Trước khi cánh cửa cuốn đóng lại, chúng tôi đã kịp trốn vào bên trong. Vừa mới đứng yên vị thì nghe bên ngoài có tiếng hàng loạt bước chân dừng lại. Cửa cuốn khá mỏng, có thể nghe rõ mồn một tiếng bọn chúng nói chuyện:
– Anh Hải, không thấy hai đứa đó đâu nữa.
– M.ẹ k.iế.p, vừa mới đây cơ mà, chuồn đi đâu mà nhanh thế.
Cùng lúc này cũng có tiếng bước chân từ nơi khác chạy đến, người kia vừa thở hổn hển vừa nói:
– Đại ca, em đứng ở ngoài đường cái nãy giờ không thấy bọn nó chạy ra.
Lòng dạ tôi như bị thứ gì đó gõ vào một cái, cảm giác sợ hãi và thấp thỏm lấp đầy lồng ngực. Cũng may ban nãy Khánh không kéo tôi chạy ra hướng đường cái mà lôi tôi vào đây, nếu không, chắc bây giờ đã bị bọn chúng tóm gọn.
Bên ngoài tiếp tục có tiếng người mắng chửi:
– Quái lạ, bên trái là ngõ cụt, phía sau là bọn tao đuổi theo, bên phải nối ra đường cái có bọn mày, chúng nó chạy đi đâu được? Chẳng lẽ mọc được cánh bay lên trời à?
– Hay là chúng nó trèo tường vào nhà nào rồi?
– Cả hai đứa trèo tường không nhanh được thế, mà ở chỗ này làm gì có tường, toàn nhà xây tầng hết, mày bị đui cũng phải nhìn thấy mờ mờ chứ.
– À… tại em tưởng…
Một tên khác đột ngột cắt ngang:
– Khoan đã, bên kia có một nhà kho.
Tim tôi khẽ nảy lên, thần kinh căng như dây đàn tập trung nghe tiếng bước chân chậm chạp đi về phía cửa cuốn, càng lúc càng gần, nghe rõ mồn một. Tôi chưa bao giờ gặp phải tình cảnh bị truy lùng thế này nên run đến mức chân tay bủn rủn, may mà bỗng dưng có một cánh tay đỡ lấy eo tôi.
Khánh ghé tai tôi, thì thầm nói nhỏ:
– Đừng sợ, bọn nó không vào đây đâu.
Tôi bất giác ngước lên nhìn anh ta, thấy vẻ mặt Khánh bình tĩnh nhìn tôi, ánh mắt không còn vẻ cợt nhả xấu xa như thường ngày mà rất nghiêm túc, khiến tôi đột nhiên thấy vững tâm.
Tôi định mở miệng hỏi anh ta tại sao lại biết thì bên cạnh đột ngột vang lên mấy tiếng “Rầm… rầm” làm tôi sợ đến mức tim như bắn ra ngoài. Theo phản xạ, tôi nép chặt vào người anh ta, Khánh cũng ôm chặt lấy tôi, lồng ngực vững chãi áp vào mặt tôi, như muốn vỗ về.
– Cái nhà kho c.h.ó c.hế.t này bọn nó vào kiểu gì? Đào tường vào à?
– Nhưng mà… ở đây chỉ có mỗi cái cửa này thôi, bọn nó không chạy ra đường cái thì không còn đường nào cả. Đại ca, hay là thử bậy cửa lên xem. Nhỡ đâu nãy nhà kho chưa đóng cửa, bọn nó lách vào trong thì sao.
Tên đại ca kia trầm mặc nghĩ ngợi vài giây, tôi đứng sau cánh cửa cũng thấy lòng căng thẳng chưa từng có. Tôi cứ nghĩ bọn lưu manh như chúng sẽ chẳng ngại ngần gì bậy cửa, nhưng lát sau lại nghe “Bốp” một tiếng:
– Mày bị ngu à? Không nhìn thấy cái gì kia à? Bắt người tao làm được, nhưng hủy hoại tài sản người khác khi có camera chĩa ngay đầu kia thì ông mày chịu nhé. Mày thử bậy cửa xem, còi báo động có kêu lên rồi công an đến túm mày ngay không?
– Em chỉ muốn tìm thấy bọn nó thôi mà. Không bắt được bọn nó, về biết ăn nói thế nào với…
– Im mồm rồi chia nhau ra tìm đi. Kiểu gì tối nay cũng phải tìm được hai đứa đó cho tao.
– Vâng.
Những tiếng bước chân ngay lập tức chia nhau tỏa ra các hướng, tôi chưa kịp thở phào thì lại nghe thấy âm thanh bực bội đấm vào cửa, sau đó, giọng tên đại ca kia lầm bầm:
– Chúng mày mà ở trong đó thì kiểu gì cũng c.hế.t cóng, khôn hồn thì thò đầu ra đây còn mong sống, nghe chưa mấy đứa oắt con.
Nói xong, hắn chờ đợi thêm vài phút nữa, không thấy động tĩnh mới hậm hực bỏ đi. Đợi đến khi bên ngoài không còn tiếng động gì nữa, tôi mới đẩy Khánh ra khỏi người mình. Nãy giờ anh ta vẫn ôm chặt tôi, không nhúc nhích, cũng không hề lên tiếng, khi tôi tách ra, anh ta mới nói:
– Có sao không?
– Không.
Nói xong, tôi mới phát hiện ra vai mình hơi lạnh, có lẽ ban nãy căng thẳng nên không để ý, không khí ở trong này hình như lạnh hơn hẳn ở bên ngoài, chẳng trách tên đại ca ban nãy mới rủa chúng tôi ở trong này c.hế.t cóng.
Khánh thấy tôi hơi co rụt vai mới tiến thêm một bước, định ôm tôi, nhưng thấy ánh mắt cự tuyệt của tôi, anh ta chỉ bảo:
– Đen đủi thật, chạy ngay vào kho hải sản đông lạnh.
Trên tường có thứ gì đó phát sáng, nhìn kỹ mới thấy đó là đồng hồ đo nhiệt độ điện tử, tôi nhìn kỹ, thấy hiển thị – 5 độ C. Thảo nào lạnh thế.
Lông tóc tôi theo cảm giác của cơ thể ngay lập tức dựng lên, không khí hít vào phổi cũng thấy giá buốt:
– Bây giờ gọi điện thoại cho công an đến được không? Ở trong này nhiệt độ – 5 độ, ở lâu là c.hế.t thật đấy.
Anh ta nửa đùa nửa thật trả lời:
– Vừa hay cô định vẽ tranh về mùa đông còn gì, ở kho đông lạnh biết đâu lại có cảm hứng thì sao?
Trong lúc này mà còn nói mấy lời xằng bậy như thế, tôi vừa tức vừa lạnh, bắt đầu hắt xì hơi:
– Tại anh hết, tự nhiên rủ tôi đi ăn làm gì, không đi ăn thì không phải gặp mấy thằng du côn kia, cũng không phải chạy nhầm vào đây.
– Ừ, ừ, tại tôi.
Anh ta kiên nhẫn và nhường nhịn khác hẳn mấy ngày trước, rõ ràng tôi gây sự nên mới thành ra thế này, nhưng anh ta không phản bác, thậm chí còn tự giác nhận lỗi:
– Cô mang điện thoại không? Gọi báo công an đi.
Tôi ngẩn ra một lúc mới lắc đầu:
– Hết pin từ lúc ăn thịt nướng rồi, điện thoại của anh đâu?
– Cũng hết pin rồi.
Thôi xong, thế là chúng tôi xong đời. Nhà kho này vừa ẩm thấp vừa tối, còn lạnh, ở trong này một tiếng thì chúng tôi sẽ thành người đông đá, còn nếu đập cửa thì ai biết người mở cửa có phải là mấy tên du côn kia hay không.
Tóm lại, tạm thời chưa bị đông thành đá thì chúng tôi không thể mạo hiểm được.
Tôi hắt xì thêm mấy cái, vô thức xoa xoa cánh tay để làm nóng người, giọng nói bắt đầu run run:
– Làm sao bây giờ? Anh nghĩ cách xem nào. Hay là tôi với anh thử bậy cửa ra ngoài xem? Cửa cuốn này phải có dây cáp trong để mở chứ?
Khánh không trả lời, chỉ kéo tôi sang một góc, tiếng ù ù trên đỉnh đầu nhỏ đi, tôi mới phát hiện nãy giờ mình đứng ngay bên dưới điều hòa:
– Chịu khó đợi một tý, tôi thử xem có gì để mở cửa không?
– Ừ.
– Đứng đây, đừng đi đâu.
Tôi mím môi gật đầu, anh ta nhìn tôi thêm một giây rồi xoay người lần mò đi theo bức tường cạnh cánh cửa. Trong nhà kho chỉ có tiếng ù ù của máy lạnh, tôi chỉ có thể nghe được tiếng hít thở của bản thân mình, không nghe được tiếng bước chân anh ta. Một mình đứng trong bóng tối ẩm thấp, tự nhiên tôi thấy hơi sợ.
Chờ thêm một lúc không có động tĩnh, tôi mới đánh liều khẽ gọi:
– Này.
Không có ai đáp lại, nỗi căng thẳng trong tôi lại được dịp trào dâng, tôi khó khăn gọi lại một lần nữa:
– Anh đâu rồi.
Không gian im ắng, đột nhiên vang lên “Tách” một tiếng, đèn trần mờ mờ bật sáng, tôi có thể nhìn rõ trong nhà kho có rất nhiều giá inox xếp thành các hàng dài, trong giá có từng khay hải sản đông lạnh, xộc lên mùi tanh nồng.
Nhìn quanh một vòng mới thấy Khánh đứng ở đầu nhà kho bên kia, chẳng biết anh ta lần mò kiểu gì mà tìm được công tắc. Thấy anh ta, trái tim đang lơ lửng của tôi mới nhẹ nhàng dịu xuống:
– Có công tắc mở cửa không?
Anh ta lắc đầu, nhìn về phía cánh cửa nhỏ ngay bên cạnh mình:
– Cửa này chắc nối với phòng bên ngoài, nhưng khóa rồi, chắc chỉ ở bên kia mới mở được.
– Cửa cuốn thì sao?
– Cửa cuốn điều khiển tự động, không có dây cáp ở trong, bảng điều khiển không ở đây.
Nghĩa là muốn mở được nó chỉ có thể đi phòng bên ngoài thông qua cửa phụ kia, bật công tắc mở ra, hoặc là phá cửa.
Tôi bắt đầu chán nản, từng sợi lông tơ trên người vẫn dựng lên như da gà, tự nhiên bị nhốt ở một nơi kín mít như cái tủ lạnh, tôi vừa sợ vừa cuống, môi bị lạnh nên bắt đầu khô cả lại rồi, nói cũng khó khăn:
– Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ? Tôi không muốn c.hế.t ở đây đâu, hay là tôi với anh đập cửa đi. Đập cửa ra ngoài thì mới sống được, tự nhiên c.hế.t cóng ở đây lãng xẹt lắm. Tôi còn nhiều việc phải làm, không c.hế.t được.
Khánh thấy tôi sợ đến mức nói năng lung tung mới rảo bước đi lại gần tôi, anh ta không nói lời nào, bỗng dưng ôm chặt tôi vào lòng:
– C.hế.t làm sao được mà c.hế.t. Nói vớ vẩn. Ở trong này cố chịu một lúc, đợi mấy thằng kia đi rồi, tôi phá cửa đưa cô ra.
Chẳng biết có phải thái độ của anh ta vẫn thờ ơ lạnh nhạt như trời có sụp cũng chẳng liên quan gì đến mình hay không, mà bỗng dưng tôi lại có cảm giác câu nói này tràn đầy sức mạnh, tựa như một thứ gì đó gõ mạnh vào trong lòng tôi.
Có lẽ, sau nhiều năm, lời nói khiến tôi được trấn an nhất không phải là “Em mệt không?”, “Yên tâm, không sao cả đâu”, mà là Tôi phá cửa đưa cô ra. Anh ta nói bằng giọng chắc nịch, khiến tôi cảm thấy vô cùng yên lòng.
Cơ thể Khánh rất ấm, tôi không đẩy anh ta ra nữa, thậm chí còn nhích người lại sát anh ta:
– Mấy người kia không nhắm vào tôi đúng không?
Anh ta không bất ngờ vì tôi hỏi như vậy, vẫn ôm chặt tôi, Ừ nhẹ một tiếng:
– Ừ, nhắm vào tôi. Cô đúng là số đen, tự nhiên dính vào tôi rồi mới ra thế này.
– Sao bọn họ lại nhắm vào anh? Anh làm nhiều chuyện xấu xa quá nên bị trả thù à?
Trải đời nhiều năm, tôi không ngây thơ đến mức mình chỉ gây sự với một tên du côn mà bị đuổi đánh đến mức như thế. Với cả, lúc nãy nghe bọn chúng nói chuyện, tôi cũng hiểu được lờ mờ, chắc chắn có người thuê chúng đến bắt chúng tôi.
À không, bắt Khánh mới đúng.
Anh ta nghe xong thì cười cười, không phản bác, còn nói đùa:
– Cô đoán giỏi thế. Đúng rồi, ngày nào tôi chả làm việc xấu, giờ cũng chẳng biết ai trả thù nữa.
– Ra khỏi đây anh báo công an đi.
– Sao thế? Lo cho tôi à?
– Không.
Tôi bĩu môi:
– Sợ tôi bị kéo c.hế.t theo như anh.
Khánh phì cười, bàn tay lớn của anh ta ôm chặt lấy thắt lưng tôi, không táy máy sờ mó như sáng nay, nhưng ở nơi đó hình như vẫn nóng kinh người. Anh ta nhắc lại một lần nữa:
– Ch.ế.t làm sao được mà c.hế.t. Có c.hế.t thì tôi c.hế.t một mình thôi, cô có làm việc xấu gì đâu, để cô c.hế.t theo làm gì cho phí đời.
– Ừ, nhưng thôi, tạm thời anh đừng c.hế.t vội, đợi trả tiền cho tôi xong đã.
– Lúc nào rồi mà vẫn còn nghĩ đến tiền.
– Vì tiền tôi mới đến với anh mà.
Anh ta không nói nữa, nhưng cũng không hậm hực đẩy tôi ra. Khánh của bây giờ khác hẳn thời gian trước khi chúng tôi mới gặp lại nhau, anh ta dường như biết tiết chế hơn rất nhiều, không châm chọc, không cáu bẳn, không dùng mấy lời lẽ sỉ nhục tôi, thậm chí lúc này, trong vòng tay anh ta, tôi dường như còn cảm nhận được cả sự thương xót của người đàn ông đó.
Thật kỳ lạ, là tôi ảo tưởng, hay vì quá lâu rồi không ôm nhau thế này nên tôi có cảm giác anh ta vẫn như xưa, chưa từng thay đổi?
Ôm thêm một lúc, khi tôi không còn run rẩy nữa, Khánh mới buông tôi ra rồi kéo tôi đến một góc khác của nhà kho. Chỗ này không ẩm ướt, còn có một cái nệm trông như chiếc bè cao su đang gác bên trên giá. Khánh lôi nó xuống, đặt ở chỗ sàn cao nhất rồi bảo tôi:
– Nằm tạm lên trên này, tôi đi kiếm chăn.
– Anh không phá cửa à?
– Nãy giờ mới 15 phút thôi, chưa chắc bọn du côn kia đã đi. Ở bên kia lạnh, nằm ở đây ấm.
Chắc vì nhà kho này quá lạnh nên tôi thấy thời gian trôi qua chậm chạp, cứ nghĩ đã cả tiếng rồi, ai ngờ mới chỉ 15 phút. Tôi cũng không muốn mạo hiểm ra ngoài quá sớm nên đành nghe lời anh ta, ngồi lên chiếc bè cao su kia.
Khánh nhìn tôi một lúc rồi quay người đi xung quanh nhà kho, một lát sau, anh ta cầm một chiếc vỏ ga quay lại, khóe miệng cong cong để lộ một nụ cười, rất sáng sủa đẹp trai:
– Ở góc bên kia có túi đồ cũ, tôi thấy có cái vỏ chăn, ám mùi hải sản nên hơi tanh, nhưng chịu khó một tý còn hơn bị lạnh c.hế.t.
Nói rồi, anh ta ném vỏ chăn về phía tôi, bảo tôi quàng lên người.
Vỏ chăn này đúng như lời anh ta nói, vừa cũ vừa tanh tanh mùi hải sản, lại mỏng, nhưng khi đắp vào người thì ấm hơn trước rất nhiều. Tôi quàng xong, thấy anh ta vẫn đứng nguyên chỗ cũ mới lên tiếng:
– Anh thì sao?
– Hả?
– Anh không lạnh à?
– Không.
Mặt Khánh tỉnh bơ, khi nói chuyện còn cười, nhưng thấy da thịt đã bắt đầu tái đi của anh ta là tôi đủ biết anh ta lạnh. Mà chỗ này -5 độ, chúng tôi chỉ mặc một bộ đồ mùa đông bình thường, Khánh cũng chỉ mặc một chiếc áo măng tô, bên trong là một chiếc áo len cao cổ màu xám mỏng, chống chọi được với nhiệt độ khủng khiếp này mới lạ đấy.
Tôi mấp máy môi định bảo anh ta ngồi cùng tôi, nhưng nghĩ đến khúc mắc giữa cả hai bấy lâu, cuối cùng mãi cũng không thể mở miệng được. Lát sau, Khánh cũng không chịu nổi, đứng hắt xì liên tục mấy cái, tôi mới thực sự hạ quyết tâm nói với anh ta:
– Hay là anh cũng ngồi xuống đây đi.
Anh ta quay đầu nhìn tôi, ánh mắt đen sâu hun hút, phảng phất một ý cười. Tôi giống như vừa làm một chuyện rất xấu hổ, đỏ bừng mặt, cúi đầu nhìn xuống nền nhà:
– Lạnh, sức tôi yếu nữa. Anh mà c.hế.t trước thì tý nữa không có ai phá cửa.
– Thôi, cô cứ quấn chăn quanh người đi, giữ ấm được tý nào thì giữ. Đợi khoảng một tiếng nữa tôi tìm cách phá cửa.
Tôi ngước lên, thấy khóe miệng của anh ta vẫn cong lên, tỏ ra như không có chuyện gì, nhưng bờ môi tái nhợt kia thì không thể giấu giếm. Lòng tôi nặng trĩu, chẳng biết can đảm từ đâu mà tôi nói:
– Hai người vẫn ấm hơn một người, anh lại đây đi.
Anh ta do dự một lúc, sau đó cũng đi lại gần, tôi tự động dịch mông sang một bên chừa chỗ cho anh ta, còn bỏ một đầu vỏ ga ra bên ngoài. Khánh cầm lấy đắp vào người, nhưng anh ta vẫn giữ khoảng cách với tôi.
Chúng tôi im lặng ngồi bên nhau, không gian lạnh buốt đến mức hít thở cũng làm đau mũi. Thế nhưng, cảm giác này rất giống với một đêm trước kia, khi ở sân trường giá lạnh, hai kẻ đ.iê.n ngồi trên ghế đá hứng sương xì xụp ăn cháo. Ký ức về quãng thời gian lập tức ùa về như thác lũ trong lòng tôi.
Tự nhiên, tôi có cảm giác một kiếp người hóa ra cũng không quá xa, 6 năm nghĩ lại cũng như một cái chớp mắt, nhẹ tựa lông hồng.
Cả hai chúng tôi không ai nói chuyện, Khánh cũng trầm mặc nhìn hoa văn trên chiếc ga giường cũ kỹ. Có lẽ, đây là thứ người ta vứt đi. Tôi sống nghèo khổ quen rồi, có đắp chăn hôi cũng chẳng sao cả. Nhưng một cậu ấm như anh ta chưa từng phải chịu khổ, ít nhiều cũng sẽ thấy khó chịu.
Tôi thở ra một làn khói trắng, chậm chạp nói:
– Trôi qua nửa tiếng rồi, chắc nửa tiếng nữa là ra ngoài được.
– Lúc nãy sợ lắm à?
Tôi không theo kịp mạch suy nghĩ của anh ta, hơi ngây ra vài giây rồi trả lời:
– Cũng hơi sợ, nhưng tôi lên gối được một thằng, chắc là giờ phải nằm bẹp rồi.
– Đánh ghê thế hả?
– Không, tôi lên gối vào chỗ liên quan đến quyền làm bố của thằng đó.
Khánh tròn xoe mắt quay sang nhìn tôi, phì cười:
– Giỏi thật. Ra đòn hiểm thế chẳng trách lúc nãy thấy thằng kia hằm hằm bảo phải tìm ra cô.
– Tìm ra anh thì có.
Tôi co người vào trong ga giường, khịt khịt mũi, thấy hơi tanh, lại ngẩng đầu lên:
– Sau này ra đường gây sự ít thôi, anh cũng nhiều tuổi rồi, suốt ngày đi gây chuyện chẳng hay ho gì.
– Sao cô nói giống mẹ tôi thế nhỉ?
Cũng phải. Lúc ở bệnh viện, mẹ anh ta cũng cằn nhằn bảo Khánh giờ đã là tổng giám đốc chuỗi khách sạn, tốt nhất nên đứng đắn một chút, suốt ngày đi gây chuyện chẳng ra làm sao.
Tôi không dám nói với anh ta chuyện mình đã nghe trộm mẹ con anh ta nói chuyện, chỉ bảo:
– Tại vì cả tôi với mẹ anh đều sợ anh làm liên lụy đến người xung quanh.
Anh ta không trả lời nữa, chỉ nghiêng đầu về vị trí cũ, tiếp tục nhìn hoa văn trên chăn ga. Tôi không rõ mình vừa nói có nặng lời quá không, nhưng cũng ngại mở miệng làm lành nên cũng im lặng, tựa người vào tường.
Hình như hơi mệt nên tôi thấy mí mắt mình nặng trĩu, không dám ngủ, sợ ngủ quên thì sáng mai đã thấy mình ở trên thiên đàng rồi. Đang cố gắng thức thì lại nghe Khánh thở dài:
– Chuyện trên thương trường không đơn giản như làm công việc làm công ăn lương. Muốn phát triển thì phải cạnh tranh. Có người cạnh tranh lành mạnh, có người cạnh tranh không lành mạnh. Tóm lại, làm gì để đạt được mục đích thì thủ đoạn gì cũng không trừ.
Tôi đang gật gù, nghe vậy mới mở mắt thật to nhìn anh ta, lại thấy Khánh khẽ cười, anh ta không nhìn tôi mà chỉ nói:
– Tôi ra ngoài gây chuyện, cùng lắm chỉ trêu chọc mấy cô em xinh tươi chứ mấy. Trước giờ đã chọc phải ai có chồng như cô đâu.
Như thế có nghĩa là đám du côn kia không đuổi đánh Khánh vì mấy chuyện vặt vãnh, cũng chẳng phải do anh ta trêu vào cô em nào sừng sỏ, mà là vì cạnh tranh không lành mạnh trên thương trường nên mới xảy ra chuyện như thế.
Nhưng anh ta bắt đầu kinh doanh đứng đắn từ khi nào vậy? Không phải sản nghiệp này là do “ông già” nhà anh ta bắt anh ta phải quản lý à? Tự nhiên Khánh dùng thái độ nghiêm túc nói chuyện thương trường như thế khiến tôi thấy khó tin.
Nhưng nghĩ đến việc mình vừa mới nói mấy câu khó nghe với anh ta, tôi cũng thấy hối hận. Vốn dĩ tôi không muốn quan tâm đến cuộc sống riêng của anh ta, nhưng lúc đó không hiểu sao tôi lại buột miệng hỏi:
– Trước giờ anh hay bị thế này à?