Cô Tô
Vân Thâm Bất Tri Xứ
Giờ học sáng kết thúc, Lam Cảnh Nghi, Kim Lăng và mấy đứa tiểu bối tụ tập trong Lan thất, Âu Dương Tử Chân vừa thu dọn sách vở vừa nhìn ra ngoài cửa:
"Bọn mình từ Di Lăng trở về cũng sắp được một tháng rồi, Ngụy tiền bối vẫn chưa tỉnh lại...... Hàm Quang Quân cũng không lên lớp cho bọn mình nữa....."
Lam Cảnh Nghi mím mím môi:
"Đừng nói là lên lớp, Hàm Quang Quân còn không ra khỏi Tĩnh thất nửa bước, nếu không phải ngày nào Tư Truy cũng tới thăm, sợ rằng đến một giọt nước người cũng không chịu uống ấy. "
Tĩnh thất
Ngụy Vô Tiện nằm yên lặng trên giường, sắc mặt đã khôi phục hồng hào, hơi thở cũng bình ổn như thường nhưng vẫn không có một chút dấu hiệu muốn tỉnh dậy.
Lam Vong Cơ đã thay một bộ đồ sạch sẽ, vết thương trên tay cũng hồi phục khá nhiều, y không đội phát quan, từng lọn tóc mềm buông xuống sau lưng, ngay cả đai trán cũng không đeo. Y dời thư án tới bên giường Ngụy Vô Tiện, ngày ngày ở bên cạnh hắn, chép kinh Phật.
Tổ tiên Lam thị vốn là tăng nhân*, vì người mệnh định** mà nhập hồng trần. Tàng Thư các của Lam gia vẫn còn lưu giữ rất nhiều kinh văn. Lam Vong Cơ trước giờ chưa từng tin thần phật cũng bắt đầu chép từng chương, từn chương kinh văn, gửi gắm mọi cầu nguyện vào từng câu tùng chữ trong đó.....
*Tăng nhân: Tăng ở đây chỉ người xuất gia.
**Người mệnh định: Mệnh trung chú định, là người đã định sẵn cả đời.
Ngụy Vô Tiện hôn mê ngày này qua ngày khác, Lam Vong Cơ cũng ở bên y hết ngày nọ qua tháng khác, dù là lớp nghe giảng của Lam thị hay trọng trách Tiên đốc trên vai, Lam Vong Cơ đều không muốn đoái hoài gì nữa.
Ban đầu Lam Hi Thần cũng tới Tĩnh thất mấy lần, nhưng nhìn Ngụy Vô Tiện hôn mê bất tỉnh cùng bộ dạng không chịu rời khỏi dù chỉ một bước của Lam Vong Cơ, anh cũng hiểu rõ, mọi lời an ủi, khuyên can với y lúc này đều vô dụng, huynh trưởng cũng đành kệ y làm theo ý mình.
Trời tối dần, Lam Vong Cơ lau người cho Ngụy Vô Tiện, nếu hắn tỉnh táo, nhất định sẽ nói mấy lời phóng túng trêu đùa y, nay chỉ có thể ngoan ngoãn nằm im mặc y sắp xếp.
Nằm xuống cạnh Ngụy Vô Tiện, Lam Vong Cơ nhẹ nhàng ôm hắn vào lòng, người trong lòng mềm mại ấm áp, Lam Vong Cơ nhìn hắn chăm chú, ánh mắt một mảnh thâm tình, y hôn lên môi Ngụy Vô Tiện, hôn thật nhẹ, thật lâu, dây dưa như chẳng muốn rời, y cất tiếng trầm khàn pha vài phần nỉ non, khẩn thiết:
"Ngụy Anh, tỉnh lại, có được không."
Ngụy Vô Tiện vẫn trong trạng thái hôn mê nhưng ý thức của hắn đột nhiên tỉnh táo, mơ màng như trong giấc mộng lại như đang thật sự diễn ra, giữa lúc mịt mờ, hắn hình như trông thấy Lam Vong Cơ hồi còn niên thiếu, hóa ra đã cộng tình cùng Lam Trạm.
Ngụy Vô Tiện nghi ngờ khó hiểu, bản thân lúc này đang ở Tàng Thư các của Vân Thâm Bất Tri Xứ, Lam Trạm đang ngồi trước án thư nhưng không hề trông thấy hắn, hắn nghe thấy mình cất tiếng gọi y, Ngụy Vô Tiện chạy gần thêm vài bước sáp tới cạnh y, hươ hươ tay trước mặt y nhưng Lam Vong Cơ vẫn không hề có phản ứng.
"Lam Trạm! Ngươi có trông thấy ta không?"
Ngụy Vô Tiện chán nản ngồi xuống cạnh Lam Vong Cơ, rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra? Rõ ràng theo tình huống của hắn và Lam Trạm ở Loạn Táng Cương, hắn bị đâm một đao, lẽ nào...... Hắn chết rồi!?
"Không đúng..... Nhìn dáng vẻ Lam Trạm rõ ràng là mười sáu năm trước, là chuyện gì đây....... Lẽ nào mình đang cùng Lam Trạm cộng tình?"
Đang lúc Ngụy Vô Tiện băn khoăn khó hiểu, Lam Vong Cơ gấp lại sách trên bàn, đứng dậy đi đến giá sách nằm ở nơi sâu nhất của Tàng Thư các như muốn tìm thứ gì đó. Ngụy Vô Tiện nhanh chóng chạy theo xem, Lam Vong Cơ rút từ góc giá sách ra một cuốn Nhã Chính, lật giở vài trăng, rút ra một tờ giấy mỏng.
Ngụy Vô Tiện nghển cổ nhìn sang, đập vào mắt là bức họa hắn vẽ tặng Lam Trạm khi bị phạt tới Tàng Thư các mười sáu năm trước, hắn còn nghịch ngợm vẽ một nhành hoa gài trên tai Lam Tram, không ngờ Lam Trạm vẫn luôn giữ gìn nó......
Lam Vong Cơ nhìn bức họa thật lâu, cảm xúc trong đáy mắt cũng vô cùng phức tạp, vừa như tức giận lại vừa như mong nhớ. Ngụy Vô Tiện nhếch mi, cười xấu xa:
"Lam Trạm cái tên cứng nhắc nhà ngươi, thì ra lén lút đem tranh ta tặng hắn giấu đi."
Lam Vong Cơ lại để bức họa về chỗ cũ, cất bước kiên định rời khỏi Tàng Thư các, Ngụy Vô Tiện cũng bám theo sau. Lam Vong Cơ đi thẳng về tiểu viện Long Đảm, rừng trúc ngoài viện, mấy chú thỏ tròn vo nấp mình sau lùm cỏ.
Lam Vong Cơ đi tới, nhấc một chú thỏ lên, bưng trong lòng bàn tay, nhè nhẹ vuốt ve đôi tai dài, y ngồi trên mặt đất,hóa ra đàn Vong Cơ, nghĩ ngợi chốc lát rồi nhấc tay gảy đàn, tiếng đàn trầm bổng nhẹ nhàng mà ngân vang, lúc như trôi chảy ung dung, lúc lại như mênh mông buồn thảm. Ngụy Vô Tiện ngồi cạnh chống cằm nhìn y, cười híp mắt:
"Lam Trạm, thì ra ngươi đã biên soạn khúc nhạc này từ sớm thế......"
Đột nhiên Ngụy Vô Tiện cảm giác bản thân như bị lôi vào một vùng hỗn độn, vô tri vô giác, đầu choáng mắt hoa, tỉnh lại đã thấy mình đang ở nơi khác, lần này là trên đài Kim Lân. Ngụy Vô Tiện tìm kiếm xung quanh mới trông thấy Lam Vong Cơ đang nói chuyện cùng một cô gái.
"Không biết cô nương nhà ai lại có thể nói chuyện cùng Lam Trạm....."
Ngụy Vô Tiện chắp tay sau lưng chầm chậm đi tới, tới gần mới phát hiện thì ra là cô gái tên Miên Miên đó, còn chưa nghe thấy hai người đang nói chuyện gì thì Miên Miên đã chắp tay thi lễ rồi rời đi, tiếp theo đó là Lam Hi Thần đến tìm Lam Vong Cơ.
Ngụy Vô Tiện nhìn bóng lưng xa dần của Miên Miên, tự lẩm bẩm một mình:
"Lẽ nào trước kia Lam Trạm thật sự thích Miên Miên?"
Ngụy Vô Tiện dụi dụi đầu mũi, cảm giác trong lòng có chút khó nói thành lời. Lại nghe thấy Lam Vong Cơ nói với Lam Hi Thần:
"Huynh trưởng, đệ muốn mang một người, về Vân Thâm Bất Tri Xứ."
Ngụy Vô Tiện bỗng hơi căng thẳng, hai ba bước chạy tới trước mặt Lam Vong Cơ, hét lên:
"Lam Trạm! Ngươi nói cái gì?"
Lam Hi Thần cũng nghi hoặc:
"Đưa một người về Vân Thâm Bất Tri Xứ?"
Ngụy Vô Tiện nhìn Lam Vong Cơ chăm chú, cảm giác căng thẳng vô cớ ngày càng dồn dập, chỉ thấy Lam Vong Cơ sắc mặt buồn bã, đáy mắt ngập tràn lo lắng cùng thương nhớ, ngữ khí lại kiên định rành mạch:
"Mang về, giấu đi."
Trong đầu Ngụy Vô Tiện, từng đoạn kí ức như sóng thủy triều ập tới, từng hình ảnh đều là Lam Vong Cơ, từng giọng nói, hơi thở cũng đều là lời Lam Vong Cơ từng nói với hắn.
"Ngụy Anh, đạo này hại thân, càng hại tâm tính."
"Ngụy Anh, theo ta về Cô Tô."
"Ngụy Anh, để ta giúp ngươi."
Ngụy Vô Tiện cười khổ thành tiếng:
"Lam Trạm..... Lúc đó ta thật sự nên nghe lời ngươi...... Để ngươi đưa về Cô Tô, giấu đi........"
Hắn đưa tay muốn nắm lấy tay Lam Vong Cơ nhưng không sao nắm được, chẳng mấy chốc, một cảm giác quen thuộc lại ập tới, Ngụy Vô Tiện nhắm mắt chờ đợi, không biết tỉnh lại sẽ là nơi nào......
" Vong Cơ, ngươi tự ý xuống núi đi Di Lăng, tự đi lĩnh phạt đi......."
Ngụy Vô Tiện còn chưa đứng vững đã nghe tiếng Lam Khải Nhân, tiếp đó nhìn thấy Lam Vong Cơ lùi ra khỏi phòng, tay nâng giới tiên quỳ ngoài cửa.
Ngụy Vô Tiện nhíu chặt chân mày, cố gắng nhớ lại, Lam Trạm bị Lam Khải Nhân phạt quỳ? Việc này xảy ra khi nào vậy?
"Tự ý chạy tới Di Lăng.......? Di Lăng......"
Ngụy Vô Tiện vỗ mạnh đầu mình một cái.
"Lẽ nào là lần đó! Lam Trạm nói tới Di Lăng săn đêm, thực ra là lén xuống núi!?"
Bất tri bất giác, những bông tuyết trắng thi nhau đổ xuống, chẳng mấy chốc đã phủ trắng trời. Lam Vong Cơ vẫn thẳng lưng, không hề lay động mà quỳ giữa nền tuyết.
Ngụy Vô Tiện đi tới phía sau y, hắn giơ tay muốn che chắn cho Lam Trạm nhưng bông tuyết lại trực tiếp xuyên qua lòng bàn tay hắn, đậu xuống đầu vai, bờ mi Lam Trạm. Ngụy Vô Tiện tới trước mặt y, nhẹ nhàng quỳ xuống đối diện với y, hắn biết rõ Lam Trạm không nhìn thấy cũng không nghe thấy mình, nhưng hắn vẫn vô cùng nghiêm túc nói với Lam Vong Cơ:
"Lam Trạm, cảm ơn ngươi....."
Một lần nữa rơi vào mê man, Ngụy Vô Tiện cảm giác mình sắp quen với trạng thái đầu choáng mắt hoa đó mất, hắn nhắm mắt yên tĩnh chờ đợi.
Tỉnh lại vẫn ở Vân Thâm Bất Tri Xứ.
"Sao lại không đổi sang nơi khác?"
Ngụy Vô Tiện cảm thấy có gì đó lạ thường, nhìn khắp nơi cũng không thấy bóng dáng Lam Vong Cơ đâu.
"Xảy ra chuyện gì......"
Đột nhiên từ đâu vọng tới tiếng Lam Khải Nhân nổi giận lôi đình, quát:
"Đánh cho ta!"
Ngụy Vô Tiện men theo âm thanh chạy tới, chỉ thấy Ngụy Vô Tiện quỳ trước mặt Lam Khải Nhân, đang lĩnh phạt, giới tiên không ngừng quất lên lưng y, chẳng bao lâu, áo bào trắng như tuyết đã lấm tấm vệt máu đỏ, Ngụy Vô Tiện lao thẳng tới cạnh y, đổ lên người y muốn bảo vệ y.
"Lam Trạm! Xảy ra chuyện gì!?"
Lam Khải Nhân tức giận đùng đùng, gằn giọng hỏi:
"Gia quy Lam thị, điều thứ năm mươi hai là gì?"
Lam Vong Cơ cắn răng giữ lưng thẳng tắp, trầm giọng đáp:
"Không được kết giao với gian tà."
"Cái gốc lập thân của Lam thị lại bị ngươi ném ra sau đầu, ngươi còn mặt mũi nào mà gặp các vị liệt tổ liệt tông Lam gia kia chứ!"
"Dám hỏi thúc phụ, ai chính ai tà! Ai đen ai trắng!"
Ngụy Vô Tiện hốc mắt đẫm nước, từng giọt lệ nhỏ xuống mu bàn tay hắn mới khiến hắn nhận ra mình đang khóc, tận mắt trông thấy Lam Vong Cơ bị phạt giới tiên, lại thấy y bị nhốt trong động Hàn Đàm quỳ suy nghĩ về tội của mình, Ngụy Vô Tiện lại chẳng thể làm gì......
Ngày đó ở bên ngoài Tĩnh thất, Lam Hi Thần từng kể cho hắn nghe những việc này, nhất thời chỉ cảm thấy Lam Trạm không phải làm những việc này vì hắn, lúc này trong lòng Ngụy Vô Tiện là vô vàn tự trách cùng đau xót, nhìn bóng dáng Lam Vong Cơ vẫn một mực quỳ trong động, lưng thẳng như cán bút, Ngụy Vô Tiện muốn ôm y vào lòng, muốn nói với y, xin lỗi, Lam Trạm, thâm tình của ngươi, ta biết được hơi muộn một chút.....
Ngụy Vô Tiện tới bên Lam Vong Cơ, quỳ xuống, nhẹ nhàng ôm lấy lưng y, gác cằm lên đầu vai y, hốc mắt đỏ hồng, ánh mắt kiên định nhìn sườn mặt y.
"Lam Trạm, đợi ta."
Lần cuối cùng rơi vào mê man Ngụy Vô Tiện nắm chặt tay, cắn chặt răng, ta phải tỉnh lại, Lam Trạm còn đang đợi ta!
___
Chương sau là Tiện Tiện tỉnh rồi! ^^