Tôi cấu một cái thật mạnh vào bả vai để bình tĩnh,để xác nhận đây không phải là mơ.Trong đầu tôi văng vẳng những câu nói của mẹ chồng ,tôi đau đớn bật khóc
Cảm giác này chắc chắn là thật rồi,tâm can từng chút một như bị từng cái kim xuyên thấu. Cứ ngỡ bản thân nắm chắc trong tay ,nhưng không phải vậy,không ai đứng về phía tôi hết.
1 ngày trước.
-Chào mẹ chồng hụt của con ,đúng là có duyên thì dù đi cả vòng trái đất vẫn gặp nhau mẹ nhỉ. Năm đó mẹ con mình lạc mất nhau nhưng mà bây giờ chắc chắn mẹ con mình lại có dịp chung hộ khẩu rồi.
-Cô đừng có nói láo,loại phụ nữ ham hư vinh như cô,nhà chúng tôi không cần,chúng tôi chỉ có một người con dâu duy nhất là cái An thôi.
-Chà ,mạnh mồm quá mẹ nhỉ ! Nhưng mà phải làm sao đây,công ty đang lao đao vì không ai quản lí ,anh Duy thì mất trí nhớ,vốn lưu động ở đâu bây giờ? Tôi nói cho bà biết nếu bà chịu ngoan ngoãn nghe lời tôi ,nhất định tôi sẽ nể tình bà là mẹ chồng tương lai mà vực dậy cái công ty rách nát đó,bằng không các người không trụ nổi trên đất Hà thành này đâu.
-Cô nói đi ,yêu cầu là gì?
-Đơn giản lắm mẹ ,mẹ đuổi con An đi ,chờ nó sinh xong ,bắt lấy con của nó và anh Duy,con đỡ phải sinh . Vừa không mất cháu mẹ vừa giữ được công ty,lợi quá còn gì.
-Không thể được,cái Hạnh nó sẽ không chấp nhận ,còn thằng Duy nữa ,nó yêu cái An thật lòng.
--Bà quên là anh Duy đang mất trí nhớ à,tôi nói gì anh ấy cũng tin,bà chỉ cần bịa chuyện cho nó ,tôi chắc chắn anh ấy sẽ không bao giờ tha thứ cho con nhà quê đó.
-Nhưng tôi không thể làm được ,tôi không chấp nhận cái An nhưng tôi không thể hoan nghênh cái hành động vô đạo đức như cô được. Cô đánh giá cao bản thân mình quá,cô nghĩ chỉ bằng mấy trò mèo dọa được bà già này cô cũng hơi sai rồi đó.
Nói rồi ,mẹ chồng tôi đứng phắt dậy ,chưa kịp quanh lưng đi ,chị ta đã nói một câu khiến cả gia đình trở mặt với tôi
-Phải dăm ba trò này bà không sợ ,nhưng 30% cổ phần công ty chắc cũng khiến bà suy nghĩ lại chứ nhỉ ,mẹ chồng ?
Bà đứng không vững,thật không thể ngờ,chị ta lại nham hiểm hơn tôi nghĩ. Lặng lẽ mua lại cổ phần của các cổ đông nhỏ ,nếu giờ chị ta rút vốn ,nhất định cổ phiếu công ty sẽ giảm đi không ít.
Về phần chị Hạnh và tên Đạt ,chị ta mua chuộc tên Đạt bằng mấy cô em chân dài ,hắn đã vui vẻ ,thac loan nhiều ngày ,thỏa mãn thú tính ,bảo sao hắn không nghe theo cho được.
Suy cho cùng trong kế hoạch này ,chỉ có tôi và chị Hạnh là chịu đựng những đã kích ,còn chồng tôi trong lúc nguy cấp ,anh chẳng thế nhớ ra điều gì cả..
-Cô nghe thấy chưa? Tôi sẽ để cô sinh con xong ,nếu xét nghiệm ADN là con tôi ,nhất định tôi sẽ chịu trách nhiệm,nhưng nếu không phải ,tôi và cô vẫn chung kết cục là ly hôn. Mong cô hãy hiểu,người tôi yêu chỉ có Hoài. Tôi không biết trước đây cô dùng cách nào khiến tôi kết hôn với cô nhưng tình cảm không thể nào gượng ép được.
Chỉ cần ở cạnh anh ,chỉ vài tháng thôi cũng là thêm hi vọng cho tôi rồi. Biết đâu anh sẽ nhớ lại ,bác sĩ chỉ nói chưa thể nhớ lại thôi,tôi sẽ cố gắng dùng quãng thời gian ít ỏi này khiến anh trở lại là anh của trước kia...
Năm dài tháng rộng ,làm gì có cuộc tình nào bằng phẳng mãi,,chẳng có đoạn đường nào mà ta biết để đạt tới đó ,bản thân sẽ phải chịu qua những đau thương như thế nào. Chỉ mong rằng sau những bão giông ,có một người vẫn luôn chờ ta cuối con đường....
-Mày nghe thấy chưa? Nể tình mày đã chăm sóc anh Duy hộ tao ,tao bố thí cho mày vài tháng ở đây,sau này mày sẽ trở về cái nơi nghèo nàn ,nơi mà mà mày thuộc về. Đừng có ý định tiêm vào đầu chồng tao những cái kí ức không có thật.
-Được ,nếu như cô bố thí vài tháng ,tôi cũng cảm ơn cô,coi như là cô rộng lượng.
-Anh Duy ,bây giờ em về lấy đồ ,ngày mai em sẽ chuyển sang đây ,chăm sóc và quản lí công ty giúp anh. Mày ở đây nấu cơm cho vợ chồng tao ,chút nữa tao quay lại .
Tôi cứ ngỡ,chỉ cần bản thân chân thành ,ít ra cũng giúp anh nhớ một chút về quá khứ,tôi cứ ngỡ bản thân mình mạnh mẽ lắm,dù ra sao cũng nhất định sẽ không dời đi.
Chỉ một chút đau thương ,bao nhiêu vốn liếng tình yêu anh dành cho tôi trước đây ,vơi cạn dần. Chỉ tiếc là dẫu bao đau thương ,anh vẫn cứ lãng quên những kí ức của tôi và anh.
-Mày mang đồ lên phòng cho tao,mày đã dọn đồ của mày ra khỏi phòng chồng tao chưa? Chuyển xuống tầng dưới ,nên nhớ bây giờ tao là chủ,dù mày có mang thai cũng không được chốn việc,nghe rõ chưa ?
-Em để anh xách cho,dù sao thì cô ta đang có thai,cũng không nên khắt khe quá. Sau này có kết quả ADN lúc đó cho cô ta một bài học cũng chưa muộn. Mình đi em,lát anh bù em đi nhà hàng Paris,chẳng phải ngày trước em thích ăn ở đó nhất sao?
Sự dịu dàng ấy vốn chỉ dành cho tôi,chỉ vài ngày trước anh vẫn ôm tôi vào lòng mà thủ thỉ "Anh yêu em",có lẽ cho đến khi tôi rời đi cũng chẳng thể nghe anh nói một lần nữa...