*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edited by Raine Wu - rainewu.wordpress.com
------------------------
Cuối tuần lúc nào cũng qua nhanh như cơn gió.
Sau buổi họp phụ huynh là một tuần hiếm hoi không có nhiều bài tập về nhà, ngay sau đó là đại hội thể thao của trường, không ít học sinh chơi đến nghiện luôn rồi.
Đơn cử như Trần Nghị và Kỳ Dương, thức đêm chơi liền hai trận, nên khi sáng thứ hai quay lại trường, tinh thần uể oải, không sức sống, không có chút gì giống như những đóa hoa tương lai của đất nước.
Cận Sầm và Trần Nghị cùng học lớp nghiên cứu, thành tích của Kỳ Dương kém một chút nên học lớp thực nghiệm.
Lúc đến trường, bọn họ ngỡ ngàng trước sự náo nhiệt của đại hội thể thao của trường, như một cái chợ.
Hôm qua, các ban cán sự mỗi lớp tích cực tìm "căn cứ địa" cho lớp mình, ở mỗi lớp đều có vài gian hàng quảng cáo, dày đặc đường trường tới khán đài sân chơi.
Khu vực dành cho lớp mười được khoanh vùng ở khán đài sân chơi. Những đánh giá khác nhau về đại hội thể thao trường luôn nhận được sự quan tâm và hứng thú từ những học sinh lớp mười, cách bài trí của mấy căn cứ địa của mỗi lớp dường như được đầu tư rất kỹ lưỡng, có phong cách Trung Quốc, phong cách hiphop, phong cách trẻ trung thơ ngây... nhiều lớp còn thuê nguyên dàn nhạc để cỗ vũ cho lớp mình.
Cận Sầm, người thiếu ý thức về danh dự tập thể, cau mày đi xuyên qua một đống lều trại, tìm lớp của mình.
Lớp nghiên cứu ở giữa khán đài, trên lều viết quảng cáo China Telecom*, được người trang trí phủ đầy bằng bong bóng.
Cậu đi đến chỗ lớp trưởng đăng ký tên cho mình và Trần Nghị, sau đó quay người rời đi.
Lớp trưởng ngượng ngùng giải thích: "Chuyện là tụi tui bốc ngẫu nhiên những bạn không đăng ký, bốc được cậu chạy 1000m."
Cậu ta nhìn mặt Cận Sầm như thể không thể tối hơn, nhanh chóng nói thêm: "Trong group lớp có nói qua rồi á! Còn tag cậu nữa, thấy cậu không từ chối nên tụi tui tự hiểu là cậu đồng ý..."
Đời nào Cận Sầm xem mấy thứ group lớp này chứ?
Chạy 1000m không phải việc gì khó nhưng cách nói trực tiếp với cậu mà không hỏi ý kiến như vậy thật sự có chút khó chịu.
Tuy nhiên, Cận Sầm không nói gì cả.
Cậu ậm ừ một tiếng, tỏ vẻ đã biết.
Lớp trưởng thở dài nhẹ nhõm.
Cậu ta không ngạc nhiên trước phản ứng của Cận Sầm. Trong những người có thành tích tốt trong lớp, hầu hết đều không sẵn sàng tham gia thi đấu, nhìn mấy người ở đằng sau đang xem lại bài thi thì biết.
Nếu không phải lý do nào đó mà người báo danh không đủ, tuy nhiên cũng không nên dùng bốc thăm để xử lý chuyện này.
Bây giờ xem ra tính tình của Cận Sầm cũng tốt ấy chứ? Lớp trưởng nghĩ vậy. Nhìn thì có vẻ hung dữ nhưng lại rất chăm chỉ học hành, chịu cống hiến vì lớp, cho nên nói "không thể trông mặt mà bắt hình dong" là hợp lý.
Cậu ta khinh thường liếc mấy đứa đằng sau thu mình vào sách vở, trông như mấy chàng trai ngoan ngoãn, ấy mà có thể đạt điểm cao bằng cách này sao? Chưa bàn tới việc hỗ trợ trang trí, nam sinh giúp nữ sinh dọn ghế cũng không sẵn lòng, chạy xa thì đòi sống đòi chết, kêu kiểu gì cũng không chịu đi.
Lúc cậu ta đang suy ngẫm, Cận Sầm đã đi xa rồi.
Đồng phục của lớp nghiên cứu là màu vàng tươi, đáp ứng lời kêu gọi của giáo viên "Học sinh trung học tích cực đi lên". Phía trên được viết hai bức thư pháp khổng lồ, như sợ người khác không biết đây là lớp nghiên cứu.
Đương nhiên mấy đồng phục "hai lúa" này Cận Sầm sẽ không mặc. Cậu mặc một cái áo sơ mi trắng cùng với quần thể thao, như giữa một rừng người sặc sỡ phảng phất một làn nước trong.
Lễ khai mạc biểu diễn sắp bắt đầu, các lớp xếp thành đội hình trên đường chạy.
Trần Nghị ngáp ngắn ngáp dài cùng Kỳ Dương tìm được Cận Sầm, cả ba cùng đi siêu thị mua đồ uống rồi quay trở lại.
Trên sân thể dục lúc này, khúc quân hành của các vận động viên vang dội cả bầu trời, từng lớp nhịp bước dâng trào tiến vào địa điểm.
Đầu tiên là lớp 10/1, cũng là lớp nghiên cứu.
"Đồng phục lớp mày đúng xấu luôn."
Kỳ Dương nín cười: "Màu vàng chanh chói lọi này làm cho mặt ai cũng giống như mới từ Châu Phi về á."
Kỳ Dương liếc nhìn Trần Nghị đang uống Coke, nháy mắt không nhịn được cười: "Trần Nghị, đừng nói với tao là mày mặc bộ đồ này chắc chắn đẹp nha! Sao mày không mặc đi?"
Trần Nghị lập tức đá qua một cái.
Buổi biểu diễn sao lớp nghiên cứu là thể dục nhịp điệu, chủ yếu là mấy nữ sinh nhảy trên sân khấu, nhảy vô công vô quá*.
*Đại khái là nhảy không có gì đặc sắc cũng không có mắc sai lầm gì.
Ngay sau đó là tới lớp thực nghiệm.
Kỳ Dương thấy đồng phục của lớp mình, không khỏi bật cười.
Màu hồng quằn quện, nhìn còn xốn mắt hơn.
Không giống Cận Sầm và Trần Nghị trong lớp cũng giả vờ giả vịt, Kỳ Dương về cơ bản cũng không tham gia hoạt động của lớp, thậm chí còn không biết đồng phụ lớp mình trông như thế nào.
Kỳ Dương ho vài tiếng rồi nhìn lên trời, muốn bỏ qua chủ đề này.
Lúc này, lớp thứ ba cách đó không xa, lớp trọng điểm, đang chuẩn bị tiến vào.
Cận Sầm đang không tập trung nhìn lướt qua đội hình thì bị người dẫn đầu đoàn thu hút sự chú ý.
........
Hở?
Tay đang cầm đồ uống bỗng dừng lại một chút.
Đó không phải là thằng mọt sách kia sao?
Tóc mái dài quen thuộc, kính gọng đen và quần ống rộng. Cũng mặc đồng phục lớp màu đỏ.
Đồng phục lớp của lớp thứ ba này làm đơn giản nhưng so với hai lớp trước thì đẹp hơn rất nhiều.
Áo thun màu đỏ, một hình tam giác bên trong có ba ký tự. Tuy có hơi bình thường nhưng cũng đỡ xốn mắt hơn hai lớp kia.
Nghiêm Diệc Sơ da vốn đã trắng, nay mặc thêm áo đỏ càng tôn lên làn da trắng đó, cũng giống như cây kem dưới ánh mặt trời, xương cốt của cậu cũng muốn mềm nhũn theo.
Cận Sầm nhướng mày, có chút không nói nên lời.
Lớp ba sao lại chọn một người không có ra dáng để làm người dẫn đầu nhỉ?
Ngay cả khi làn da trông rất đẹp, cũng không tới mức vậy.
Điều này không thể đổ lỗi cho Nghiêm Diệc Sơ.
Cậu cùng Từ Dịch Bình ở tiệm net chơi game suốt hai đêm, ăn hết mấy hộp mì gói, bây giờ người cứ lơ lơ lững lững muốn bay bay.
Sao chiều nay có thể chạy 1000m được?
Nghiêm Diệc Sơ giơ cao bảng tên lớp mà đầu óc cứ trống rỗng.
Có khi nào chạy nửa đường rồi xỉu không? Vậy được xem là tai nạn lao động không?
Rời sân khấu sau màn trình diễn cuối cùng, Nghiêm Diệc Sơ cố gắng đứng thẳng lưng, ưỡn ngực ngẩng cao đầu đi về phía trước.
Khổ quá má ơi.
Nghiêm Diệc Sơ trong lòng rơi lệ.
Không phải mọt sách lúc nào cũng chỉ học thôi sao? Còn tìm tới cậu làm gì? Nghĩ rằng cậu sẽ không từ chối sao?
Còn nói là: "Cận Sầm lớp kế bên đó, cũng lo học thôi, tụi mình nghĩ cậu sẽ không giống vậy, học cũng giỏi hơn nên mấy mặt khác cũng sẽ giỏi hơn cậu ấy..."
Nghiêm Diệc Sơ vốn đang buồn ngủ, lại bị nói tới hoa mắt chóng mặt, thế là giờ phải dẫn đầu cầm bảng tên lớp.
Người dẫn đoàn không cần biểu diễn gì, chỉ cần ngây người đứng một chỗ.
Đói quá.
Chóng mặt.
Buồn ngủ nữa.
Nghiêm Diệc Sơ đang đắm chìm trong thế giới của mình, không để ý bên kia đường chạy có một đôi mắt đang nhìn mình.
Cận Sầm nhíu mày nhìn vào cái cơ thể đang run rẩy kia.
Thằng nhóc này sẽ không té xỉu trước toàn thể thầy cô bạn bè chứ?
Khi cậu đi học kỳ quân sự hè, mấy vấn đề này thường gặp, hầu hết do tụt huyết áp, thức khuya lại không ăn sáng.
Nhìn cổ tay gầy guộc tưởng chừng có thể bẻ gãy, chiếc quần dài tung bay trong gió, có thể biết ếch bốn mắt Nghiêm Diệc Sơ gầy đến mức nào.
Cận Sầm nhớ tới lúc trên xe, Nghiêm Diệc Sơ còn tỏ ra "hợp lý hóa tận dụng thời gian rảnh" học từ vựng, một suy nghĩ nảy ra trong đầu.
Thằng này không phải thức khuya học bài đó chứ?
Chậc.
Phiền phức thế.
Cận Sầm đem đồ uống hết, bóp nát.
"Anh Sầm, chúng ta đi thôi?" Sau khi xem lớp mình biểu diễn xong, Kỳ Dương đã sớm hết kiên nhẫn "Đi tầng tổng hợp* hút thuốc đi."
*Tầng tổng hợp là nơi nhiều môn khác nhau học trong đó.
Cận Sầm trong lòng do dự.
Cậu liếc nhìn Nghiêm Diệc Sơ, người cầm bảng tên lớp chuẩn bị xuống sân khấu, "Hòa đồng với Nghiêm Diệc Sơ, giúp đỡ lẫn nhau nhé." Lời lải nhải của Cận Chấn Quốc cứ vang lên trong tâm trí cậu.
Không chừng nếu Nghiêm Diệc Sơ thật sự ngất đi, Cận Chấn Quốc sẽ mang hắn về nhà ở, cũng không phải không có khả năng.
Nghĩ tới điều này, Cận Sầm vô thức bước tới.
Trần Nghị và Kỳ Dương nghĩ rằng Cận Sầm sẽ đi tới tầng tổng hợp nên đi theo nhưng bọn họ cảm thấy có gì đó không đúng – Cận Sầm đi tới chỗ căn tin.
Cạnh sân tập có một cái căn tin nhưng ở đây bán đồ không đa dạng lắm nên cũng ít người tới đây mua. Đa phần sẽ tới chỗ bên cạnh lớp mua nhiều hơn.
Mặc dù Trần Nghị với Kỳ Dương có chút nghi hoặc nhưng cũng không nói gì
Cận Sầm đứng ở căn tin quơ một đống thứ trên kệ hàng hóa.
Chocolate, snack mì ăn liền*, khoai tây chiên... vốn dĩ trên kệ hàng cũng chẳng nhiều nhặn gì mà quơ một phát muốn gần hết.
Snack mì ăn liền
Cận Sầm thanh toán tiền rồi đi ra với một túi đồ ăn nhẹ.
Trần Nghị với Kỳ Dương: ...???
Cận Sầm muốn đi picnic sao?
Bọn họ liếc nhìn nhau, cảm thấy dạo này hành động của Cận Sầm thật khó hiểu.
Bọn họ chỉ thấy Cận Sầm đang sải bước đầy tự tin, thần sắc nghiêm nghị như thể sắp làm chuyện gì rất lớn lao.
Cận Sầm đi đến khu vực nghỉ ngơi sau khi đoàn đội rời sân, đứng sau gốc cây, buộc chặt túi nilong rồi làm tư thế ném, -véo-.
Túi đồ ăn nhẹ đó vẽ một vòng cung trên không, đập mạnh vào lồng ngực Nghiêm Diệc Sơ, người đang choáng váng mắt toàn sao là sao.
.......
Trần Nghị há hốc mồm.
"Cái gì... mới xảy ra cái gì đấy?"
Kỳ Dương chớp mắt: "Hình như là Cận Sầm ném đồ ăn vặt cho ai đó."
"Mày có thấy là đứa nào không?"
"Không á... nhưng một đám màu đỏ chắc bên lớp ba hã?"
........
Chuyện này xảy ra hết sức kỳ lạ.
Kỳ Dương với Trần Nghị nói chuyện anh một câu tôi một câu cực kỳ khô khan, chưa kịp nói một hai ba thì vài giây sau Lôi Phong Cận Sầm đã tới chỗ bọn họ.
Cận Sầm trông như không có gì xảy ra, trước ánh mắt nghi ngờ của bạn bè, nhàn nhạt đi về phía trước.
Trần Nghị liếm liếm môi, cẩn thận hỏi: "Anh Sầm, mới làm gì đấy?"
Cận Sầm tay đút túi, bước đi càng ngày càng nhanh hơn.
Trần Nghị với Kỳ Dương gần như phải chạy chậm mới có thể bắt kịp cậu.
Móa, thi đi bộ hay gì!
Ở đằng sau có tai họa nào đáng sợ lắm à!
Khi Trần Nghị với Kỳ Dương nghĩ rằng Cận Sầm sẽ không nói gì hết thì họ đột nhiên nghe thấy nam sinh phía trước cứng rắn giải thích.
"Mỗi ngày làm một việc tốt."
......
Một chút cũng không giấu đầu hở đuôi.
Khu nghỉ ngơi.
Một túi lớn đồ ăn vặt giống như mưa đá rơi xuống, tạo ra tiếng động.
Lớp ba đang nhoi nhoi ồn ào liền im bặt.
Nghiêm Diệc Sơ ngơ ngác nhìn túi đồ ăn vặt trong tay, sau đó đưa mắt nhìn xung quanh chỉ thấy những người bạn cùng lớp đang xếp hàng ngay ngắn phía sau, ánh mắt khá khó hiểu.
Cậu cầm đống đồ ăn trong tay, tâm trạng rã rời như được bừng tỉnh một chút.
Khoan đã, đây là tình huống gì đây?
Ủy viên thể thao không đợi Nghiêm Diệc Sơ phục hồi tinh thần lại, đột nhiên phát ra một tiếng tán thưởng.
"Wow"
Nghiêm Diệc Sơ suy nghĩ chuyện gì xảy ra vậy, làm cậu hết hồn à.
Ủy viên thể thao thành công trong việc nhờ Nghiêm Diệc Sơ một vài chuyện nên tự cho mình là thân với cậu, áo hức chồm tới nhìn đồ ăn vặt trong tay Nghiêm Diệc Sơ.
"Nhiều vậy taaa?" Trên mặt hắn lộ vẻ sáng rực "Mau mở ra xem đi!"
Nghiêm Diệc Sơ mất nhiều công sức để gở cái nút thắt trên túi ra.
Thắt nút kiểu gì thế này? Chặt quá. Hèn chi ném qua vậy mà túi không bị rơi đồ ra.
"Oa, Dove* nhiều vị quá!" Ủy viên thể thao hét lên "Còn có khoai tây chiên! Snack mì ăn liền! Coke! Wow!"
Chocolate Dove (ăn cũng khá ngon ^^)
Cậu nghe được tiếng bụng mình kêu ồn ột, miệng thì thèm tới mức chảy nước miếng...
Thôi kệ, không cần biết chuyện gì, ăn trước rồi tính.
Cậu đói quá, sau khi xác nhận bao bì còn nguyên vẹn thì bóc một thanh chocolate ra ăn.
Vị ngọt của chocolate cũng cung cấp một ít calo, sau khi cắn một ít, Nghiêm Diệc Sơ cảm thấy tốt hơn.
Bên trong còn rất tận tâm có cả nước nữa, Nghiêm Diệc Sơ vặn nắp bình uống mấy hớp, cảm thấy như được sống lại.
Vừa quay đầu lại, cậu bắt gặp đôi mắt tròn xoe rực rỡ của ủy viên ban thể thao.
"Diệc Sơ, chắc có nữ sinh nào thầm mến tặng cậu á?"
"Cùng học lớp 10 mà sao không giống nhau gì hết!"
Nghiêm Diệc Sơ: "..."
Cậu vừa ăn xong nên mới rảnh rỗi nghĩ về chuyện quái lạ này
Lục lọi cẩn thận bên trong túi một hồi, cũng không có mấy tờ giấy nhỏ hay những thứ tương tự.
Túi đồ ăn vặt này chắc là do trời cao nghe được lời khát cầu đồ ăn của cậu, giống như từ trên trời rơi xuống.
"Mà thôi đừng cố tìm bởi tìm cũng không thấy đâu, có như vậy mới kíƈɦ ŧɦíƈɦ được sự hiếu kỳ của cậu!" Ủy viên thể thao vừa phân tích vừa một bên thuận tay sờ vào bao khoai tây chiên.
"Chiến thuật này gọi là Hội chứng ếch luộc (1), hôm nay cho cậu một túi đồ ăn vặt, mai lại cho một chai sữa chua để cậu dần dần tò mò về người tốt không tên tuổi này... và sau đó cậu sẽ chủ động đi tìm cô ấy!"
Ủy viên thể thao ra vẻ rất có kinh nghiệm.
Hắn liếc nhìn Nghiêm Diệc Sơ thấy rằng thằng này rõ ràng là không quan tâm đến những gì mình nói, lại cau mày nghiêm túc suy nghĩ.
Hắn bốc một miếng khoai tây chiên lên, ý định giành sự chú ý của Nghiêm Diệc Sơ.
"Nếu như cậu một hai phải tìm cho ra người này, dựa theo phân tích của tôi thì..."
Ủy viên thể thao cắn một miếng khoai tây chiên, vụn bánh rớt cả vào Nghiêm Diệc Sơ.
"Người này chắc là lực tay rất tốt, nên mới quăng chính xác túi đồ ăn từ chỗ chúng ta không nhìn thấy đến lồng ngực của cậu."
"Cho nên chiều nay, cậu ráng chú ý tới mấy bạn nữ thi đẩy tạ đó." Ủy viên thể thao liền nở một nụ cười bí hiểm.
"Nói không chừng, chuyện tình cảm đời này của cậu, khởi đầu của định mệnh, là ở đây."
Nghiêm Diệc Sơ: "..."
Cậu không muốn kiếm tình yêu đời mình giữa mấy bạn nữ đẩy tạ đâu.
Cận Sầm đến lớp học bỏ hoang trong tầng tổng hợp liền sờ sờ túi mình.
Xoay người, nhíu mày.
Kỳ Dương rút điếu thuốc ra, liếc nhìn khuôn mặt xám xịt của Cận Sầm, thử nói.
"Vụ gì nữa?"
Cận Sầm mắng một tiếng.
"Mẹ kiếp."
Chàng trai ấy lại sờ vào túi quần học sinh của mình.
Chiếc bật lửa của cậu đã biến mất.
Khu nghỉ ngơi.
Lễ khai giảng nặng mùi hôi chân của ba khối sáu mươi lớp.
Mấy học sinh không về được khu nghỉ ngơi tìm mọi cách để chắn nắng, muốn choáng váng cả đầu óc.
Người đứng đầu hàng lớp ba xử sạch sẽ túi đồ ăn vặt của Cận Sầm mua.
Vừa định ném túi nilong đi thì Nghiêm Diệc Sơ phát hiện trong đó có một thứ đang phản chiếu ánh sáng mặt trời.
Cậu lôi mấy gói nhỏ đã ăn xong ra và lấy được một khối vuông nhỏ bằng bạc.
Là một chiếc bật lửa nhìn rất là bình thường, không có dấu hiệu lừa gạt gì cả.
----------------------------
(1) Hội chứng ếch luộc hay hiệu ứng luộc ếch (Boiling frog) – 温水煮青蛙: là cụm từ chỉ về việc một con ếch sẽ từ từ chết khi bị luộc trong nồi khi ta tăng nhiệt độ một cách từ từ mà không đột ngột để nó không phản ứng nhảy ra khỏi nồi nước sôi mặc dù không hề có nắp đậy hoặc trở ngại. Từ câu chuyện này nói đến sự chậm trễ, ngại đổi mới, sợ thay đổi và đột phá của con người cuối cùng sẽ tự làm hại chính bản thân mình mà không hề hay biết. (Wiki)