Theo lẽ thường mà nói, lúc này đã là cuối mùa hoa mẫu đơn, nhưng lần này cả vườn mẫu đơn chẳng những chưa tàn, ngược lại còn nở bừng lên rất đẹp, trong lúc nhất thời, không ít người cũng đến học đòi văn vẻ.
Nguyên Tư Trăn vừa xuống xe ngựa, liền nhìn thấy rất nhiều xa giá lộng lẫy đang ngừng lại, chắc hẳn người bên trong Phù Dung Viên ngắm hoa không phải ít.
"A, đây không phải là quản sự của phủ Uất Trì Thượng Thư sao?" Quốc Công phu nhân được Nguyên Tư Trăn đỡ xuống xe, chỉ vào cách đó không xa nói ra: "Mấy cỗ xe ngựa lận, xem ra phủ Thượng Thuế đến không ít người, ta đã lâu không cùng Uất Trì phu nhân trò chuyện vài câu, không biết tiểu tử nhà Uất Trì có đến không, nghe nói hắn theo con đi Võ Xương bị thương?"
Lý Hoài cũng hướng bên kia nhìn thoáng qua, thấp giọng đáp: "Đã không còn gì đáng ngại, chỉ là hôm nay hắn phải tuần tra, chắc không tới đây."
Quốc Công phu nhân khẽ gật đầu, bước chân mạnh mẽ tiến vào Phù Dung Viên, một bên là Nguyên Tư Trăn, một bên là Lý Hoài, bà vừa đi vừa nói chuyện: "Vậy thật đáng tiếc, lần cuối cùng gặp nó vẫn là mấy năm trước khi theo con đi trong quân, cũng không biết hiện giờ như thế nào rồi?"
"Ngoại tổ mẫu có tâm, tôn nhi về sẽ bảo hắn đến thỉnh an." Lý Hoài nói tiếp.
"Ngoại tổ mẫu chẳng qua thuận miệng nhắc đến thôi, nó công sự bận rộn, không cần đi một chuyến vì lão bà lão này đâu." Quốc Công phu nhân tâm tình vui vẻ cười vài tiếng.
Ba người đi vào vườn chính của Phù Dung Viên, còn chưa đi đến bên cạnh ao, liền thấy cả một rừng hoa nở bừng trước mắt, có thể nói là quốc sắc thiên hương, đua nhau khoe sắc, mỗi một đóa mẫu đơn đều như tranh nhau thời khắc cuối cùng triển lộ bản thân, hận không thể diễm áp quần phương.
Trong vườn, người đi ngắm hoa tốp năm tốp ba, có khi là hai ba lang quân ngồi trên núi giả trong thạch đình tâm tình, có khi là một đám nhỏ các cô nương kết bạn vui đùa ầm ĩ, còn có những mệnh phụ ngồi ngay ngắn phủ vải lụa bên cạnh ao, cùng nữ quyến trong tộc ngắm hoa bắt chuyện.
Quốc Công phu nhân tìm một chỗ trong đình nghỉ mát gần đó ngồi xuống, để hạ nhân mang trái cây bánh ngọt lên, tràn đầy phấn khởi giơ mắt bốn phương, tìm kiếm người quen biết.
Mà Nguyên Tư Trăn nhìn những người trong vườn, không có hứng thú gì, một lòng chỉ muốn đi xem những bông hoa mẫu đơn kia một chút, mới rồi khi đi trong hành lang, phảng phất như nhìn thấy một đoá màu đỏ tía sặc sỡ bên cạnh ao, cực kỳ muốn đi xem lại.
"Có nhìn thấy Uất Trì phu nhân hay không?" Quốc Công phu nhân hỏi Lý Hoài.
Lý Hoài khẽ vuốt cằm, phân phó hạ nhân một câu, để bọn hắn đi trong vườn tìm người.
Chẳng biết tại sao, Nguyên Tư Trăn luôn cảm thấy Lý Hoài hôm nay có chút quái dị nói không nên lời, dường như không hăng hái lắm, cũng không giống ngày bình thường, thỉnh thoảng đều sẽ liếc nhìn nàng một cái, nhưng hôm nay sau khi ra cửa, hình như hai người chưa bao giờ nhìn nhau cái nào.
"Hai đứa cũng đừng có mãi ở cùng một chỗ với ta, không bằng đi bên cạnh ao ngắm hoa một chút đi." Quốc Công phu nhân như có điều suy nghĩ, nhìn sang hai người bọn họ nói.
Nguyên Tư Trăn mỉm cười nhìn thoáng qua Lý Hoài, kéo ống tay áo của hắn, đi về hướng bên ngoài, hướng về đám bụi hoa mà đi.
Cảnh trí nơi đây được tu bổ khá hợp ly, xen lẫn những bụi mẫu đơn còn có hoa ly rất tinh tế, lại thêm mấy cây thân gỗ cao lớn như lê liễu đứng che bóng, cấu tứ sáng tạo nên đường hoa, mỗi bước đi trên đường hoa này, cảnh trước mắt đều là một gian cảnh hoa xinh đẹp khác biệt.
"Cứ nghĩ là khi ở Võ Xương đã bỏ lỡ mùa hoa mẫu đơn, không có nghĩ rằng hiện tại còn có thể đi ngắm được cảnh tượng tiên diễm như thế." Nguyên Tư Trăn cúi người nhìn đám ong mật bận rộn trên đóa hoa, tâm tình vui vẻ nói.
Lý Hoài cũng cúi người xuống, dùng nhẹ tay khêu nhẹ cánh hoa, làm con ong mật đang hết sức chuyên chú kia sợ quá chạy mất, nói khẽ: "Cũng không muộn."
Nguyên Tư Trăn khẽ gật đầu, thấy khoé miệng Lý Hoài ngậm cười nhạt, mới không còn cảm giác kỳ quái nữa. Chẳng qua Lý Hoài vốn người luôn luôn âm tình bất định, cũng khó trách nàng nhạy cảm.
"Trước đó nghe Vương Gia từng nói, Uất Trì Thượng Thư đang xem mắt chọn thê cho Uất Trì lang quân, không biết như thế nào rồi?" Nguyên Tư Trăn thấy bên trên đường hoa không có ai khác, nhớ tới chuyện của Uất Trì Thiện Quang cùng Vưu Tam Nương, hạ giọng hỏi Lý Hoài nói.
Lý Hoài hơi đi lùi phía sau đưa tay đỡ lưng nàng, ngữ khí lạnh nhạt nói: "Uất Trì tất nhiên là không muốn... Coi chừng!"
Lúc này Nguyên Tư Trăn dù đang đi phía trước, nhưng lại một mực quay đầu nhìn Lý Hoài, không hề lưu ý đến chỗ góc cua bỗng nhiên xuất hiện người, không cẩn thận liền đụng vào, lần này dù đụng không nặng, nhưng Nguyên Tư Trăn không đứng vững lui về phía sau mấy bước, còn may được Lý Hoài vững vàng đỡ lấy.
"A...! Tiểu thư sao rồi?" Người bị đụng vào cũng là một vị tiểu cô nương, vóc người tinh tế như liễu rũ trong gió, lại không may mắn ngã xuống bên dàn hoa ly, nha hoàn bên cạnh nàng ta sốt ruột mà đỡ người dậy.
Nguyên Tư Trăn vội vàng nói xin lỗi: "Là ta sơ ý, cô nương có sao không?"
Vị tiểu cô nương kia quần áo thanh nhã, đều là làm bằng vải vóc tơ lụa tốt, chắc là nữ quyến nhà quan gia, Nguyên Tư Trăn nhìn khuôn mặt nàng ta, quả thực vô cùng đẹp mắt, một đôi mắt hạnh có chút xếch lên, môi son tinh xảo, lúc này trên búi tóc có vài cánh hoa mẫu đơn, chẳng những không thấy chật vật, ngược lại còn nổi bật lên người còn yêu kiều hơn hoa.
"Không sao, không có chuyện gì." Tiểu cô nương nhìn nàng cười một tiếng, nhìn thấy phía sau nàng là Lý Hoài đang đứng thẳng, ánh mắt hơi sững sờ, lại rất nhanh khôi phục như thường.
"Đây là...!" Tiểu nha hoàn đứng cạnh nhận ra Lý Hoài, vội vàng tiến đến bên tai tiểu cô nương nói: "Là Tấn Vương điện hạ cùng Tấn Vương phi."
Vị tiểu cô nương này giống như lấy làm kinh hãi, có chút sợ hãi nhìn về phía hai người, liền vội vàng hành lễ nói: "Là ta thất lễ, Tấn Vương điện hạ chớ trách."
Tay Lý Hoài còn giữ trên lưng Nguyên Tư Trăn trên lưng, chỉ lơ đễnh trả lời câu: "Không sao."
"Không biết cô nương đây là?" Nguyên Tư Trăn càng nhìn càng cảm thấy vị tiểu cô nương này nhìn quen mắt, nhưng lại xác thực chưa từng gặp lần nào, nhịn không được hỏi.
"Ta là người ở phủ Uất Trì Thượng Thư." Tiểu cô nương lại hành lễ, lúc ngẩng đầu lên, sóng mắt lưu chuyển, như làn nước long lanh.
Nguyên Tư Trăn hơi kinh ngạc nói: "Trách không được, nhìn cực kỳ giống Uất Trì phu nhân, cô nương đây là biểu tiểu thư trong Uất Trì phủ?"
Không nghĩ tới tiểu cô nương lại lộ vẻ khó xử nhìn thoáng qua nha hoàn bên cạnh, nha hoàn kia mới hành lễ nói: "Tiểu thư nô tỳ không phải họ hàng trong phủ, mà là đích tiểu thư của Uất Trì phủ."
Nguyên Tư Trăn còn cho là mình nghe lầm, lại lặp lại: "Đích tiểu thư phủ Uất Trì Thượng Thư?"
"Chính là tại hạ." Tiểu nương tử khẽ sờ má, nụ cười trên mặt không thay đổi chút nào.
Mắt Nguyên Tư Trăn lộ ra chấn kinh nhìn thoáng qua Lý Hoài, thấy hắn nhíu mày, chắc hẳn cũng đang nghi hoặc. Không phải nói Uất Trì tiểu thư một mực được nuôi ở thôn trang, có lẽ đã sớm qua đời rồi sao? Chẳng lẽ lời đồn là giả, nàng ta bệnh mười mấy năm, chữa khỏi rồi liền trở lại?
Nàng lại nhìn Uất Trì tiểu thư kia, thấy trên mặt nàng ta không có mấy huyết sắc, thật giống như bệnh nặng mới khỏi.
"Ngươi..." Nguyên Tư Trăn nhất thời nghẹn lời, không biết nói cái gì.
Hồi lâu, mới nghe sau người truyền đến chất giọng trầm thấp của Lý Hoài giọng, "Ra thế, ngươi lui xuống trước đi."
Uất Trì tiểu thư hơi sững sờ, trong mắt lóe lên một tia thất lạc, lại nhìn Nguyên Tư Trăn nói: "Ta vừa trở lại kinh thành không lâu, không hiểu cấp bậc lễ nghĩa, lần này lỗ mãng, ngày khác xin cùng mẫu thân đến phủ tạ lỗi với Vương phi."
Dứt lời, liền dẫn tiểu nha hoàn rời khỏi đường hoa, hướng về bàn đá đang có mấy vị phụ nhân đang tụ tập cách đó không xa mà đi, chắc hẳn Uất Trì phu nhân liền ở nơi đó.
Sau khi người đi, Nguyên Tư Trăn lập tức kéo Lý Hoài trở về, hỏi: "Đây thật là chuyện lạ, chàng cũng có lúc đoán sai nha, Uất Trì tiểu thư không chết ha!"
Lý Hoài lơ đễnh nói: "Có lẽ là nhà Uất Trì giấu quá sâu, ngày khác ta hỏi Uất Trì Thiện Quang một chút."
Nguyên Tư Trăn khẽ cười một tiếng, "Chàng không phải cùng nàng ta được định hôn từ bé sao? Hiện nay nàng ta trở về rồi, vậy chẳng phải chàng nên giữ lời hứa?"
Nàng vốn là muốn chọc Lý Hoài, không nghĩ đến Lý Hoài hồi lâu đều không đáp lời, sắc mặt dần dần lạnh.
"Chẳng qua cho dù còn hiệu quả, cũng không được, ta cũng sẽ không nhường Vương Gia ra đâu!" Nguyên Tư Trăn vội vàng nói bù, không để Lý Hoài lại ngẫm mấy lời đùa này trong lòng.
Ai ngờ Lý Hoài nghe vậy, ngược lại nhìn nàng thật sâu một cái, thật lâu mới nhẹ giọng hỏi: "Thật sao?"
"Vậy không lẽ giả?" Nguyên Tư Trăn lấy lòng cười nói.
Lý Hoài lúc này mới thu ánh mắt lại, cùng nàng về chỗ đình nghỉ mát của Quốc Công phu nhân. Quốc Công phu nhân vừa thấy được hai người, vội vàng lôi kéo hai người bọn họ nói: "Ta mới gặp Uất Trì phu nhân, tiểu nữ nhi kia của nàng ta có thể trở về rồi! Cũng là đại hỉ sự! Nha đầu này chắc hẳn chịu không ít khổ, ta còn tưởng rằng đã sớm chết nữa nha!"
"Ta cùng Vương Gia mới rồi cũng nhìn thấy." Nguyên Tư Trăn đáp.
"Trùng hợp như vậy! Đừng nói, nàng ta thật đúng là cực kỳ giống Uất Trì phu nhân! Nhìn là biết mẫu nữ thân sinh!" Quốc Công phu nhân cảm khái thở dài, bỗng nhiên lại nhớ ra cái gì đó, thần sắc cổ quái dò xét sắc mặt hai người một lần, ho nhẹ một tiếng nhìn Nguyên Tư Trăn nói: "Vốn dĩ còn muốn kéo ngươi đi qua tâm sự, nhưng chẳng biết tại sao ta có chút choáng váng, có thể là mùi hoa này quá nồng, không bằng về phủ trước đi!"
Nguyên Tư Trăn nhìn liền biết tâm tư Quốc Công phu nhân, chắc là hiện tại bà mới nhớ tới chuyện hôn ước của Lý Hoài cùng Uất Trì tiểu thư, sợ trong lòng nàng không thoải mái, mới tranh thủ thời gian kéo người đi.
Thấy Quốc Công phu nhân như thế, Nguyên Tư Trăn cũng chỉ đành thuận ý của bà, đưa người đến Quốc Công Phủ xong, liền về Tấn vương phủ, mà Lý Hoài thì còn có công vụ cần xử lý, trực tiếp liền vào cung.
Nguyên Tư Trăn ngược lại thật nhàn rỗi, trốn vào Tây Sương phòng tĩnh tâm, luyện hóa yêu đan của cá sấu yêu. Một khi chuyên chú liền không biết thời gian trôi qua, đợi khi đại công sắp cáo thành, mặt trời chiều đã ngã về tây, mà trên cửa bỗng nhiên truyền đến tiếng viên đá đập vào cửa quen thuộc.
Nàng vừa nghe là biết đạo là Hoa Lân ném, không nghĩ tới nàng ta lại trở lại Trường An chậm hơn nàng có một hai ngày, mà vừa về đến lại tới cửa kiếm chuyện, có chút bất đắc dĩ mở cửa phòng ra.
Không đầy một lát, Hoa Lân liền giống như một cơn gió mạnh ập vào Tây Sương phòng, cửa phòng nhanh chóng khép lại.
"Còn tưởng rằng ngươi phải mười ngày nửa tháng mới có thể trở về." Nguyên Tư Trăn thu đèn hoa sen lại, chống cằm hỏi: "Lăng Tiêu như thế nào rồi?"
Hoa Lân vẫn một bộ trên mặt nhìn không ra hỉ nộ, nàng ta ngồi vào bên cạnh Nguyên Tư Trăn, ngữ khí lạnh nhạt nói: "Lăng Tiêu không có gì quá trở ngại, Liễu Thái Y muốn ta về trước, đặt mua mấy thứ."
"Thì ra là thế. Vậy ngươi đến tìm ta là có chuyện gì? Không sợ lại bị Mạnh Du nhìn thấy?" Nguyên Tư Trăn tiếp tục hỏi.
Hoa Lân trầm mặc một hồi, giống như là nghĩ cái gì, hơn nửa ngày mới nói: "Ta tới tìm sư tỷ, có ý khác."
Nguyên Tư Trăn nghe vậy suýt chút cười ra tiếng, "Có ý khác là như dùng như vậy sao? Lại nói nếu ngươi thật sự có ý khác, còn nói ra để làm gì?"
Ngón tay Hoa Lân vung lên, lộ ra mặt quạt xếp, thấp giọng nói: "Sư tỷ nhìn cái công đức này của ta đi, vốn là không ít hơn sư tỷ bao nhiêu, nhưng sau khi sư tỷ thu cá sấu yêu xong, ta liền bị bỏ xa một đoạn thật lớn."
Nguyên Tư Trăn nhíu mày, không biết nàng ta đến tột cùng có ý gì, chỉ chờ nàng ta nói tiếp.
"Ta vốn nghĩ, nhất định phải nghĩ cách ngăn chặn bước chân của sư tỷ, trùng hợp có được cơ hội tốt, nhưng nghĩ kỹ lại, biện pháp này không ổn." Hoa Lân nói ra lời này mà ngữ khí mười phần bình thản, hoàn toàn không giống như là đang âm mưu quỷ kế gì.
"Cơ hội gì?" Nguyên Tư Trăn kinh ngạc hỏi.
Hoa Lân lắc lắc quạt xếp, nhìn vào mắt Nguyên Tư Trăn nói: "Nói cho Tấn Vương điện hạ chuyện sư tỷ lừa gạt, để sư tỷ mất vị trí Vương phi, không còn có thể hành tẩu trong cung nữa."
Câu này nàng ta nói ra bình thản, nhưng lại nặng như chùy đập vào trong lòng Nguyên Tư Trăn, nàng vội vàng giật giật khóe miệng nói: "Ta lừa hắn? Nói gì vậy chứ?"
"Sư tỷ đừng giảo biện nữa." Hoa Lân trầm tĩnh nói.
Nguyên Tư Trăn mới rồi thật sự định che giấu, nhưng hiện nay nghĩ đến, Hoa Lân khác với Lăng Tiêu, sẽ không hố người, nhất định là có chứng cứ xác thực nàng ta mới có thể nói như vậy.
Nàng đè xuống bối rối trong lòng, nhấp một hớp nước trà, trầm mặc hồi lâu mới cười một tiếng nói: "Lọt sơ hở chỗ nào vậy?"
"Giọt máu giữa mày." Hoa Lân từ tốn nói.
"Nhưng cái này..." Nguyên Tư Trăn bỗng nhiên có chút hối hận mình thừa nhận quá nhanh, giọt máu giữa lông mày chẳng qua chỉ có thể nói rõ hai người chưa phải vợ chồng thực sự, không thể từ đó phán đoán được chuyện Lý Hoài mất trí nhớ, nàng có thể giải thích quan hệ giữa hai người là giao dịch.
Nhưng Hoa Lân còn nói: "Nhưng hắn không biết, ánh mắt của hắn nhìn sư tỷ không giả."
Lời này phải nói thật kỳ quái, nhưng Nguyên Tư Trăn lại lập tức hiểu rõ ý tứ nàng ta, chỉ hơi sững sờ, ánh mắt liền liếc về phía nơi khác, nói khẽ: "Cứ như vậy ngươi liền đoán được?"
Hoa Lân khẽ gật đầu, "Hắn không biết, chỉ có thể là mất trí nhớ, ta vốn chỉ muốn nghĩ cách để hắn khôi phục ký ức, hoặc là chọc thủng chuyện sư tỷ lừa hắn, nhưng tưởng tượng chuyện sau đó, biện pháp này không tốt, ta từng nghe nói Tấn Vương Lý Hoài thủ đoạn độc ác, nếu như cho hắn biết, ngươi há còn đường sống?"
"Vậy ta còn phải cảm tạ ngươi sao?" Nguyên Tư Trăn không nghĩ tới Hoa Lân trực tiếp như vậy, thở dài nói.
"Sư tỷ hiểu lầm, ta không phải đến để lấy sự tình đó uy hiếp sư tỷ." Hoa Lân dừng một chút, lại nói: "Như ta mới nói, ánh mắt Lý Hoài nhìn sư tỷ là thật, trong lòng của hắn có sư tỷ, nếu sư tỷ lại còn chần chờ không bứt ra, đợi đến khi hắn khôi phục ký ức, chỉ sợ là... Cái nghiệt duyên này, không bằng sớm ngày chặt đứt, miễn cho rơi vào tình trạng thê thảm."
Nguyên Tư Trăn tất nhiên là biết Hoa Lân tuyệt đối không phải tiểu nhân không từ thủ đoạn, cũng biết lời nói này của nàng ta là phát ra từ chân tâm suy nghĩ cho mình, chẳng qua lời nói này quá trực tiếp, nàng ngay cả cơ hội né tránh cũng không có, không thể không đối mặt với sự tình trong lòng mình ẩn ẩn trốn tránh đã lâu.
"Sư tỷ là người thông minh, chẳng lẽ không nhìn ra được sao?" Hoa Lân thấy Nguyên Tư Trăn im lặng hồi lâu không đáp lời, nghiêng đầu lại hỏi: "Hay là sư tỷ cũng không bỏ được hắn?"