...
Mấy canh giờ trước.
Mặc dù chuyện hãm hại Lý Hoài tiến hành phải mười phần thuận lợi, nhưng Lý Mộc vẫn đứng ngồi không yên.
Cao Quý Phi vốn có ý là thu xếp nha hoàn trong cung phát hiện ngọc bội trên người Uất Trì Tài Nhân, lại bẩm báo cho Thánh thượng, để Uất Trì Tài Nhân cùng Lý Hoài đều phải mang tội danh.
Nhưng Lý Mộc một mực không đành lòng, luôn muốn tìm một cơ hội đi trấn an Uất Trì Tài Nhân, cũng coi như kết thúc một phen tình nghĩa giữa hai người.
Chỉ bất quá Uất Trì Tài Nhân lại trước hắn một bước tìm tới cửa, để nha hoàn thiếp thân lặng lẽ dẫn hắn đến trong rừng mai gặp riêng.
Tướng mạo Lý Mộc ngày thường cương nghị uy vũ, nhưng khi đối mặt với nữ nhân lại cực kỳ không quả quyết, cũng chính là như thế, nữ nhân trong phủ Ngô Vương cứ huyên náo không được an bình. Hắn thấy Uất Trì Tài Nhân lại không dám mở miệng nói thật sự tình ra, chỉ ôm người trong lòng, không đáp lời.
Trên mặt Uất Trì Tài Nhân một mực treo nụ cười nhạt, nàng thấy Lý Mộc như thế, đã sớm hiểu ra ý đồ hắn đến đây là gì, xem chừng thời cơ cũng đến, Uất Trì Tài Nhân liền đưa tay về hướng Lý Mộc, ôn nhu hỏi: "Ngọc bội của Tấn Vương điện hạ đâu?"
"Nàng muốn ngọc bội làm cái gì?" Trong lòng Lý Mộc hoảng hốt, bởi vì chột dạ, vô ý thức liền đẩy người trong ngực ra.
"Chàng sợ cái gì?" Uất Trì Tài Nhân phẩy phẩy ống tay áo, khẽ cười một tiếng nói: "Chàng không phải muốn đi hãm hại Tấn Vương điện hạ sao? Sao không đưa ngọc bội cho ta?"
Mi tâm Lý Mộc nhảy thẳng, chẳng qua cũng rất mau đề bối rối xuống, nhìn mỹ nhân xinh đẹp, âm thanh lạnh lùng nói: "Nàng biết rồi?"
Uất Trì Tài Nhân khẽ gật đầu, lại đưa tay ve vuốt lên khuôn mặt của hắn: "Đã bị Tấn Vương điện hạ phát hiện, lại có ngọc bội trong tay, đương nhiên phải lật ngược thế cờ. Chỉ bất quá chuyện Tứ Lang cần làm, cũng không lưu cho ta đường sống."
"Ta... Nàng biết tâm ý ta mà, thực sự là thân bất do kỷ." Lý Mộc không nghĩ tới Uất Trì Tài Nhân lại nói đến thản nhiên như vậy, trên trán không khỏi toát ra mấy giọt mồ hôi lạnh, "Đây đều là ý của mẫu phi ta..."
"Ta biết trong lòng Tứ Lang có ta, chỉ là nghĩ đến hiện nay chúng ta uyên ương số khổ, về sau còn phải âm dương lưỡng cách, có chút không bỏ được thôi, cũng không có có ý trách chàng." Khoé miệng cong lên của Uất Trì Tài Nhân vẫn không hề buông xuống, làm cho khi những lời nói bi thương này không chút phù hợp với sắc mặt nàng ta.
Lý Mộc nghe vậy, lại phạm cái tật không nghe được lời mềm, chỉ cảm thấy vô cớ buồn rầu, càng không nỡ với tình nhân trước mắt, nhưng hiện nay ngoại trừ làm như vậy, hắn cũng không có lựa chọn khác, vừa khó xử lại xấu hổ cúi đầu.
"Quý phi nương nương làm như thế, chẳng qua là sợ ta nhìn vào quan hệ của nhà Uất Trì cùng Tấn Vương điện hạ, thật tình không hiểu bọn hắn ném ta mười mấy năm, ta làm gì còn nhớ tình nghĩa." Uất Trì Tài Nhân nhếch lên khóe mắt, lộ ra một chút hưng phấn khó mà phát giác, nàng ta tiến đến bên tai Lý Mộc khẽ nói: "Ta không muốn chết, Tứ Lang cũng không nỡ để ta chết, chẳng bằng để ta cầm ngọc bội, đi cùng thánh thượng khóc lóc kể lể, nói Tấn Vương điện hạ khinh bạc ta, mà ta thà chết không theo, trong lúc giãy dụa mới giật xuống ngọc bội của hắn."
Lý Mộc biến sắc, nhanh chóng suy nghĩ một phen, lại cảm thấy biện pháp này có thể thực hiện, tức là có thể hãm hại Lý Hoài, lại có thể gỡ được Uất Trì Tài Nhân ra ngoài, thật lâu, hắn mới hơi chần chờ gật gật đầu.
Uất Trì Tài Nhân nhoẻn miệng cười, lại đưa tay về hướng Lý Mộc nói: "Vậy Tứ Lang liền đưa ngọc bội cho ta đi."
Đến lúc này Lý Mộc lại có chút do dự, nhìn nhìn nàng ta hỏi: "Nàng thật sự nguyện ý như thế?"
Khoé mắt Uất Trì Tài Nhân nhỏ xuống hai giọt nước mắt, có chút nghẹn ngào nói: "Không làm thế này ta còn biện pháp nào? Vương Gia còn sợ ta cầm ngọc bội không làm hay sao? Đều đã bị Lý Hoài kia nhìn thấy, ta trước sau đều chỉ có tử lộ, không bằng làm liều một phen! Lòng ta đối với Tứ Lang chưa bao giờ là giả, sao chàng lại không tin ta!"
Nàng ta khóc đến lê hoa đái vũ, Lý Mộc nhìn thấy chỉ cảm thấy đau lòng, thở dài một hơi, liền móc từ trong ngực ra ngọc bội, giao đến tay Uất Trì Tài Nhân.
Hai người lại trong rừng mai anh anh em em một phen, Uất Trì Tài Nhân thấy canh giờ cũng đến rồi, cũng không lau nước mắt trên mặt, cùng Lý Mộc nói lời từ biệt, liền chạy chậm về hướng tẩm điện của thánh thượng.
Lý Mộc trở lại Vương phủ, không bao lâu liền nghe được tin thánh thượng phái Kim Ngô Vệ đi Tấn vương phủ, hắn vốn thở một hơi nhẹ nhõm, nhưng chậm chạp không đợi được ý chỉ kế tiếp của thánh thượng, mà tin tức của sự tình này cũng được phong bế kỹ lưỡng, không nghe được một chút lời đồn nào trên phố.
Lúc này không có mỹ nhân ở bên cạnh, hắn mới định thần suy nghĩ cẩn trọng, phụ hoàng cưng chiều Uất Trì Tài Nhân chẳng qua ngắn ngủi mấy ngày, nhưng Lý Hoài dù sao cũng là nhi tử ruột thịt mà hắn ta nhìn trúng, bắt hạ ngục có lẽ chỉ là cảnh cáo, nói không chừng vì giữ gìn danh dự, còn muốn ban chết cho Uất Trì Tài Nhân.
Một chiêu này nếu không có chơi chết Lý Hoài, ngược lại ép Lý Hoài nóng nảy, đợi việc này chấm dứt, Lý Hoài làm sao không đoán được đây là bút tích của hắn, hai người vạch mặt, mình còn chưa nhất định có thể đấu qua được hắn ta.
Lý Mộc càng nghĩ càng hối hận, hận mình làm sao lại bị mấy câu của Uất Trì Tài Nhân dỗ đi, vốn là nên trực tiếp cầm ngọc bội làm lớn sự tình lên, cùng triều thần cùng dâng sớ, buộc thánh thượng không thể không xử trí Lý Hoài.
Hắn tâm loạn như ma lại đi vào trong cung, muốn cùng Cao Quý Phi thảo luận một phen, ai ngờ Cao Quý Phi nghe xong lại không tức giận, chỉ lạnh mặt nhấp một ngụm trà, chậm rãi nói: "Tin tức của ta linh thông hơn so với ngươi, đã sớm biết cái đứa không nên thân nhà ngươi không làm theo kế hoạch mà."
"Là nhi tử ngu dốt." Lý Mộc nhìn thấy bà thần sắc lạnh nhạt như thế, liền biết bà có biện pháp giải quyết, vội vàng nói: "Mời mẫu thân chỉ điểm một hai!"
Cao Quý Phi liếc hắn một chút, trong mắt xẹt qua một tia quả quyết, mới thấp giọng nói: "Hoá ra phụ hoàng ngươi đã sớm làm xong chiếu thư truyền vị."
"Là ai?" Lý Mộc lập tức ngẩng đầu hỏi, hắn biết tin tức của mẫu thân mình trong cung thông thiên, ngay cả bên cạnh phụ hoàng cũng có người của bà, biết việc này cũng không cảm thấy kinh ngạc.
Cao Quý Phi làm cái khẩu hình, tuyệt không lên tiếng.
Lý Hoài.
"Cái gì..." Hai tay Lý Mộc nắm lại thành quả đấm, hung hăng cắn răng, một mặt không cam tâm, "Trách không được phụ hoàng chậm chạp không xử trí!"
"Ta cũng là mới biết được tin tức thôi, bây giờ cục diện đã là nghìn cân treo sợi tóc, chiếu thư kia còn chưa cho bất luận một vị đại thần nào nhìn qua, chúng ta bây giờ cũng chỉ có một con đường." Ngữ khí Cao Quý Phi không mảy may mang cảm xúc, Lý Mộc dù không coi như quá cơ trí, nhưng ở cung trong nhiều năm như vậy, sao có thể không rõ ý tứ.
Hắn nhắm mắt lại một chút, liền hạ quyết tâm nhìn Cao Quý Phi khẽ gật đầu, "Nhi tử hiểu được rõ."
Cao Quý Phi cuối cùng cũng lộ ra thần sắc vui mừng, vỗ vỗ bờ vai của hắn nói: "Chỗ Lý Hoài ta đã thu xếp người truyền thánh chỉ ban chết cho hắn, mà ngươi, hiện tại liền đi gặp phụ hoàng ngươi đi."
Bức thoái vị đoạt vị, đại nghịch bất đạo, nhưng Cao Quý Phi cùng Lý Mộc đều biết, đến một bước này, đã không còn biện pháp khác.
Lúc này trong địa lao Kim Ngô Vệ, tổng lĩnh thái giám tuyên chỉ ban chết đang cao cao nâng thánh chỉ, chỉ chờ Lý Hoài tới đón.
Hắn ngày thường dù cung cung kính kính đối với vị Tấn Vương điện hạ này, nhưng không hề chiếm được sắc mặt tốt ở chỗ Lý Hoài, lại vì khá gần gũi với Cao Quý Phi, dần dà liền cực kỳ chán ghét Lý Hoài, hôm nay thấy hắn gặp rủi ro, trong lòng rất khoái chí.
Vốn dĩ tưởng rằng Lý Hoài nghe được ý chỉ ban chết sẽ bối rối luống cuống, thậm chí hướng hắn cầu tha, lại không nghĩ rằng thân thể Lý Hoài không hề run lên một chút nào, ngược lại trong mắt lộ ra ánh sáng lạnh lẽo nhìn hắn một cái, liền đứng dậy nhận lấy ý chỉ.
Tổng lĩnh thái giám bị ánh mắt của hắn chiếu đến, lại không cam lòng rướn giọng lên hỏi: "Tấn Vương điện hạ đã nghe rõ ràng rồi?"
"Một chữ không sót." Lý Hoài ngược lại cong khóe miệng cười nhẹ, khẽ nói.
Mãi đến vừa rồi hắn đều không rõ lý do vì sao mình bị hạ ngục, nhưng một câu "thương hại nhân luân" trong thánh chỉ tức thì làm trong lòng của hắn hiểu rõ, xem ra chuyện hắn thấy bên trong bức họa là thật, mà cái sự tình này lại cắm lên trên đầu của hắn.
Thánh thượng luôn nhạt nhẽo, bạc tình bạc nghĩa, cho dù có yêu thích Uất Trì tiểu thư cũng không có khả năng mới ngắn ngủi một ngày liền ban chết cho hắn, mà người không kịp chờ đợi muốn hắn chết như thế, hiện nay ngoại trừ Lý Mộc, còn có thể là ai?
Nụ cười trên mặt Tổng lĩnh thái giám càng tăng lên, "Xem ra điện hạ đã sớm hiểu thấu, thánh nhân niệm tình phụ tử, còn để điện hạ có thể tuyển chọn một cái, là muốn lụa trắng hay là rượu độc?"
Lý Hoài lơ đễnh nhìn sang phía sau hắn, hỏi: "Rượu độc có đắng không?"
Lần này bị nhốt vào ngục quả thật làm cho hắn trở tay không kịp, trong Kim Ngô Vệ dù cũng có người của hắn, nhưng lại hoàn toàn không kịp thu xếp, Lý Mộc cũng chính là nhìn vào một điểm này mới vội vã như thế, hiện nay lụa trắng, rượu độc đang ở trước mắt, hắn nhất định phải mau mau nghĩ biện pháp thoát thân mới được.
"Nhìn câu hỏi này đi, nô tài cũng chưa từng thử qua, không phải sao." Tổng lĩnh thái giám hướng tuỳ tùng đi theo phía sau vẫy vẫy tay, tiếp nhận rượu độc từ trong rương bưng đến trước mặt Lý Hoài, "Chẳng qua mùi vị thì nhất định là không tốt..."
Kim Ngô Vệ hai bên thấy thế, liền hơi rút ra trường kiếm bên hông đi vào trong lao, vây quanh Lý Hoài, không cho hắn có một tí cơ hội tránh né, chỉ có thể uống hết ly rượu độc hiện ra ánh sáng tím này.
"Muốn nói vì sao nô tài ta lại biết..." Tổng lĩnh thái giám cười khẽ một tiếng, trên mặt càng đắc ý, "Mấy năm trước sau khi Lữ Quý Phi uống xong rượu độc, bộ dáng đau khổ giãy dụa đó, thật sự ta vẫn nhớ như mới hôm qua nha!"
Lý Hoài nghe vậy, trên khuôn mặt trầm tĩnh cuối cùng cũng có một vết nứt, trong lòng của hắn giống như dời sông lấp biển, không nghĩ tới mẫu thân đúng là uống rượu độc mà chết, chẳng lẽ cũng là bị thánh thượng ban chết?
"Mẫu thân của ta..." Trước cảnh cửu tử nhất sinh, cho dù Lý Hoài có không muốn cầu người, cũng không nhịn được rung giọng hỏi: "Tại sao lại bị ban cho chết?"
Tổng lĩnh thái giám nhún vai, nói một cách đầy ý vị sâu xa: "Ta chẳng qua chỉ theo ý chỉ làm việc, làm sao biết nhiều như vậy, Tấn Vương điện hạ đến Địa Phủ, lại cùng Lữ Quý Phi mẹ con gặp nhau, hỏi một chút chẳng phải sẽ biết rồi?"
Hắn vừa dứt lời, Lý Hoài liền nhịn không được bước về hướng phía trước một bước, cái chết của Lữ Quý Phi vẫn luôn là nút thắt trong lòng hắn, cho tới bây giờ cũng vô pháp tiêu tan, mà tên thái giám này không chỉ có tự tay tiễn mẫu thân hắn lên đường, hiện tại trong lời nói còn tràn đầy khinh miệt trêu chọc.
Chỉ bất quá hắn còn chưa động thủ, trường đao của Kim Ngô Vệ bên cạnh liền ra khỏi vỏ, chống ở trên người hắn.
Tổng lĩnh thái giám ra vẻ kinh hãi, vỗ vỗ ngực, "Điện hạ muốn làm cái gì, nếu như sợ đắng không chịu nổi, nô tài liền hầu hạ ngài uống xong đi!"
Dứt lời hắn liền đưa tay muốn nắm lấy cằm Lý Hoài, ai ngờ lại nghe Lý Hoài trầm giọng nói: "Không nhọc công công, ta tự mình làm."
Lý Hoài lạnh lùng đảo mắt qua Kim Ngô Vệ bên cạnh, ra hiệu bọn hắn buông đao xuống. Hắn vốn có quân công bên người, danh tiếng trong quân sĩ lại cực cao, mấy Kim Ngô Vệ này dù không dám chống lại hoàng lệnh, nhưng đối với Lý Hoài là có kiêng kị lại có khâm phục, dưới mắt người cũng không thể bỏ trốn, mấy người này vội vàng liếc nhau một cái, liền ăn ý thu kiếm về.
Lý Hoài cũng không do dự, đưa tay bưng lấy ly ngọc chứa rượu độc, cho dù là đến một khắc cuối cùng này, hắn cũng vẫn còn đang suy tư phương pháp thoát thân, chỉ là hiện nay ở bên ngoài một chút tiếng vang cũng không có, chẳng lẽ phải thật sự thất thủ một lần dưới mấy chiêu rách nát này của Lý Mộc?
Trong ly rượu độc trước mắt loé ra ánh sáng tím, dường như muốn nuốt chửng hết thảy sinh, nhưng bỗng nhiên giữa lúc đó, nên cạnh hình phản quan khuôn mặt của Lý Hoài, lại còn nhìn thấy trên đỉnh đầu hắn, có một khuôn mặt trắng nõn quen thuộc thò ra khỏi xà nhà.
Nguyên Tư Trăn ở trên xà nhà thò đầu ra, không dám lên tiếng, lại hoa tay múa chân muốn Lý Hoài đừng uống.
"Bản vương nghĩ nghĩ, vẫn là lụa trắng thì tốt hơn." Cho dù chỉ có một mình Nguyên Tư Trăn, nhưng Lý Hoài cũng hoàn toàn yên tâm, hắn đưa ly bạch ngọc m trở về, chỉ vào bên trên lụa trắng, ngữ khí nhẹ nhàng nói.