Chu Thái Tâm xoay người một cái, liền nhìn đến Quân Thần Tinh đã ngồi đó đang nhìn cô, trong mắt của anh có vẻ tán thưởng. Bởi vì cô đã có sự thay đổi theo sự đề nghị của anh. Mái tóc của cô đã được buộc thành đuôi ngựa, khiến nó được buộc cao cao ở sau ót, thoạt nhìn thật nhẹ nhàng khoan khoái, lại tràn ngập tinh thần phấn chấn.
Bộ đồng phục thủy thủ màu trắng của cô mặc ở trên thân thể cô thật vừa người, hiển lộ ra dáng người đẹp đẽ của cô. Mặt khác lại được phối cùng với chiếc váy màu xanh nước biển dài tới gối, làm cho cả người cô thoạt nhìn thanh thuần tựa như là một thiên sứ vậy.
Sự thay đổi mạnh mẽ trong trang phục của Chu Thái Tâm phù hợp hơn với tuổi mười tám của cô, nhìn cô trông trẻ trun hơn. Nhìn cô lúc này có sự cách biệt một trời so với lần lần đầu tiên khi Quân Thần Tinh nhìn thấy cô.
Quân Thần Tinh nhìn thấy cô nhìn lại mình, trên mặt có ánh sáng hạnh phúc chiếu rọi, làm cho tâm tình của anh cảm thấy thật tốt. Anh chợt hiện lên ý nghĩ muốn đùa đối với cô. Quân Thần Tinh lộ ra nụ cười xấu xa đối với Chu Thái Tâm: "Thái Tâm, nghỉ ngơi cả một ngày, tinh thần của em hẳn là đều đã khôi phục rồi chứ hả?" Anh nói vẻ chế nhạo và đầy ám chỉ.
Chu Thái Tâm nghe thấy vậy lập tức lộ ra nụ cười vui vẻ tươi tắn. Cô đi đến trước mặt anh. "Đúng vậy ạ! Em thực sự không biết là mình đã ngủ thiếp đi suốt một ngày một đêm như vậy! Được ngủ thời gian dài như vậy, tinh thần của em quả thật đều đã được khôi phục rồi. Ngày hôm nay em cũng đã có thể lên lớp rất tốt rồi ạ."
Quân Thần Tinh nhìn thấy biểu tình cùng giọng điệu thực và rất hồn nhiên của Chu Thái Tâm, biểu cảm của anh không nhịn được mà cũng biến đổi theo. Tiếp theo đó, anh giương giọng nở nụ cười, không khỏi lắc đầu. Anh không nên quên, cho tới bây giờ Chu Thái Tâm cũng đều không hiểu người ta ám chỉ có tính châm chọc khiêu khích hoặc là những lời nói có phép ẩn dụ tính bên trong... Cho nên, anh thuyết pháp có tính ám chỉ như vậy, cô đương nhiên cũng chỉ có thể hiểu theo ý tứ biểu hiện ở trên mặt chữ, mà đáp lại thôi.
Tuy nhiên, Chu Thái Tâm lại cực kỳ nhạy cảm với những đoạn văn chương viết ác ý hoặc là những người cười nhạo về ngoại hình của mình. Cũng đúng thôi, những loại người phàm phu tục tử bởi vì tài sơ học thiển (*) lại không có trình độ, cho dù muốn bọn họ nói ra những lời cao thâm châm chọc hay đùa cợt, bọn họ khả năng cũng có cách nào nghĩ ra được.
(*) Tài sơ học thiển: Thành ngữ. Dịch nghĩa: Tài năng sơ sài, trình độ nông cạn. Tương tự như các câu thành ngữ ở Việt Nam: tài hèn đức mọn, văn dốt võ dát. Ý nói những người dốt nát, không có trình độ, không có học thức.
Chu Thái Tâm lẳng lặng nhìn nụ cười trên mặt Quân Thần Tinh. Cô cảm thấy bộ dáng của anh càng trưởng thành thật sự lại càng tốt nhìn, nhất là về sau anh lại cười rộ lên. "Thần Tinh, hình như ngày hôm nay tâm tình của anh có vẻ cực kỳ tốt thì phải ."
Quân Thần Tinh đứng lên, đi đến bên cạnh Chu Thái Tâm, vươn ngón tay của mình ra, nhẹ vỗ về ở trên má non mềm của cô: "Đương nhiên là rất tốt rồi! Nhìn thấy em là tâm tình của anh liền thấy rất tốt. Thái Tâm, em có nghĩ đến anh hay không?"
Chu Thái Tâm bị vấn đề này của anh làm cho khó nói rồi! Cô chỉ có thể lặng yên trừng mắt lên nhìn anh. Đối với việc anh đột nhiên thay đổi đề tài, lại đi hỏi cô loại vấn đề khó có thể trả lời này, làm cho Chu Thái Tâm không nhịn được mà lâm vào bên trong sự buồn rầu.
Thấy cô chậm chạp không trả lời, Quân Thần Tinh từ phía sau ôm lấy thân mình bé bỏng của cô, kề sát gương mặt của mình vào bên gò má của cô, nhẹ nhàng cọ sát: "Thế nào, vấn đề này làm cho em thấy khó trả lời như vậy hay sao? Chẳng lẽ em không nghĩ gì đến anh hay sao?"
Kỳ thực, Quân Thần Tinh đã sớm nhìn thấy từ trong ánh mắt của cô nhìn anh, nhận ra tình yêu của Chu Thái Tâm đối với mình thật sâu và quyến luyến, cũng giống như anh. Tuy rằng ngày hôm qua anh không gặp mặt cô, là vì muốn để cho cô nghỉ ngơi cho thật tốt. Bất quá anh vẫn rất nhớ cô, anh còn tự mình chạy đến nhà cô, đi gặp mặt cha mẹ của cô vừa về nước cùng với ba người anh trai của cô để nói chuyện.
Quân Thần Tinh thực sự rất muốn chạy lên lầu, đến gian phòng của cô để xem tướng ngủ của cô để giải trừ những suy nghĩ buồn rầu của mình. Nhưng anh biết người nhà của Chu Thái Tâm rất bảo vệ cho cô. Tuy rằng mọi người đã chấp nhận, đồng ý anh rồi, cũng tin tưởng tình cảm của anh đối với cô thiệt tình. Bất quá trước khi bọn anh còn chưa kết hôn, thì bọn họ tuyệt đối không có khả năng để cho anh làm ra những cử chỉ vượt quá mức.
Cũng may mắn bọn họ không biết, vẫn cho là vì Thái Tâm cảm thấy thân thể không thoải mái, nên mới ở nhà nghỉ ngơi. Bằng không, thấy cô như vậy, với tính tình hỏa bạo của toàn thể gia đình cô, anh nhất định sẽ bị vây đánh chí chết chứ không chơi.
Nghĩ đến đây, Quân Thần Tinh liền lộ ra một chút cười khổ. Đột nhiên anh nghe thấy Chu Thái Tâm nói rất thành thật và buồn rầu:
"Thần Tinh, em thực sự rất nhớ anh, rất rất nhớ anh! Thế nhưng mà ngày hôm qua em đều ngủ cả ngày, cho nên em không biết, đến cùng là bản thân em có suy nghĩ gì đến anh hay không nữa."
Nghe được câu trả lời này của cô, Quân Thần Tinh cảm thấy buồn cười lại càng siết chặt thêm vòng tay ôm lấy thiên hạ vào trong lòng. Tiểu bảo bối này của anh thật đáng yêu, thật là khờ khạo, làm cho người ta vừa yêu vừa thương. Quân Thần Tinh còn đang muốn mở miệng nói cho Chu Thái Tâm biết, anh tịnh không chút để ý đén chuyện này, thì lại nghe thấy cô vội vàng mở miệng nói chuyện.
"Thần Tinh, anh ngàn vạn đừng bao giờ có cái bộ dạng giận em như vậy, giống như tối hôm đó nữa nhé!" Chu Thái Tâm cực kỳ để ý đêm đó cô đã biểu hiện ra ngoài hành vi quá đáng, đối với lời thổ lộ yêu đương của anh. Chu Thái Tâm không mong muốn anh giận cô bởi vì cái bộ dạng ấy của mình, rồi không để ý đến cô, không thương cô nữa. "Tuy rằng là em đang ngủ thật, nhưng mà em nói cho anh biết nhé, khi em ngủ là em có nằm mơ đấy. Hơn nữa trong giấc mộng của em đều có anh cả đấy! Vậy như thế thì có được tính là em nghĩ đến anh hay không?"
Quân Thần Tinh biết, đối với bất cứ chuyện gì Chu Thái Tâm luôn luôn phản ứng rất đơn thuần và chậm chạp. Lúc Quân Thần Tinh nghe được những lời này của cô, trong lòng anh cảm thấy hết sức cao hứng. Bởi vì anh phát hiện ra, đêm đó sau khi trải qua sự kháng nghị của anh, dường như bây giờ đã làm cho cô khi đang ở đối mặt anh hoặc là về những chuyện của anh, cô đã bắt đầu có sự quan sát sâu sắc cùng phản ứng, cũng có thể lập tức làm ra sự hưởng ứng.
Quân Thần Tinh thỏa mản nhếch môi cười. Anh vui vẻ trả lời để trấn an Chu Thái Tâm: "Đương nhiên là tính chứ!”