh thành mở tiệm, tay nghề gia truyền này, cũng không thể để mai một." Vưu Tam Nương cười đáp nàng, trong mắt lóe lên ánh sáng rực rỡ.
"Đường đột rồi." Nguyên Tư Trăn cúi đầu tạ lỗi nói.
Ba người hưởng một bàn thức ăn phong phú, hơn nửa canh giờ mới rời khỏi Hoài Nam Ký.
Lý Hoài thấy Nguyên Tư Trăn một mặt thỏa mãn, không khỏi có chút buồn cười, "Cho đến giờ giới nghiêm cũng còn một đoạn thời gian, không bằng đi bộ về đi tiêu cơm một chút?"
Ngọc Thu nghe nói như thế, trong lòng giật mình, nàng ta cùng Nguyên Tư Trăn hôm nay đã đi bộ thật lâu rồi đâu, hiện tại có xe ngựa không ngồi còn muốn đi bộ trở về, chỉ cảm thấy lòng bàn chân của mình đau nhức, nhưng Vương phi dường như hoàn toàn không sao cả, cùng sóng vai với Vương Gia đi phía trước, nàng ta đành phải cực kỳ thức thời theo đuôi ở xa xa phía sau.
Nguyên Tư Trăn vốn tưởng rằng Lý Hoài sẽ nói với nàng nói một chút chuyện trong cung, ai ngờ cái người này lại ngậm miệng không nói, ngay cả tán gẫu cũng không nói lời nào, chỉ im lặng đi về phía trước.
Nàng nhất thời nhịn không được, liền đánh vỡ trầm mặc, đem chuyện của cô nương đậu hũ hôm kể cho hắn nghe, "Cái thây thối kia chắc chắn là ở trong nước, nhất định phải tra đầu nguồn nước thật rõ ràng, vạn nhất ô nhiễm nước của cả thành Trường An, cũng không phải việc nhỏ."
Lông mày Lý Hoài khẽ nhăn lại, hắn suy nghĩ một phen mới nói: "Xác thực là không bình thường, cần ta giúp đỡ không?"
Nguyên Tư Trăn lắc đầu, "Người ngoài ngửi không thấy mùi đó đâu, cũng giúp không được gì."
Chẳng biết tại sao, nhìn vào thần sắc chắc chắn trong đôi mắt sắc quắc như đuốc của nàng, trong lòng Lý Hoài lại chảy qua một tia thất lạc.
"Như vậy..." Hắn còn chưa có nói xong, bỗng nhiên dừng bước, nhìn lại về hướng sau lưng, thấy trên đường vẫn như thường ngày, chỉ có nha hoàn Ngọc Thu vẫn đi theo xa xa phía sau.
"Làm sao vậy?" Nguyên Tư Trăn cũng hướng về sau nhìn lại.
Lý Hoài định thần, lại quan sát chỉ chốc lát, mới nhàn nhạt đáp: "Không có gì."