Sau khi Lạc Minh Sơn tận mắt thấy Triệu Hành nói ra câu này thì tia sáng cuối cùng trong mắt cũng vụt tắt.
“Người anh em! Không xen vào chuyện của người khác là tốt, đúng là người thông minh mà!” Trương Thăng cười ha ha, cánh tay cường tráng xăm kín mít ôm lấy bả vai Lạc Minh Sơn.
Lạc Minh Sơn không giãy giụa nữa mà ngơ ngác nhìn Triệu Hành, đôi mắt tối sầm không còn tia sáng nào, dường như biến thành một con búp bê xinh đẹp.
Bàn tay thô ráp của Trương Thăng vuốt ve cánh tay Lạc Minh Sơn, trong cổ họng phát ra tiếng cười suồng sã.
Nhìn cay mắt cực kỳ.
Triệu Hành ngoảnh mặt đi, không kiên nhẫn phất phất tay: “Ra ngoài làm, đừng có làm phiền tao ngủ.”
“Đương nhiên, đương nhiên rồi.” Trương Thăng kéo Lạc Minh Sơn đi ra bên ngoài.
Lạc Minh Sơn đột nhiên phản ứng, bắt đầu vùng vẫy vô ích.
Cậu bám chặt vào khung cửa, gần như tuyệt vọng hét lên: “Anh A Hành, anh A Hành, cứu em với…”
Trương Thăng bịt miệng cậu, dùng vũ lực kéo người ra ngoài.
Triệu Hành lần nữa nằm xuống giường, đắp chăn ngủ tiếp.
…
Sau khi rời khỏi phòng 1502, vẻ mặt của thiếu niên tóc dài đẹp tựa tinh linh trong tay Trương Thăng đột nhiên trở nên thờ ơ.
Bước chân hơi khập khiễng.
Có điều Trương Thăng không quan tâm đến những điều này, gã ta nghĩ đến chuyện tuyệt vời sắp tới thì máu toàn thân đã sôi ùng ục lên.
Lạc Minh Sơn mới vào ngày hôm kia, Trương Thăng vừa gặp đã si mê ngay. Không biết vì sao, hôm qua Trương Thăng rõ ràng cảm giác được thiếu niên này dường như đang đứng ở một nơi cao xa không thể với tới, nhưng hôm nay… cậu lại giống như đột nhiên ngã từ trên cao xuống mất rồi.
Nghĩ đến con mồi ngon sắp vào tay, trái tim Trương Thăng lập tức đập thình thịch, lòng bàn tay cũng đổ đầy mồ hôi.
Gã ta miệng cười toe toét vui vẻ, đẩy cậu vào một căn phòng kho tăm tối không có người giám sát nằm ở góc cầu thang âm u.
Lạc Minh Sơn cúi đầu, ngoan ngoãn đi vào.
“Lạch cạch.” Lạc Minh Sơn giúp Trương Thăng mở khóa.
Trương Thăng đột nhiên cảm thấy hơi là lạ.
Trong nhà kho không có đèn nhưng trên cửa có một tấm kính mờ nhỏ, ánh sáng từ bên ngoài lờ mờ chiếu vào khiến cho cả căn phòng trở nên mờ ám tối tăm.
“Mày đến sớm rồi.”
Một giọng nói lạnh như băng chậm rãi vang lên, nghe không ra cảm xúc gì nhưng lại khiến trái tim người ta giật thót khó hiểu.
Trương Thăng đơ một lúc mới nhận ra câu này là do Lạc Minh Sơn nói. Trong nháy mắt, gã ta cảm nhận được hoang mang và sợ hãi trong cùng một lúc.
… Sao Lạc Minh Sơn đột nhiên giống như là biến thành người khác thế?
Trương Thăng cảm nhận được nguy hiểm, gã ta muốn trốn khỏi đây.
Ánh sáng lờ mờ buông xuống phía sau thiếu niên tóc dài, chiếu một tầng ánh sáng nhàn nhạt lên thân hình cậu. Cậu hơi cúi đầu, tao nhã đeo một đôi găng tay không biết lấy từ đâu ra, vẻ mặt lạnh lùng khiến người khác cảm giác cậu tựa như một vị thần linh ở trên cao không thể nào chạm đến.
Lần đầu tiên Trương Thăng phát hiện ra rằng người này dường như không phải là thiếu niên yếu đuối… So với gã ta, cậu còn cao hơn nửa cái đầu, cao gần bằng tên Triệu Hành hung ác kia.
Nhưng vì khuôn mặt xinh đẹp và khí chất mong manh, nên thân hình của cậu hầu như đều bị mọi người bỏ qua. Nhưng bây giờ, thân hình cao hơn Trương Thăng nửa cái đầu này suýt nữa ép gã ta đến hít thở không thông.
Trương Thăng không thể không lùi về sau một bước, nhưng gã ta vừa lùi, một bàn tay đeo găng đã nắm lấy cổ Trương Thăng, nhấc bổng gã ta lên.
Chiếc găng tay đó rất kỳ lạ, giống như được bao phủ bởi một lớp kim loại, lạnh buốt đến mức khiến người ta rợn cả sống lưng.
Lạc Minh Sơn chậm rãi mở miệng: “Đúng ra mày nên đến tìm tao muộn thêm mấy ngày nữa. Tao còn chưa kịp bồi dưỡng tình cảm với anh A Hành mà mày đã đến kiếm chuyện với tao, cho nên anh A Hành mới không chịu cứu tao. Đều tại mày hết.”
Giọng của cậu nhàn nhạt mà lạnh buốt, lúc ngón tay siết chặt thì nhuốm lên chút tàn bạo khát máu, nhưng trong miệng lại ngây ngô gọi ‘anh A Hành’ rồi nói ‘đều tại mày hết’ như một đứa trẻ, quỷ dị âm trầm không thèm nói đạo lý mà đem tất cả lỗi lầm đổ hết lên đầu Trương Thăng.
Trương Thăng không nói được, bởi vì ngoại trừ cảm giác bóp nghẹt từ cổ còn có một dòng điện kỳ lạ dẫn vào cơ thể gã ta khiến Trương Thăng rét run, đau nhức rồi mất đi sức lực.
Hai mắt gã hoảng sợ trừng lớn, cả người run lẩy bẩy chìm vào một loại sợ hãi khó diễn tả như gặp phải thần chết.
Trước khi mắt Trương Thăng tối sầm, tim sắp ngừng đập, Lạc Minh Sơn đột nhiên sửng sốt, buông lỏng tay ra.
Trương Thăng dòm thiếu niên đột nhiên vui vẻ, nụ cười rạng rỡ dần xuất hiện trên khuôn mặt, đẹp không sao tả siết.
Nhưng gã không còn tâm trí để thưởng thức vẻ đẹp ấy, gã yếu ớt trượt xuống ngã ngồi trên đất, toàn thân run rẩy, sắc mặt cắt không còn giọt máu.
Lạc Minh Sơn đổi vị trí với gã ta, sau đó nhanh chóng vò tóc mình rối mù, còn kéo cổ áo xệ xuống chút.
Sau đó cậu nhẹ nhàng chạm một cái vào trán của Trương Thăng, trong nháy mắt, một cỗ năng lượng mạnh mẽ đột nhiên tràn vào trong cơ thể Trương Thăng, kỳ dị giống như dòng diện vừa rồi sắp lấy đi tính mạng của gã ta.
Trương Thăng thậm chí còn thấy khuôn mặt mình bừng bừng sức sống, toàn thân như có lại được sức mạnh.
Gã cảm giác tất cả các cơ quan trong cơ thể mình như được cứu vớt khỏi khốn cảnh tử vong tuyệt vọng. Ngay sau đó, gã nghe thấy được tiếng bước chân cách càng ngày càng gần.
Đó là tiếng giày Martin giẫm trên mặt đất.
Cộc, cộc, cộc, rất nhịp nhàng.
Trương Thăng ngẩng đầu, thấy Lạc Minh Sơn vừa rồi còn như thần chết giáng thế, nay đã cởi bỏ đôi găng tay sốc điện kỳ lạ kia, đầu tóc rối bù, lặng lẽ yếu ớt mà ngồi quỳ trên mặt đất trông như bị hấp diêm rất dã man.
Thậm chí cậu còn dụi dụi mắt, làn da trắng sứ nơi khóe mắt rất nhanh hiện lên màu đỏ ửng như mới khóc.
Trương Thăng: “…”
Ngộ ha?
“Rầm!”
Cửa phòng kho bị đá văng, một thanh niên cao lớn tuấn tú đứng ngược sáng, hắn bật đèn pin, quét mắt nhìn căn phòng. Cuối cùng ánh mắt của hắn dừng trên khuôn mặt đỏ bừng, vừa hưng phấn nhưng rõ ràng đang sợ hãi của Trương Thăng.
Hắn nheo mắt, vẻ mặt tràn đầy tức giận không kiên nhẫn.
Chính là Triệu Hành.
…
Ban đầu Triệu Hành không định đến.
Hắn cũng không phải không có tự trọng, dựa vào đâu mà hắn phải đến cứu Lạc Minh Sơn. Lạc Minh Sơn đã từng hại hắn thê thảm, bây giờ bị người ta bắt đi làm nhục, cậu ta thì không có chút năng lực phản kháng nào.
Thực là khiến người ta sung sướng hả hê mà.
Triệu Hành nằm trên giường, dù được nệm ấm chăn êm bao bọc lấy thân nhưng hắn nghe thấy tiếng kêu khóc của Lạc Minh Sơn, nhắm mắt thì khuôn mặt thút thít đẫm nước mắt của Lạc Minh Sơn lại hiện ra.
Trong mông lung, dường như hắn đang nghĩ về những chuyện từ rất lâu về trước.
Bé Lạc Lạc từ nhỏ đã xinh đẹp, môi hồng răng trắng, làn da nõn nà, đôi mắt to tròn, mái tóc mềm mại hơi dài làm người khó phân biệt trai hay gái, còn đáng yêu hơn cả búp bê nên ai cũng cưng.
Có một lần Triệu Hành đưa cậu nhóc đi ‘thám hiểm’, vô tình lạc vào khu tội phạm nam gặp phải tên biến thái mắc chứng ấu dâm.
Trong lúc Triệu Hành đang ngồi xổm trên mặt đất nghịch bùn, Lạc Minh Sơn đã ăn kẹo mà gã đàn ông khốn nạn kia đưa cho, còn lớn tiếng gọi Triệu Hành: “Anh A Hành ơi, chú này nói rằng trong căn phòng nhỏ nhỏ phía trước kia vẫn còn rất nhiều kẹo đấy ạ, chúng ta cùng nhau đi ăn được không?”
Lúc này, tên tội phạm mới nhìn thấy Triệu Hành.
Nhóc Triệu Hành cạo đầu đinh, cả người lấm lem bùn đất trông vừa bẩn vừa nghịch, mày cau lại, ánh mắt giống như sói con tràn đầy cảnh giác, còn lâu mới sánh được với Lạc Minh Sơn sạch sẽ đáng yêu.
Tên tội phạm dù không có hứng thú với hắn, nhưng vẫn trưng vẻ mặt tươi cười mà nói: “Được thôi, thế cháu cũng đi cùng chú nhé.”
Sau này, Triệu Hành mới biết rằng tên này phạm tội lạm dụng tình dục trẻ em. Mà dù lúc đó hắn còn khờ dại, cũng biết rằng mình không được đi theo gã đó.
Bởi vì mẹ của hắn – Lan Nghiên đã từng nói vô số lần…
“Những thứ bị nhốt trong nhà tù này đều là rác rưởi bẩn thỉu. Không có thứ gì tốt hết, không thể tin tưởng bất kỳ ai.”
Mà nụ cười của tên này trông rất hèn hạ, nhất là lúc cười với Lạc Minh Sơn.
Mắc ói.
Vì vậy Triệu Hành đi qua kéo Lạc Minh Sơn: “Lạc Lạc, lại đây với anh, đến giờ về rồi.”
Tất nhiên tên tội phạm không muốn thả.
Rốt cuộc bọn họ làm sao mà thoát được?
Là Triệu Hành 7 tuổi cắn cánh tay của tên biến thái kia, dù bị tát văng ra nhưng vẫn lỳ lợm nhào đến, cắn gã xịt cả máu, còn la làng ‘Cháy nhà, cháy nhà’, cuối cùng nhân lúc hỗn loạn kéo Lạc Minh Sơn bỏ trốn.
Mãi đến khi trốn tới nơi an toàn, Lạc Minh Sơn như mới hoàn hồn, nước mắt cậu từng giọt từng giọt lăn xuống, ôm chặt Triệu Hành không buông, oà khóc: “Anh A Hành không được chết, anh A Hành không được chết…”
Triệu Hành đau đến nghiến răng mà còn phải dỗ dành cậu ta, bàn tay đẫm máu lau nước mắt cho nhóc, dịu giọng an ủi: “Anh sẽ không chết đâu, anh còn phải bảo vệ cho Lạc Lạc mà!”
…
Chớp mắt đã mười hai năm trôi qua.
Mười hai năm trước, hắn liều chết bảo vệ Lạc Minh Sơn.
Mười hai năm sau, hắn trơ mắt nhìn Lạc Minh Sơn vừa khóc vừa la bị kéo đi.
… Đậu má.
Triệu Hành mở mắt.
Trong lòng dâng lên cảm giác tức giận, khó chịu và không cam lòng, hắn ngồi dậy, đá văng chiếc ghế đẩu cạnh giường.
Hắn đen mặt, rời khỏi ký túc xá.
Triệu Hành thầm nghĩ…
Không phải mình không có tự trọng, không phải muốn cứu cậu.
Chỉ là vì chuyện này, mẹ nó, quá mắc ói rồi.
Nếu Lạc Minh Sơn bị người ta kéo đi đập cho một trận ra bã chứ không phải làm chuyện đó, mình chắc chắn sẽ không xen vào, còn vỗ tay cổ vũ nữa kìa.
Vả lại… Nếu bây giờ mình không lo cho cậu, vậy 12 năm trước mình bị người ta đánh thành công cốc hết à?
Mẹ kiếp, Lạc Minh Sơn mắc bệnh gì thế? Sao cứ hay ghẹo vào biến thái vậy?
…
Triệu Hành lạnh lùng nhìn Lạc Minh Sơn ở góc kho hàng. Quần áo xốc xếch, ngồi quỳ trên mặt đất, mắt ngấn lệ ngước mắt nhìn hắn.
Băng gạc trên trán đã thấm đẫm máu, từ khóe mắt chảy xuống giọt máu đỏ tươi, treo ở khoé mắt, giống như huyết lệ, tô thêm mấy phần xinh đẹp cho khuôn mặt trắng như tuyết của cậu.
Tuyệt vọng và hy vọng trộn lẫn với nhau, hiện lên trên khuôn mặt tinh xảo của cậu như một tác phẩm nghệ thuật, như đóa hồng trắng tinh khôi cắm rễ trong máu và bùn, không nhiễm bụi trần.
Thực sự… quá xinh đẹp.
Triệu Hành nheo mắt.
Tức giận cáu kỉnh từ từ đan xen thành một thứ cảm xúc kỳ lạ.
Sao cậu ta không khóc? Những giọt nước mắt long lanh trong đáy mắt vẫn chưa đủ. Nếu thật sự khóc lên sẽ càng đẹp mắt hơn nhỉ?
Ý thức được mình đang nghĩ gì, cả người Triệu Hành cứng đờ.
Khóe môi hắn chậm rãi cong lên.
Hắn thừa nhận mình đã thay đổi.
Trước đây, nếu nhìn thấy Lạc Minh Sơn khóc thút tha thút thít, hắn đã nhịn không được muốn lau nước mắt cho cậu.
Bây giờ, hắn nhìn thấy đôi mắt đẫm lệ của Lạc Minh Sơn, lại không nhịn được muốn để cho cậu khóc nhiều hơn nữa.
Rất tốt.
Không phải hắn mềm lòng, không phải không có tự trọng, càng không bao giờ tha thứ cho Lạc Minh Sơn ngu xuẩn muốn làm gì thì làm. Chỉ là so với việc nhìn Lạc Minh Sơn bị người khác bắt nạt, hình như hắn càng muốn tự làm cho cậu khóc hơn.
Triệu Hành thản nhiên chấp nhận những thay đổi của mình. Chỉ biến thái chút xíu thôi à, có gì không được nhỉ?
Dù sao Triệu Hành hắn từ 8 tuổi đã chấp nhận bản thân mình là một đứa trẻ hư rồi.
…
Trương Thăng cũng phát hiện Triệu Hành, nhưng gã ta chưa kịp nói lời nào thì đã bị Triệu Hành dùng đèn pin nện vào gáy, hôn mê bất tỉnh.
Ở đây không có camera theo dõi, cũng không có trí tuệ nhân tạo giám sát hành vi của hắn để trừ điểm nên Triệu Hành chẳng thèm kiêng kỵ.
Sau khi đánh bất tỉnh thì hắn đá gã vào góc tường.
Triệu Hành chậm rãi đi từng bước đến bên cạnh Lạc Minh Sơn, quỳ một gối xuống.
Triệu Hành dùng đèn pin nâng cằm Lạc Minh Sơn lên, ngón tay hơi thô ráp lau đi nước mắt trên mặt cậu: “Sợ à?”
“Sợ, sợ ạ.”
Triệu Hành: “Có bị hấp hay chưa?”
Lạc Minh Sơn gật đầu lại lắc đầu, nhỏ giọng nói: “May mà anh đến cứu em kịp ạ.”
Triệu Hành cười ra tiếng.
“Cứu cậu? Cậu cho rằng tôi đến đây là để cứu cậu sao?”
Triệu Hành rút đèn pin ra, tay phải không nặng không nhẹ mà nhéo cằm cậu, hắn nhích lại gần, ghé sát vào tai Lạc Minh Sơn, giọng nói trầm thấp nhưng lại mang theo ý cười xấu xa…
“Tôi đến đây… để tự tay bắt nạt cậu thôi.”