Lúc này, Lam Đình Niên đang nằm ngửa dưới giường, Bạch Hạc Hiên quỳ giữa hai chân của cô, mắt anh đỏ rực, mạnh mẽ đâm vào dứt khoát rút ra, nơi hai người giao hợp, dịch thủy bị ma sát tạo thành bọt nước.
Lam Đình Niên nữa tỉnh nữa mơ cơ hồ dùng sức siết chặt tâm hoa, lúc ngậm lúc nhả, xoắn chặt lấy đầu nấm nổi đầy gân xanh, vô tình lại khiến cho Bạch Hạc Hiên sướng đến mức nổi hết da gà, anh khàn giọng dùng lời nói thô tục như cố tình xoáy vào nỗi đau mà nhục mạ Lam Đình Niên:"Con vừa mới mất, lại để cho đàn ông tự do đâm vào cơ thể mình, nhu cầu của cô đúng là đáng nể thật.....!"
Lập tức lật úp người Lam Đình Niên từ phía sau Bạch Hạc Hiên lần nữa tiến vào cơ thể cô, bờ mông căng tròn bị Bạch Hạc Hiên tác động mà vang lên một tiếng thật kêu, đắm chìm trong dục vọng Bạch Hạc Hiên cười cợt:"Nếu đã như vậy hôm nay tôi nhất định sẽ "chơi" chết cô!"
Hưởng ứng lời của Bạch Hạc Hiên, hạ thân anh liên tục ra sức luân động, đều đều mà đâm thọc quấy phá trong cơ thể Lam Đình Niên như một cái pittông tối tân động cơ.
Lam Đình Niên cũng cảm giác rõ tốc độ va chạm của Bạch Hạc Hiên càng lúc càng nhanh, bụng của Lam Đình Niên bất ngờ xoắn chặt lại, cơn đau gợn đến từng cơn, mặt mày nhăn nhúm Lam Đình Niên vươn tay muốn ôm lấy bụng của mình nhưng rồi lại bị Bạch Hạc Hiên tàn nhẫn hất ra.
Nhịp điệu ngày càng trở nên thô bạo, Lam Đình Niên dưới thân Bạch Hạc Hiên bị đầy đọa đến không thể chịu đựng mà phát ngất.
Nhưng như thế đã là gì. Cơ bản việc cô ngất đi cũng mấy ảnh hưởng đến hành vi hiện tại của Bạch Hạc Hiên.
Bạch Hạc Hiên vẫn cứ đều đặng mà ra vào cơ thể cô cho đến khi thoả mãn, sắc mặt bắt đầu thay đổi, Bạch Hạc Hiên chuẩn bị phóng thích cơ thể mình, lực đạo đè nặng lên hai chân của Lam Đình Niên, Bạch Hạc Hiên gầm lên một tiếng rồi đem tất cả trút hết vào trong cơ thể của Lam Đình Niên.
Cả người nhẹ bẩng, tâm thế thoải mái, bấy giờ Bạch Hạc Hiên mới để ý từ trong mật đạo của Lam Đình Niên ngoài dịch tình của mình đang chảy ra còn lẫn theo màu máu tươi nhuộm đỏ cả ga giường, cảm nhận được có điều gì đó không ổn, Bạch Hạc Hiên nhanh chóng thu dọn tàn cuộc, lau chùi sạch sẽ, mặc lại quần áo cho Lam Đình Niên anh trực tiếp gọi điện nhờ bác sĩ đến tận nhà thăm khám.
Sau một hồi thăm khám, vị bác sĩ nữ trung niên e ngại mà đứng lên nhìn Bạch Hạc Hiên:"Vợ của cậu cô ấy vừa mới xảy thai cậu có biết không?"
"Ừm...!" Bạch Hạc Hiên chỉ lạnh nhạt qua loa cho có lệ.
Thở dài vị nữ bác sĩ tiếp lời:"Vợ cậu chỉ bị ngất do kiệt sức thôi, còn máu chảy ra là do còn sót lại trong quá trình mang thai, hiện tại cũng không có gì đáng ngại, nhưng mà tôi khuyên cậu nên chăm sóc vợ mình nhiều hơn một chút, chuyện sinh hoạt vợ chồng cũng nên tiết chế lại ở mức vừa phải, phụ nữ vừa sảy thai rất dễ ảnh hưởng đến tâm lí lẫn sức khỏe!"
"Tôi có kê ít thuốc bổ cậu nhớ cho vợ mình uống thuốc đúng giờ"
"Tôi về trước đây!"
Bạch Hạc Hiên không tiễn, anh chỉ lạnh nhạt cầm theo toa thuốc đi xuống nhà mà phân phó nhiệm vụ cho người làm, sau đó lại quay trở về phòng mình tắm rửa như chưa hề bận tâm đến những chuyện vừa mới xảy ra.
Đến nửa đêm, Lam Đình Niên từ trong mơ hồ mà tỉnh, cảm nhận được cổ hộng khô khốc đến khó chịu, Lam Đình Niên khó khăn ngồi dậy, vén nhẹ tấm chăn cô trèo xuống giường muốn đi tìm nước, nhìn cốc nước đã cạn khô trên bàn, Lam Đình Niên chỉ đành mang theo chiếc cốc khó khăn nặng nhọc từng bước chân mà đi xuống nhà, đêm đã khuya cũng cố tránh làm phiền mọi người trong nhà Lam Đình Niên không bật đèn, cô từ trong bóng tối mò xuống nhà bếp.
Phía cuối cầu thang, Lam Đình Niên chợt bụng lại dữ dội mà mất phương hướng, bám chặt vào thành cầu thang, khom người cô ôm lấy bụng mình cố nén cơn đau vào trong đến rịn cả mồ hôi, cả người nhợt nhạt đến tái xanh.
Cuối cùng cơn đau cũng chịu quy hàng, Lam Đình Niên sốc lại cơ thể mà tiếp tục nhấc từng bước chân đầy mệt mỏi mà đi thẳng vào bếp, vì trong nhà chẳng bao giờ có sẵn nước nóng nên Lam Đình Niên đành phải chịu khó đun nước lên, tạm thời phải mất ít thời gian để nước có thể sôi, trong thời gian chờ Lam Đình Niên cũng chẳng biết phải làm gì chán nản mà ngồi xổm xuống dưới sàn nhà, kê cằm trên gối, mi mắt rủ xuống, Lam Đình Niên chăm chăm nhìn vào mũi chân mình ủ rũ.
Trên cầu thang Bạch Hạc Hiên cũng đi lấy nước, từ ngoài cửa bếp, anh thấy có đóm lửa nhỏ bên trong mà không khỏi tò mò.
Đèn cũng chẳng bật lại chẳng thấy bóng người ở đâu, Bạch Hạc Hiên cau mày tiện tay mà mở đèn lên.
Bóng tối trong Lam Đình Niên bị nguồn sáng bên ngoài dập tắt mà không khỏi giật mình, theo phản xạ mà ngước đầu lên nhìn ánh đèn, vô tình lại nhìn thấy Bạch Hạc Hiên, thoáng run nhẹ đôi vai, Lam Đình Niên bật người đứng dậy, đầu vẫn cứ chúi xuống đất mà né tránh.