Xe ngựa lao vùn vụt trên đường cái thành Trường An, xuyên qua cửa cung nguy nga, dừng lại trong hoàng cung đang giương cung bạt kiếm.
Uất Trì Thiện Quang giục ngựa chạy ở phía trước, lúc này đã trở lại vị trí phòng thủ ban đầu, để phòng vạn nhất, lại kiểm kê bố trí tối nay một lần.
Dựa vào tin tức của tai mắt trong cung, Lý Duyên Khánh được đưa về bên trong tẩm điện, chẳng qua chỉ kinh động mấy thái y, trong hậu cung cũng không có cái gì vang động, mà hiện nay cái cần làm chính là phòng bị người nên Ngô Vương có động tác, chờ đến lúc mấu chốt, Lý Hoài ra hiệu lệnh, phong tỏa cửa cung, lãnh binh đi vào, lấy thanh thế mãnh liệt bức vua thoái vị.
Hết thảy sẵn sàng xong, tối nay hắn lại có một loại dự cảm, có lẽ cũng không cần đi đến bước động binh.
"Vương Gia." Mạnh Du thấy xe ngựa ngừng lại rồi vẫn chậm chạp không có động tĩnh, liền đứng cạnh cửa xe thấp giọng hô.
Hắn vừa dứt lời, cửa xe vừa mở ra, Vương Phi đóng vai hộ vệ chui đầu ra nhìn hắn một cái, liền giống như một tên hộ vệ, vừa xuống xe liền đứng nghiêm, cúi đầu chờ lệnh.
Mà Lý Hoài thì lại qua thật lâu mới ra ngoài, sắc mặt của hắn vẫn lạnh lùng trầm tĩnh như thường ngày vậy, nhưng Mạnh Du lại nhìn thấy sau bên tai hắn nổi một chút đỏ nhạt.
Trong xe ngựa nóng đến vậy sao?
Mạnh Du không có tâm tư suy nghĩ nhiều, liền đuổi theo bước Lý Hoài không chút do dự, đi qua cửa Cửu Tiên về hướng nội cung.
Trừ phi có thánh thượng truyền triệu, nếu không sau giờ giới nghiêm dám tự tiện xông vào nội viện hoàng cung chính là đại tội, cho dù Lý Hoài hiện nay muốn mưu phản cũng có chút cẩn thận, làm cho đủ phép tắc thấy, còn cố ý để thái giám truyền lệnh bên cạnh thánh thượng đi đến dẫn đường.
Từ cửa Cửu Tiên đến chỗ Bồng Lai Điện của thánh thượng, phải đo dọc theo bờ hồ Thái Dịch, lại đến cung Kim Loan. Dọc theo con đường này không hề gặp được ai, ngay cả cung nhân gác đêm bình thường cũng không thấy bóng dáng, chỉ có thể nghe được tiếng chân nặng nề vội vàng di chuyển, cơn gió thổi qua hồ Thái Dịch dường như còn mang theo sát khí.
Lý Hoài một đường không nói gì, đi thẳng về hướng Bồng Lai Điện, mới đạp lên bậc thang bạch ngọc, đã thấy Lý Mộc thần sắc cổ quái từ một trên đường nội cung đi về hướng chỗ này, mà phía sau hắn ta chỉ có hai cung nhân đi theo.
Nhìn thấy tên huynh đệ hãm hại mình vào ngục còn muốn bức tử mình, trong lòng Lý Hoài tất nhiên không còn tình thân nghĩa dày gì, thậm chí còn muốn thù mới hận cũ tính luôn một lần, nhưng trên mặt hắn vẫn cười nhạt một tiếng, nhìn Lý Mộc khẽ gật đầu, nhẹ giọng hỏi: "Tứ đệ sao lại tới rồi?"
Lý Mộc tựa hồ có chút hoảng hốt, nghe được thanh âm của Lý Hoài lại còn ngẩn người, đợi hắn nhìn rõ ràng người đứng trên bậc thang bạch ngọc là Lý Hoài vốn nên đang ở trong ngục, lại không kềm được sắc mặt, vừa sợ vừa giận hỏi: "Ngươi dám can đảm vượt ngục!"
"Vậy là một tội danh không đủ, lại chụp thêm một cái?" Nụ cười nhạt của Lý Hoài vẫn không đổi, trong lời có hàm ý nói: "Bản vương làm sao là người vượt khỏi phép tắc như thế, chẳng qua phụ hoàng truyền triệu, mới vào cung."
Lý Mộc nghe vậy biến sắc, nhìn thoáng qua về hướng tẩm điện, gần như cắn răng nghiến lợi nói: "Không thể nào!"
Rõ ràng phụ hoàng muốn truyền vị cho hắn, chỉ còn thiếu bước cuối cùng là ấn ngọc tỉ truyền quốc lên, lại không nghĩ đến tối nay phụ hoàng bệnh nặng, theo lý thuyết sẽ không đi truyền Lý Hoài vào cung, nhưng hiện nay lại truyền Lý Hoài, chẳng lẽ là phụ hoàng thay đổi chủ ý?
Lý Mộc cảm thấy rối loạn, hắn mới làm theo lời phụ hoàng, đến tẩm điện của Cao Quý Phi, kể lại tình hình thực tế ra, ai ngờ mẫu thân của hắn không những không do dự, ngược lại hạ quyết tâm thản nhiên chịu chết, ngay cả một cơ hội cản trở cũng không cho hắn, liền nuốt vào viên đan dược có độc kia.
Hắn đã nghe lời phụ hoàng mà tự tay đưa mẫu thân lên đường, phụ hoàng sao có thể còn muốn đổi ý?
Trải qua phen biến cố này, Lý Mộc vốn đã tâm thần đại loạn, lúc này càng là căm hận đan xen, chỉ hung hăng trừng Lý Hoài một cái, cũng mặc kệ thái giám thủ vệ Bồng Lai Điện ngăn cản, trực tiếp liền xông vào bên trong.
Hắn dám trực tiếp xông vào như thế, Lý Hoài càng khẳng định hắn sớm đã bố trí tiếp ứng rồi, chỉ sợ trong hoàng cung này, Thần Sách Quân đã bị hắn điều khiển một nửa, mà Cao Quý Phi chưởng quản hậu cung một thời gian dài, cũng nhất định có không ít tâm phúc bên cạnh thánh thượng.
Chẳng qua Lý Mộc tất nhiên không nghĩ tới, Lý Hoài càng mưu đồ cho chuyện tối nay sớm hơn cả hắn, chỉ sợ hiện tại vẫn còn cho là mình chiếm thế thượng phong.
Lý Hoài không do dự liền cũng đi vào Bồng Lai Điện, thủ vệ trong điện ràng nhiều hơn nơi khác rất nhiều, chỉ là khi thấy hai vị hoàng tử đến cũng đều không ngăn cản, để bọn hắn trực tiếp đi vào nội điện.
Bên trong nội điện đốt hương an thần, mấy vị thái y quỳ gối một bên, mà Lý Duyên Khánh thì sắc mặt trắng bệch nằm trên chiếc giường điêu khắc chín con rồng vàng.
Nguyên Tư Trăn vừa vào trong điện liền cảm giác một luồng âm phong quỷ khí, nàng lập tức cảnh giác nhìn quanh tẩm điện, Lý Hoài từng nói khi con quỷ ảnh kia đoạt xá đã bị hắn chém một kiếm, sau đó dù nó đẩy được Lý Hoài ra, nhưng tuyệt đối không đoạt xá thành công, chắc là Tru Tà bảo kiếm làm nó bị thương, không biết quỷ ảnh hiện tại đã trở lại trong thân thể Lý Duyên Khánh, hay vẫn đang phiêu đãng ở chỗ khác.
"Phụ hoàng như thế nào rồi?" Lý Mộc trực tiếp đi đến trước long sàng, lạnh lùng hỏi thái y.
Liễu Thái Y thu tay đang thi châm cho Lý Duyên Khánh lại, nhìn hai vị hoàng tử trong điện hành lễ, mới lên tiếng: "Thánh thượng, thần không thể nói rõ."
"Có chịu được qua khỏi đêm nay không?" Lý Mộc biết Liễu Thái Y chỉ dám nói mịt mờ, liền trực tiếp hỏi thẳng, đến tình trạng này rồi, hắn cũng không có gì phải kiêng kỵ.
"Chuyện này..." Liễu Thái Y quả nhiên không dám trả lời, Lý Duyên Khánh đã là nỏ mạnh hết đà, chẳng qua chỉ còn treo một hơi thôi. Thánh thượng bệnh tình nguy kịch băng hà, chính là đại sự, theo đúng phép tắc là phải tuyên triệu các vị trọng thần vào, nhưng lại chỉ có hai vị hoàng tử ở đây, hắn tất nhiên cũng ngửi ra một chút mùi không bình thường.
Lý Mộc thấy vậy trực tiếp ngồi xuống trên long sàng, đưa tay liền dò về hướng mạch môn của Lý Duyên Khánh, Lý Hoài cũng không ngăn cản, chỉ nhìn Mạnh Du nháy mắt ra dấu, Mạnh Du liền lập tức rời khỏi l điện.
Nguyên Tư Trăn vừa phòng bị, vừa bắt pháp quyết tìm kiếm quỷ ảnh, trong điện chỉ còn quỷ khí lưu lại, chẳng lẽ nó đoạt xá không thành, thật sự chạy ra ngoài? Nhưng quỷ ảnh phụ thuộc vào thân thể ký sinh, chắc hẳn cũng không thể thoát ly quá lâu, chỉ sợ hắn tùy ý tìm một cung nhân nào đó tạm thời trú trong đó, vậy nếu muốn tìm cũng phiền phức không nhỏ.
Trong điện không thu hoạch được gì, nàng đang chuẩn bị dẫn Chân Hỏa đi thiêu đốt quỷ khí truy tung, lại thấy Lý Mộc nửa quỳ trên mặt đất kêu rên nói: "Phụ hoàng! Là hài nhi bất hiếu!"
Nguyên Tư Trăn giật mình trong lòng, chẳng lẽ Lý Duyên Khánh đã băng hà?
Nhưng Lý Hoài lại nhìn ra, Lý Mộc không còn kiên nhẫn, không muốn đợi thêm, muốn động thủ trước thôi.
Ngay trong chớp mắt này lại xảy ra biến cố, phía trên long sàng chín con rồng vàng chợt bốc lên quỷ khí quanh quẩn, toàn thân Lý Mộc chấn động ngã vào trên người Lý Duyên Khánh. Chỉ thấy từ trong linh đài Lý Duyên Khánh có một quỷ ảnh thoát thể mà ra, liền chui thẳng vào trên thân Lý Mộc.
Quỷ ảnh này chỉ sợ là Lý Duyên Khánh sắp mất mạng, vội vàng chọn Lý Mộc để đoạt xá, Nguyên Tư Trăn thấy vậy, vội vàng bắt pháp quyết, nhưng đang muốn ra tay lại bị Lý Hoài ngăn lại.
Lý Hoài cho nàng ánh mắt an tâm chớ vội, liền thần sắc lạnh lẽo mà nhìn xem Lý Mộc. Thật lâu sau hắn mới run rẩy thân thể, rốt cục bình tĩnh trở lại, lại nhào vào trên thân xác Lý Duyên Khánh kêu khóc: "Phụ hoàng băng hà!"
Không biết có phải là do đổi một thân xác nên sẽ như thế hay không, trong nội điện quỷ khí bùng lên, lại ngưng tụ thành vòng xoáy tử khí đen nghịt hội tụ bên cạnh Lý Mộc, người bình thường nhìn không ra, mà Nguyên Tư Trăn lại có thể nhìn thấy mơ hồ ở giữa vòng xoáy hình như có một con rồng đen khổng lồ đang xoay quanh điện, chuẩn bị thăng thiên.
Nàng không khỏi lui về phía sau mấy bước, thậm chí muốn rời khỏi nội điện để xem toàn cảnh cái Long khí này, nhưng vì lo lắng cho an nguy của Lý Hoài, nàng lại dừng bước chân, nhìn xem thấy bóng lưng Hoài vẫn vững vàng đứng im bất động như núi, nghĩ thầm chẳng lẽ cái người này vốn đánh chủ ý để Lý Mộc đi lên trước bị đoạt xá? Cho nên mới không để nàng động thủ...
Chẳng qua làm thế này, xác thực sẽ dụ được quỷ ra tới.
Cơn lốc quỷ khí kia xoay tròn dâng lên trên đỉnh đại điện, phát ra từng luồng sáng đỏ, Nguyên Tư Trăn ngẩng đầu nhìn lên, chính là cái trận pháp quỷ dị vốn ở trên cửa thành, về sau lại dời đến cửa cung. Lúc này nàng mới sáng tỏ công dụng của trận pháp này, nó giống như lồng giam để nuôi cổ vậy, vây khốn cổ trùng, cuối cùng chỉ giam lại duy nhất cổ vương.
Như vậy, liền coi như là đoạt xá thành công.
"Người đâu tới đây, nhanh truyền văn võ bá quan, tuyên triệu ý chỉ truyền bị của phụ hoàng." Lý Mộc lại khóc gào thét thêm vài tiếng, mới lau khô nước mắt đứng dậy nói.
Lý Hoài dùng ánh mắt âm hàn mà nhìn hắn, âm thanh lạnh lùng nói: "Tứ đệ nói cái gì mê sảng vậy, phụ hoàng thật tốt, vì sao phải tuyên ý chỉ truyền vị?"
Lý Mộc xoay người đối mặt với ánh mắt của hắn, trong mắt lại không còn rụt rè như của Lý Mộc, hoàn toàn là một bộ đế vương uy vũ, "Hoàng huynh đây là có ý gì?"
"Sợ ngươi có ý đồ không tốt, soán vị đoạt quyền thôi." Lý Hoài không chút né tránh ánh mắt rất có lực uy hiếp của hắn, ngược lại còn cong lên một vòng cười nhạt, cao giọng nói.
"Nếu không tin, liền tiến đến nhìn xem." Lý Mộc lạnh mặt thở dài, lắc đầu nói: "Không nghĩ đến đã đến thời điểm này, hoàng huynh còn chỉ lo quyền vị."
Lý Hoài có chút giương tay nói: "Tứ đệ u mê không tỉnh ngộ, lòng lang dạ thú, sợ là phải để hoàng huynh ta thay cha thanh lý môn hộ."
Lý Mộc nghe vậy, ánh mắt khẽ nhúc nhích, mặt hắn âm trầm dò xét Lý Hoài một lát, liền đoán được tâm tư Lý Hoài. Cái tên này nói gần nói xa, rõ ràng là muốn cắn ngược hắn một cái, nên mặc kệ Lý Duyên Khánh có phải thật sự chết rồi hay không, cho dù chết rồi, hiện nay cũng phải nói thành sống.
Quỷ ảnh làm Hoàng đế hai đời, chuyện tranh đấu quyền thế rõ như lòng bàn tay, lập tức liền biết Lý Hoài nói như vậy là dựa vào cái gì, chắc hẳn đã tính trước kỹ càng, đã sớm bố trí tốt nhân mã, mà đừng nói Lý Mộc, ngay cả chính hắn lúc cũng chưa từng phát giác được cái gì.
Hiện nay hắn càng tiếc rẻ chưa thể đoạt xá được Lý Hoài, tâm trí can đảm như vậy, thật sự có tướng đế vương, mà hắn đoạt lấy thân xác Lý Mộc là bất đắc dĩ, bây giờ nếu phải sử dụng bạo lực, chỉ sợ thu xếp bố trí của Lý Mộc đấu không lại Lý Hoài.
Quỷ ảnh nhìn Lý Hoài lại vô cùng hối hận, còn chưa kịp suy nghĩ thêm một lát, linh đài bỗng nhiên đau đớn một hồi. Sau khi hắn bị một kiếm của Lý Hoài, thần hồn bất ổn, mới đoạt xá vẫn chưa đẩy được hồn phách của Lý Mộc ra, không nghĩ tới hiện tại Lý Mộc còn không chịu yên, vẫn muốn tranh đoạt lại thân xác.
"Trả mạng mẫu phi ta lại mau!" Ánh mắt Lý Mộc đột nhiên biến đổi, trong nháy mắt như đổi thành một người khác mà hét lớn lên.
Nhưng không đầy một lát, bi phẫn trong mắt lại bị quét sạch sành sanh, đưa tay vịn đầu, khôi phục dáng dấp ban nãy.
Nguyên Tư Trăn liếc mắt liền nhìn ra tình huống bên trong thân thể của hắn, hai hồn tranh chấp, chính là cơ hội tốt để hàng phục quỷ ảnh, nhưng nàng đã đoán được vì sao Lý Hoài một mực chờ đợi Lý Mộc động thủ trước, cũng tốt, đỡ được cái thanh danh bức vua đoạt vị, nên nàng liền có chút do dự nhìn Lý Hoài một chút.
"Đáng chết!" Lý Mộc tạm thời đoạt lại thân thể của mình, hắn hiện nay cũng hiểu rõ phụ hoàng muốn đoạt đi thân thể của hắn, vừa bối rối lại căm hận hét lên một tiếng, gắt gao khống chế thân thể, kéo ra ngăn kéo ẩn ở bên giường.
Chiếu thư truyền vị viết tên hắn, liền đặt ngay trong ngăn kéo đó.
Nhưng ý thức của hắn hỗn loạn, trong đầu giống như đang nổ bùng ra, căn bản không thể điều khiển thân thể của mình một cách thông thuận, nhìn chiếu thư truyền vị gần ngay trước mắt, nhớ tới bộ dáng mẫu thân trước khi chết, càng thấy xót xa đau khổ, chỉ hận mình ngu dốt.
Ngay lúc Lý Mộc đau khổ giãy dụa, chợt nghe thanh âm trầm thấp của Lý Hoài vang lên, "Hắn muốn đoạt thân thể của ngươi."
Lý Hoài giống như có ý tốt khuyên giải, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng hắn, tiếp tục từ tốn nói: "Mà hắn, còn đang ở trong thân thể phụ hoàng."
Một câu ngắn ngủi này làm Nguyên Tư Trăn nghe được toàn thân run lên, mà tinh thần Lý Mộc đã gần như sụp đổ, nghe vậy liền vô ý thức nhào về hướng Lý Duyên Khánh đang không nhúc nhích, hai tay bóp lấy cổ của Lý Duyên Khánh, muốn bóp chết kẻ đoạt thân thể của mình.
Liễu Thái Y thấy vậy liền vội vàng tiến lên ngăn cản, lại không lay chuyển được Lý Mộc, còn bị hất văng ra ngoài, tiểu thái giám bên cạnh hắn vội vàng đi đỡ.
Lý Hoài thật ra là muốn kích Lý Mộc động thủ trước, bức vua thoái vị, hắn lại lấy danh nghĩa hộ giá xuất quân bình loạn, thật không nghĩ đến hai người này lại nhào lên tranh đoạt thân xác, hắn sợ cứ như vậy tình thế sẽ có biến, liền nhìn thời cơ ra ý cho Lý Mộc.
Mà Lý Mộc vốn đã có ý muốn hành thích, hắn cũng chỉ cần chờ đợi, đứng sau lưng nhẹ nhàng khoát tay áo.
Chỉ thấy giữa cung cấm bỗng nhiên xuất hiện Long Võ Quân đang đao kiếm sẵn sàng, bao vây lấy đại điện, chợt tiếng kêu la vang vọng đêm khuya hoàng thành.
"—— hộ giá —— hộ giá "
"Ngô Vương Lý Mộc phạm thượng làm loạn, lòng mang ý xấu, dám mưu hại tính mạng phụ hoàng, cử binh tạo phản, tội đáng chém đầu." Lý Hoài lạnh mắt nhìn Lý Mộc còn nằm lỳ trên giường, gằn từng chữ định tội chết cho hắn.
Tay Lý Mộc bóp lấy cổ Lý Duyên Khánh lúc này mới ngừng lại được, mở to đôi mắt đã giăng đầy huyết khí, gắt gao trừng mắt liếc Lý Hoài, thân thể của hắn lại run lên, tròng đen nháy mắt thu nhỏ.
"Nó muốn chạy!" Nguyên Tư Trăn nhìn thấy quỷ ảnh kia lần nữa thoát thể mà ra, vịn lên xà ngang, nhảy ra hướng ngoài cửa sổ, không chút nghĩ ngợi quay người liền đuổi theo ra bên ngoài.
Nàng không phải còn lo lắng cho an nguy của Lý Hoài nữa, hiện nay Lý Mộc ngã xuống, chắc hẳn tình thế trong điện đều ở trong lòng bàn tay của hắn, cuối cùng chỉ cần một đạo thánh chỉ hoặc thật hoặc giả là được l.
Quỷ ảnh kia quấn lên trong vòng xoáy Long khí trên không trung, con rồng khổng lồ đen nghịt giống như sống dậy, từ trên đỉnh đại điện phóng lên một cái, mở cái miệng rồng quỷ khí âm trầm, định trốn về hướng ngoài cung.
Trong lúc nhất thời, một mảnh đen nghịt lớn như vậy bao trùm trên không trung hoàng cung, người bình thường nhìn thấy, chỉ cho là trời kéo mây u ám, mưa gió nổi lên, mà Nguyên Tư Trăn thấy cảnh này lại rung động trong lòng.
Long khí hội tụ, vốn là điềm đế vương hiện ra, mà quỷ vốn dĩ là Hoàng đế khai quốc của bản triều, công tích có thể xưng là thiên cổ nhất đế, ai ngờ lại vì tham lam mà làm chuyện nghịch thiên, sa đọa thành quỷ, dùng phương pháp đoạt xá gây họa cho tử tôn, cho nên mới thành thiên tai lớn như vậy.
Nguyên Tư Trăn đã dẫn Chân Hoả bên trong đèn hoa sen ra lòng bàn tay, đẩy vào trong luồng long khí tìm kiếm tung tích của quỷ ảnh đang lẩn trốn, mắt thấy con rồng đen khổng lồ muốn rời khỏi trên không hoàng cung, một cái ô giấy dầu đang mở rộng lăng không bay đến, đánh vào trên đầu rồng, ép nó chệch khỏi đường đi.