Nửa đêm Lam Sương tỉnh giấc, đầu cô đau nhẹ nhưng giật giật.Nhớ lại tình cảnh lúc nãy mà cô muốn điên lên.Đùa nhau chắc, tự nhiên từ đâu ra có một ông già tự nhận mình là ông nội cô,lại còn nói thuộc gia tộc Madethew vương triều nước Ý.Hết cứu thật rồi,cô biết mẹ mình rất xinh đẹp nhưng không có đủ tài năng để phát sinh quan hệ với những người như thế.
Cô gạt bỏ tay của Lưu Trần Lãng đang ôm cô trên bụng.Chập choạng đứng dậy đi xuống dưới tầng tìm nước uống.
Vừa bước ra ngoài cửa,Lam Sương liếc mắt nhìn xung quanh, cô run rẩy nhìn hành lang bên trái.
Có một người nào đó choáng một chiếc áo đen từ đầu đến chân.Người đó cởi mũ chùm đầu tay đưa lên miệng ý bảo cô im lặng.Chẳng lẽ đây là ăn trộm, muốn cô im lặng để trốn thoát.
Trong lúc suy nghĩ thì người đó đến gần, kéo tay cô ra ngoài hành lang.Cô định kêu lên nhưng người đó lên tiếng trước:"Yên tâm đi,tôi không có ác ý với cô,tôi chỉ cần nói chuyện riêng thôi!".
Lam Sương cùng người đó bước ra ngoài hành lang.Ở đây có cây cảnh lớn che đi một nửa hành lang,vệ sĩ sẽ không nhìn thấy gì cả.Thường thì Tuệ Băng Băng sẽ ra đây ngắm cảnh và thưởng trà.
Có vẻ như người đó rất thông thạo nơi này, người đó ngồi xuống ghế cởi áo choàng đặt trên lan can.Chống cằm nhìn Lam Sương, vươn tay về phía trước ý bảo cô ngồi xuống.
"Lam Sương đúng không,tôi là Aphrodi là sát thủ cấp SSS bên cạnh Đại tỷ Louis Yona tên khác là Cố Phi Nguyệt!".
Nhắc đến cái tên Cố Phi Nguyệt,Lam Sương mới nhẹ dạ ngồi xuống:"Cô đến tìm tôi có chuyện gì?".
"Lúc nãy Riruva Madethew đến tìm Tiểu thư đúng không?".
Im lặng một lúc lâu Lam Sương mới trả lời :"Đúng vậy?".
"Tiểu thư Lam Sương đó không phải là người nhà của tiểu thư,sau khi về Mỹ đại tỷ đã cho người điều tra thân thế của tiểu thư, vậy tiểu thư có muốn biết gia đình thực sự của mình là ai không?".
Lam Sương hừm một tiếng, nhìn xuống dưới :"Tôi không muốn nghe và cũng không muốn biết!".
"Tiểu thư,mẹ cô vẫn chưa chết,bây giờ bà ấy tình trạng thế nào tiểu thư cũng không muốn biết sao?".
Cô nhìn Aphrodi nhanh chóng trả lời :"Được rồi,cô nói đi!".
Aphrodi tựa người vào ghế,vắt chéo hai chân,Lam Sương có thể nhìn thấy cô là một người thân hình thực sự mảnh mai, vòng một còn to hơn người bình thường, tóc vàng theo kiểu Châu Âu xoã xuống hai bên,ánh mắt lạnh băng như tuyết mùa đông.
"Mẹ của tiểu thư bây giờ đang sống ở Kiều Gia Trung Quốc, tình trạng sức khỏe vẫn ổn, chỉ là bà bây giờ giống như một đứa trẻ, suốt ngày cười nói trong Kiều Gia.Tôi đã trộm được hồ sơ bệnh án của bà ấy Tiểu thư có thể xem qua!".
Aphrodi lấy một tờ giấy đưa đến trước mặt cô,tay cô run run cầm lấy tờ giấy bên trên có ghi rất rõ.
Đó là mẹ cô Lam Hoa sinh ngày 14/7 giới tính nữ, quê quán ở Thường Châu.Lịch sử bệnh án là do bị đánh đập quá sức và bị xe tông nên đôi chân không thể đi lại.Vì bệnh nhân không muốn nhớ lại quá khứ nên không thể phục hồi lại ký ức.
Ngày khám sức khỏe:12/9/2013, là sau một tháng mẹ cô biến mất khỏi Lâm gia.
Nhìn đến dòng chữ cuối cùng,Lam Sương không kìm được mà rơi nước mắt.Thì ra mẹ cô vẫn còn sống, chẳng lẽ mẹ cô không muốn nhớ lại quá khứ, không muốn nhớ lại hai chị em cô.
Cơn gió mùa thu thổi qua nhè nhẹ mát mẻ, nhưng trái tim Lam Sương nặng nề hơn bao giờ hết,cô nhìn Aphrodi hỏi:"Tại sao mẹ lại ở đó!".
"Tiểu thư,mẹ của cô không hề có quan hệ với Lâm Chí, chỉ vì mẹ cô xinh đẹp tuyệt trần nên ông ta mới chiếm đoạt lấy mẹ cô.Theo lời của Kiều Yến Thanh thì mẹ cô đã có tình cảm với Kiều lão gia từ trước.Khi nghe mẹ cô nói bản thân mình không trong trắng vả lại còn mang thai cô nên Lâm Chí mới tức giận và cưỡng ép mẹ cô.Còn Lam Anh là con của Lâm Chí thật,sau khi sinh cô ra đời, vài năm sau đó Lâm Chí nổi cơn điên mà đè mẹ cô xuống hành hạ làm cho mẹ cô có thai lần hai.Nhiều lần mẹ cô định tự vẫn nhưng bất thành".
Càng nghe tim cô càng đau đớn,nhưng vẫn muốn biết rõ đầu đuôi mọi chuyện:"Kể tiếp đi!".